LÂM MỘC BÁO THÙ

“Lâm nghị trưởng, ngài thực sự muốn chọn cuốn này? Theo tôi được biết, trong số những nghị trưởng được tới đây chọn bí tịch thì chưa từng có một vị nào trong số đó từng chọn cuốn này.” Người đàn ông trung niên nói.  

Theo ông ta thấy, nếu đã chọn thì nhất định phải chọ Bí tịch công kích Thiên Giai trung phẩm trở lên, cho dù lựa chọ hạ phẩm thì cũng nên chọn bí tịch công kích mới đúng.  

Mức độ ưu tiên của loại bí tịch mà Lâm Mộc chọn hiển nhiên là thấp hơn nhiều so với bí tịch công kích.  

Advertisement

Chỉ cố một lần cơ hội duy nhất được lựa chọn bí tịch miễn phí, nhất định không được lãng phí.  

“Chính là nó!” Lâm Mộc nói bằng giọng khẳng định.  

Advertisement

“Được, Lâm nghị trưởng có thể trực tiếp mang bí tịch đi, đây là bản dập, đợi tôi một lát, tôi làm đăng ký cho ngài.” Người đàn ông trung niên nói.  

“Được, làm phiền ông.”  

Dứt lời, Lâm Mộc trực tiếp cất Huyền Linh Thể vào trong túi.  

“Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, trong Tàng Bảo Các còn bao nhiêu viên Bồi Nguyên Đan?” Lâm Mộc tò mò hỏi.  

Theo Lâm Mộc thấy, với độ trân quý của Bồi Nguyên Đan, Liên minh nhất định không thể tồn trữ một lượng lớn được.  

Liên minh đẩy giá tiền của nó lên cao như vậy e rằng là bởi vì số lượng Bồi Nguyên Đan rất ít, thế cho nên phần lớn thành viên Liên minh không mua nổi.  

Chẳng qua kể từ sau khi có thể đổi Liên minh tệ thông qua việc săn giết Thể biến dị thì độ khó khi muốn đổi Bồi Nguyên Đan giảm đi không ít.  

Cư như vậy, nhất định sẽ có lúc Bồi Nguyên Đan bị đổi hết.  

“Với tình hình hiện giờ mà nói, Liên minh còn lại ba viên, sau khi bị đổi hêt thì Liên minh sẽ gỡ sản phẩm.” Người đàn ông trung niên nói.  

Chức vụ của ông ta tương đương với quản kho, đương nhiên sẽ biết nhưng điều này.  

“Được, tôi biết rồi.”  

Sau khi nghe vậy, Lâm Mộc liền chào tạm biệt rồi rời đi.  

Đi ra khỏi Tàng Bảo Các, Lâm Mộc lại đi một chuyến tới bộ phận hậu cần của Liên minh để lĩnh chìa khóa chỗ ở mới của chính mình và lệnh bài nghị trưởng của Liên minh.  

Sau khi lĩnh xong đồ đạc, chuông điện thoại của Lâm Mộc vang lên, là Trần Uyển Nhi gọi tới.  

“Alo.” Lâm Mộc nhận cuộc gọi.  

“Lâm Mộc sư huynh, anh đang ở đâu vậy? Sao còn chưa tới?” Giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe của Trần Uyển Nhi vang lên.  

“Tôi vừa làm xong chút việc, giờ tôi tới liền đây.” Lâm Mộc nói.  

“Vậy được, tôi đợi anh ở thao trường của Liên minh, anh cứ trực

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi