LÂM MỘC BÁO THÙ

Sau khi Lâm Mộc tới thao trường, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Uyển Nhi.  

Lâm Mộc bước nhanh qua, anh đi tới trước mặt cô.  

“Trần Uyển Nhi, ở Tổng bộ Liên minh hơn một tháng đã quen chưa? Có ai bắt nạt cô không?” Lâm Mộc hỏi.  

Advertisement

Trong khoảng thời gian này Lâm Mộc liên tục bế quan, ngoại trừ lúc Trần Uyển Nhi mới tới thì anh đi đón cô, còn sau đó cô sinh hoạt trong Liên minh thế nào, tình huống tu luyện ra sao thì thú thực Lâm Mộc cũng không biết rõ lắm.  

“Không có ai bắt nạt tôi cả, tôi đã bái Sài Thiệu nghị trưởng làm đạo sư, thầy ấy rất quan tâm tôi, cho tôi rất nhiều tài nguyên tu luyện. Sau khi tôi bái thầy ấy làm đạo sư, thầy ấy lập tức cho tôi năm vạn Liên minh tệ để sử dụng.” Trên mặt Trần Uyển Nhi lộ ra nụ cười.  

Advertisement

“Sài Thiệu à? Anh ta cũng chỉ là một nghị trưởng mới tấn chức thôi, tài sản tích lũy không thể nhiều bằng mấy vị nghị trưởng lớn tuổi khác được, vậy mà anh ta lại cho cô nhiều Liên minh tệ như vậy?” Lâm Mộc kinh ngạc.  

“Tôi cũng không rõ. Thế nhưng con người thấy ấy tốt lắm, mọi việc đều cố gắng thu xếp thỏa đáng giúp tôi, tuy rằng thời gian phụ đạo một tháng đã hết, thế nhưng thầy ấy vẫn rất cố gắng chăm sóc cho tôi.” Trần Uyển Nhi nói.  

“Đi thôi, chúng ta đến ghế đá dưới tàng cây kia ngồi đi.”  

Dứt lời Lâm mộc liền dẫn Trần Uyển Nhi đi về phía một cây đại thụ bên cạnh thao trường.  

“Đúng rồi, hiện giờ cảnh giới của cô đến đâu rồi?” Lâm Mộc vừa đi vừa hỏi.  

“Hiện giờ tôi là Linh Ý Cảnh đỉnh phong, sao nào, không tệ đúng không?” Lâm Uyển Nhi cười tươi, nói.  

“Quả thật rất nhanh, từ lúc tôi bắt đầu tu luyện tới khi luyện tới Linh Ý Cảnh đã mất rất nhiều thời gian đấy.” Lâm Mộc cảm thán.  

“Dù sao hiện tại chỉ cần có tiền là có thể đổi lấy Huyết Tinh, anh cũng cho tôi không ít Liên minh tệ, thế nên tôi có thể tăng lên một tiểu cảnh giới trong thời gian rất nhanh” Trần Uyển Nhi nói.  

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đến trước ghế đá.  

Sau khi Trần Uyển Nhi ngồi xuống, cô nói: “Ban đầu tôi còn nghĩ sau khi tới Liên minh chỉ cần tôi cố gắng thêm một chút, sớm ngày bước vào Linh Phách Cảnh là có thể đứng cùng một cảnh giới với anh rồi, thế nhưng không nghĩ tới anh tu luyện nhanh như vậy, tôi còn chưa kịp tới Linh Phách Cảnh thì anh đã lên đến Kết Đan Cảnh rồi.”  

Lâm Mộc cũng ngồi xuống, sau đó tiế sát tới bên người Trần Uyển Nhi, nhỏ giọng nói: “Trần Uyển Nhi, tôi có thể hỏi cô một bí mật hay không?”  

“Bí mật gì?” Trần Uyển Nhi kinh ngạc nhìn Lâm Mộc.  

“Trước đây sư phụ nhận cô làm đồ đệ là vì nguyên nhân gì?” Lâm Mộc có vẻ rất tò mò.  

Đây là điều cho đến giờ Lâm Mộc vẫn chưa từng thôi thắc mắc.  

“Sư phụ nói đây là bí mật, không thể dễ dàng nói cho người khác biết được.” Trần Uyển Nhi giả vờ cao thâm.  

“Được rồi, nếu không tiện thì không cần phải nói.” Lâm Mộc lại lùi ra, ngồi dựa vào ghế.  

Trần Uyển Nhi che miệng cười: “Sao vậy? Tức giận rồi?”  

“Tôi không đến nỗi tức giận vì chuyện như thế này đâu, mọi người có chút bí mật của riêng mình là điều rất bình thường, tuy rằng tôi là bạn cô, sư huynh của cô, thế nhưng cũng chưa thân đến mức có thể chia sẻ mọi bí mật cho nhau đâu.” Lâm Mộc nói.  

“Được rồi, ban nãy tôi cố ý đùa anh thôi, chỉ cần anh muốn biết thì tôi cũng chẳng có gì để mà phải giấu giếm cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi