LÀM NAM PHỤ SI TÌNH CHO BA VỊ NAM CHÍNH

Sau khi nhắn nhủ Nam Bùi nghỉ ngơi sớm, Lục Bách Nhiễm trực tiếp quay người rời đi, không chú ý tới Tống Cảnh Sâm ở đầu kia hành lang.

Trước khi y đi, Tống Cảnh Sâm rõ ràng thấy được khóe môi khẽ cong của y, chân mày không khỏi nhíu chặt.

Một lát sau.

“Cốc cốc cốc……”

Ngoài cửa phòng Nam Bùi truyền tới tiếng gõ cửa, từ âm thanh có thể nghe ra được tâm tình người bên ngoài không quá tốt.

Nam Bùi thoáng ngây người, đã giờ này rồi còn ai tới nữa vậy?

Lẽ nào Lục Bách Nhiễm để quên đồ gì ở phòng cậu?

……Chắc là vậy rồi.

Nam Bùi vừa mở cửa, vừa hỏi, “Tiểu Nhiễm, em còn quên thứ gì hả?”

Nhưng mà sau khi cửa mở ra, người xuất hiện trước mặt cậu lại là Tống Cảnh Sâm.

Tâm tình Tống Cảnh Sâm vốn đã khó chịu rồi, nghe được hai tiếng ‘Tiểu Nhiễm’ từ trong miệng Nam Bùi, sắc mặt càng thêm tệ hại, bờ môi mỏng mím chặt, ánh mắt chất chứa đầy cảm xúc bị đè nén.

Nam Bùi bị dọa nhảy dựng, vội vàng sửa miệng, “Ah, anh Cảnh Sâm, sao lại là anh……”

Tống Cảnh Sâm thấy trong mắt Nam Bùi ánh lên vẻ kinh ngạc, chân mày càng nhíu chặt hơn, không vui nói, “Sao thế, cậu không hoan nghênh tôi tới hả?”

Nam Bùi vội vàng lắc đầu nói, “Không có không có, sao mà thế được.”

“Chẳng phải vừa nãy cậu bảo với tôi là cậu đã ở trên giường rồi à?” Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm Nam Bùi, từng câu từng chữ nói, “Vì sao Lục Bách Nhiễm lại bước ra từ trong phòng cậu, hơn nữa còn là dáng vẻ……”

Nửa câu ‘quần áo không chỉnh tề’ phía sau không nói ra miệng, ngón tay Tống Cảnh Sâm siết chặt, không muốn để cảm xúc của bản thân thể hiện ra ngoài quá rõ ràng.

Nam Bùi không né tránh ánh mắt Tống Cảnh Sâm, mà ngược lại còn thoải mái nhìn lại hắn, “Lục Bách Nhiễm qua phòng em để xem kịch bản.”

Tống Cảnh Sâm, “……”

Sao hắn cứ cảm thấy cái lý do này đã từng trông thấy trong mấy tin đồn tình ái của giới giải trí rồi nhỉ?

Đêm khuya, nghệ sĩ tới phòng ông chủ, xem kịch bản.

Mấy cụm từ mấu chốt này để cùng một chỗ, khó mà không khiến người khác nghĩ nhiều.

Vì thế, giọng Tống Cảnh Sâm càng thêm lạnh lẽo, “Muộn như vậy rồi cậu ta còn qua chỗ cậu xem kịch bản ấy hả?”

Đứng trước lời chất vấn lạnh lùng của Tống Cảnh Sâm, Nam Bùi mỉm cười một cái, “Anh Cảnh Sâm, sao em có thể gạt anh được?” Nói xong, cậu xoay người vào phòng, cầm ra một cuốn kịch bản, đưa cho Tống Cảnh Sâm xem, “Anh xem này, đây là bộ phim tiếp theo em muốn cậu ấy nhận đó.”

Tầm mắt Tống Cảnh Sâm rơi trên mấy chữ ‘Tình yêu tuyệt đẹp tới gõ cửa’ trên trang bìa, trầm mặc giây lát mới nâng mắt nhìn về phía Nam Bùi, hỏi, “Thế sao cậu ta lại tắm ở phòng cậu?”

“Bình nước nóng trong phòng cậu ấy hỏng.” Nam Bùi gãi gãi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ đáp, “Cậu ấy là nghệ sĩ, nếu như tới phòng người khác tắm, có thể sẽ tạo thành tin đồn không hay.”

Tống Cảnh Sâm nhíu mày, rất muốn nói với Nam Bùi: Lẽ nào cậu ta với cậu thì không thể tạo thành tin đồn chắc?

Nhưng hỏi như vậy lại có vẻ quan tâm tới Nam Bùi quá, thế nên hắn nhịn xuống.

Nam Bùi thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Tống Cảnh Sâm, hỏi, “Anh Cảnh Sâm, anh tới tìm em có chuyện gì vậy?”

Lúc này Tống Cảnh Sâm mới nhớ đến chính sự.

Hắn đưa hộp bánh trong tay cho Nam Bùi, “Tôi thấy dưới lầu có bán nên tiện đường mua một ít.”

Đáy mắt Nam Bùi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cậu nhận hộp bánh Tống Cảnh Sâm đưa, nói một tiếng ‘cảm ơn’, sau đó tò mò lẩm bẩm, “Dưới lầu có cửa hàng đồ ngọt à, sao mình không thấy nhỉ……”

Thật ra Tống Cảnh Sâm đã phải tìm quanh khu này rất lâu mới thấy một hàng đó.

Vẻ mặt hắn có chút mất tự nhiên, để giấu đi sự ngượng ngập ấy, hắn chuyển chủ đề, nói, “Đúng rồi, còn chuyện này nữa……”

Nói tới đây, hắn nâng cổ tay lên, để lộ chiếc vòng tay cho Nam Bùi thấy, sau đó nói tiếp, “Tôi không rành cách sử dụng vòng tay này lắm.”

Nam Bùi nhìn chiếc vòng trên tay Tống Cảnh Sâm, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, vô thức buột miệng nói, “Anh mà cũng thích loại vòng tay này á?”

Tống Cảnh Sâm khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi, “Tôi có nói không thích bao giờ đâu?”

Nam Bùi ngẩn người. Đây là lời Lục Bách Nhiễm nói với cậu, mà chính bản thân cậu cũng cảm thấy Tống Cảnh Sâm sẽ không thích loại vòng tay rẻ tiền này.

Lẽ nào không phải?

Tống Cảnh Sâm nhìn bộ dạng trầm tư suy nghĩ của Nam Bùi, trong lòng đột nhiên hiểu ra —-

Chắc chắn là có người nói gì đó với Nam Bùi rồi, nên mới khiến cậu nghĩ như thế.

Vừa nghĩ vậy, Tống Cảnh Sâm đã có chút bực bội trong lòng, sắc mặt cũng lạnh như băng.

Người nói chuyện này với Nam Bùi……

Khả năng cao là Lục Bách Nhiễm.

Dẫu sao vừa rồi cậu ta cũng ở trong phòng Nam Bùi mà.

Tống Cảnh Sâm cười lạnh một cái, trong lòng nghĩ cái tên nghệ sĩ này trông vậy mà cũng lắm thủ đoạn thật.

Nửa đêm nửa hôm vụng trộm chạy tới phòng ông chủ chưa nói, còn tìm cái cớ bình nước nóng hỏng sứt sẹo, rồi còn nói xấu hắn sau lưng nữa chứ.

“Tôi lấy được chiếc vòng này, khiến mấy người kia đố kị lắm thì phải.” Tống Cảnh Sâm bình tĩnh nói, trong mắt mang theo mấy phần đắc ý, “Nhưng mà để thua tôi cũng chẳng phải chuyện gì đáng mất mặt.”

Nam Bùi ngây người —-

Sao Tống Cảnh Sâm lại nói chuyện âm dương quái khí thế nhỉ?

“Chiếc vòng tay này là tôi dùng thực lực thắng được…” Tống Cảnh Sâm nhìn chiếc vòng màu đen trên cổ tay, chậm rãi nói, “Nó có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi, sao tôi lại ghét bỏ được chứ?”

Nói xong, hắn nhìn về phía Nam Bùi, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Nam Bùi vội vàng nói, “Anh Cảnh Sâm, em chỉ buột miệng nói vậy thôi, anh thích thì tốt rồi.” Nói xong, cậu nghiêm túc giúp Tống Cảnh Sâm điều chỉnh vòng tay về đúng chế độ.

Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi đang cầm cổ tay mình, ngón tay vô thức siết chặt. Chỗ cổ tay giống như phải bỏng, khiến nhiệt độ cả người hắn cũng dần tăng lên.

Nam Bùi không nghĩ nhiều, điều chỉnh vòng tay xong lại nói với Tống Cảnh Sâm, “Anh Cảnh Sâm, cảm ơn bánh ngọt của anh, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh về nghỉ sớm đi nhé.”

Tống Cảnh Sâm thu tay lại, cánh tay vừa rồi bị nắm có chút cứng ngắc.

Lát sau, hắn thấp giọng nói, “……Uhm. Cậu cũng thế.”

Nói xong, Tống Cảnh Sâm quay người rời đi.

Nhịp tim của hắn có chút thất thường, khiến hắn không biết làm sao.

Sau khi quay về phòng, Tống Cảnh Sâm uống một cốc nước, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại.

Hắn không hiểu được vì sao gần đây mình lại để ý tới Nam Bùi như vậy.

Hơn nữa……

Cái tên Lục Bách Nhiễm kia, Tống Cảnh Sâm cứ cảm thấy cậu ta không đơn giản như lời Nam Bùi nói.

Sau khi tiễn Tống Cảnh Sâm rời đi, Nam Bùi khóa cửa lại, nghĩ thầm lần này ai tới gõ cửa cậu cũng không mở nữa.

Trải qua một ngày vô cùng vất vả, Nam Bùi trực tiếp ngã người lên giường nệm mềm mại.

Cậu nhìn lên trần nhà, cảm thán, đi công tác đúng là việc khiến người ta mệt mỏi mà.

“Hệ thống…” Nam Bùi thở ra một hơi, hỏi, “Sau khi gameshow này ghi hình xong, dự kiến thanh tiến độ sự nghiệp của ba nam chính có thể đạt tới bao nhiêu?”

Hệ thống dựa theo thực tế đáp, “Thanh tiến độ sự nghiệp của ba nam chính ước chừng có thể đột phá 60%. Tiếp đó, chỉ cần Lục Bách Nhiễm quay xong bộ phim điện ảnh kia, Đoàn Hành tiến được vào chung kết, công ty điện ảnh truyền hình của Tống Cảnh Sâm gặt hái được thành công thì thanh tiến độ của họ có thể vượt 90%, cách thành công không còn xa nữa đâu.”

Nam Bùi nhất thời cảm thấy những vất vả mình phải chịu đựng đều đáng giá.

Đúng vào lúc này, cậu đột nhiên nhớ đến Hoắc Nghiêu cũng đang đi công tác.

Liệu Hoắc tổng có mệt giống như cậu không nhỉ?

Suy nghĩ này vừa hiện lên, Nam Bùi liền nhịn không được cầm di động, muốn nhìn thử xem Hoắc Nghiêu có gửi tin nhắn gì cho mình không.

Nhưng lập tức suy nghĩ của cậu lại xoay chuyển, Hoắc Nghiêu đi công tác bận rộn như thế, sao có thời gian rảnh mà nhắn tin cho mình được?

Dẫu sao anh ta cũng là tổng giám đốc hàng thật giá thật mà……

Vừa nghĩ như thế, ngón tay Nam Bùi đã không khỏi co lại.

Nhưng mà, khi màn hình di động sáng lên, Nam Bùi lại phát hiện trên màn hình khóa có thông báo một cuộc gọi nhỡ —-

Người gọi đúng là Hoắc Nghiêu.

Hẳn là gọi lúc cậu đang nói chuyện với Tống Cảnh Sâm.

Nam Bùi nhất thời mở to hai mắt, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.

Hoắc tổng thế mà lại…… gọi điện thoại cho cậu ấy hả?

Nam Bùi ngẩn người nhìn màn hình di động một lúc lâu, xác nhận thông báo này là thật.

Thời gian là 23h20 phút, cũng chính là mười lăm phút trước.

Nam Bùi mở khung chat trên weixin lên, muốn ấn nút gọi, nhưng ngón tay lại chần chờ không động —-

Nếu bây giờ cậu gọi, liệu Hoắc Nghiêu có nhận không?

Muộn như vậy rồi, chắc Hoắc Nghiêu đã ngủ rồi nhỉ?

Nam Bùi nghĩ thầm, hay là gửi tin nhắn cho Hoắc Nghiêu, nói là vừa nãy mình không nghe thấy tiếng chuông, chứ không gọi lại nữa?

Nghĩ vậy, cậu mở khung chat, bắt đầu nhập văn bản.

Nhưng mà còn chưa gõ xong, di động của Nam Bùi lại đột nhiên rung lên.

Màn hình trước mặt chuyển thành lời mời kết nối, hình đại diện của Hoắc Nghiêu đột ngột phóng to, khiến ngón tay cậu run lên, thiếu chút nữa đã nhấn nút từ chối cuộc gọi.

Nam Bùi kinh ngạc nhìn di động, sau khi ấn nút nhận mới phát hiện đây là cuộc gọi video.

Hoắc Nghiêu xuất hiện ở đầu kia điện thoại.

Nam Bùi đang nằm trên giường, cậu cảm thấy góc quay này chính là góc chết, liền vội vàng ngồi dậy, có chút xấu hổ nói với người ở đầu dây bên kia, “Vừa nãy không trông thấy cuộc gọi của anh, thật xin lỗi, Hoắc tổng.”

Hoắc Nghiêu nhìn cậu chàng trên giường, bình tĩnh nói, “Tôi cũng đoán được.”

Hình như anh mới vừa tắm xong, đang ngồi trên sô pha, trên người mặc đồ ngủ tơ tằm sẫm màu, bộ đồ rộng rãi cũng không thể che lấp thân hình cường tráng của anh.

Tóc Hoắc Nghiêu chưa khô hẳn, có chút hỗn loạn, lại khiến anh nhiều thêm chút biếng nhác, thành thục, quyến rũ.

Không dùng bộ lọc, cũng không bật filter, ngồi dưới ánh đèn mờ ảo…

Nhưng ngũ quan Hoắc Nghiêu vẫn vô cùng rõ ràng, sắc nét, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng về phía Nam Bùi, lông mi hơi hơi cong lên, khiến nhịp tim Nam Bùi không hiểu sao đập chệch nửa nhịp.

Cậu không thể không thừa nhận, nếu bàn về nhan sắc và khí chất, Hoắc Nghiêu không thua kém bất cứ vị nam chính nào.

“Tôi đang định nhắn tin cho anh đó.” Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, nhìn màn hình nhỏ giọng nói, “Không ngờ anh lại gọi tới, trùng hợp thật đấy.”

Khóe môi Hoắc Nghiêu khẽ cong lên, anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, nói, “Thấy thông báo cậu đang nhập tin nhắn liền nhịn không được gọi lại một lần.”

Nam Bùi nghe vậy, không khỏi ngây người —-

Sao Hoắc Nghiêu lại trông thấy thông báo cậu đang nhập tin nhắn nhỉ?

Là trùng hợp, hay……

Kỳ thực anh ta vẫn luôn đợi Nam Bùi hồi âm?

“Ở trấn cổ có quen không?” Hoắc Nghiêu tùy tiện hỏi, kéo lại suy nghĩ của Nam Bùi.

Cậu ngơ ngác nghĩ —- lúc trước cậu chỉ tùy tiện nói chuyện này cho Hoắc Nghiêu biết thôi, không ngờ Hoắc Nghiêu vẫn còn nhớ rõ.

Nam Bùi trả lời, “Cũng không tệ, ngày mai mới bắt đầu ghi hình trong trấn cổ…… Anh từng đến khu này lần nào chưa?”

“Rất quen thuộc.” Hoắc Nghiêu bình thản nói, “Trong trấn cổ có một ngọn núi rất nổi tiếng, chắc hẳn ekip chương trình sẽ dẫn mọi người lên đó, lúc lên núi nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị ngã nhé.”

Đối diện với quan tâm đột nhiên ập tới của Hoắc Nghiêu, Nam Bùi thoáng ngây ngẩn, vô thức đáp một tiếng ‘được’.

Cậu nghĩ trong lòng, xem ra Hoắc tổng thường xuyên tới nơi này du ngoạn.

Nam Bùi nhìn khuôn mặt quen thuộc lại có chút lạ lẫm của Hoắc Nghiêu trong màn hình, nhịn không được hỏi, “Anh sắp về chưa?”

Thật ra Hoắc Nghiêu đi công tác cũng chỉ mấy ngày thôi, nhưng Nam Bùi lại cảm giác như đã lâu lắm rồi không được gặp anh vậy.

Nhưng mà sau khi hỏi ra miệng, cậu lại lập tức hối hận —- giọng cậu hình như mang theo quá nhiều mong đợi thì phải, cứ như thể đang hỏi người yêu công tác xa nhà vậy.

Nghe được câu hỏi của cậu, Hoắc Nghiêu rõ ràng hơi hơi ngẩn người.

Lát sau anh mới phản ứng lại, khóe môi nhịn không được cong lên, nói, “Sẽ không để cậu đợi quá lâu đâu.”

Mặt Nam Bùi đột nhiên nóng bừng.

Cậu có chút đoán không ra Hoắc Nghiêu vì sao lại nói thế, nhưng giọng nói tràn ngập từ tính cùng ngữ khí dịu dàng của đối phương vẫn khiến trái tim cậu bất giác đập nhanh hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi