LẮNG NGHE ANH NÓI YÊU EM

Tô Minh:...

Vì là truyện tranh 18+ nên Tô Minh rất ít khi gặp được độc giả hỏi lý về cốt truyện của anh, mà hỏi thẳng mặt anh luôn thì lại càng ít.

Nhiều năm vậy rồi mà chỉ có mình sugar daddy thôi.

Cái tên này đầu tiên là bảo thánh vật trong truyện tranh của anh không có ý nghĩa, sau đó lại nói con thỏ của anh không thích sói. Rõ ràng là đã giải thích rất rõ là bây giờ hai nhân vật chính đang thích nhau, không lẽ còn không cho người thích nhau xảy ra xung đột vì khác lập trường sao?

Nếu như mọi chuyện đều dễ giải quyết như lời sugar daddy nói thì câu chuyện này đã kết từ lâu rồi.

Tô Minh càng nghĩ càng thấy tức, cap màn hình lịch sử trò chuyện của anh với sugar daddy gửi cho Trần Mộc Siêu: [Hoá ra sugar daddy là tên thích cãi ngược lại! Em sắp tức chết rồi! Cậu ta dám nói thỏ của em như vậy! Khóc to.jpg]

Trần Mộc Siêu: [Không sao, một ngàn độc giả một ngàn ý mà.]

Tô Minh: [Em muốn trả tiền lại cho cậu ta để cậu ta im miệng!]

Trần Mộc Siêu: [Thôi mà thôi mà thầy Tô bớt giận. Cậu ta để bụng cốt truyện của mày như vậy chứng tỏ là thầy Tô của chúng ta vẽ hay.]

Tô Minh: [Tủi thân.jpg]

Trần Mộc Siêu gửi một tấm hình sticker người vàng cầm bông hoa sen cho anh: [Bình tĩnh hoan hỉ, bình tĩnh hoan hỉ.]


Tô Minh không bình tĩnh, không hoan hỉ nổi, anh muốn lấy một điếu thuốc ra hút nhưng mò trên bàn làm việc cả buổi mới nhớ ra mình đã cai thuốc rồi, thế là anh lại cảm thấy tủi thân hơn nữa.

Anh lấy một cây kẹo sữa trong ngăn kéo ra ngậm vào miệng, lưu tấm hình meme Trần Mộc Siêu gửi cho anh kia rồi post lên, viết kèm trạng thái: Cầu cho trên thế giới này không còn ai tài lanh hay cãi nữa.

Mấy phút sau, Trâu Bắc Viễn gọi video qua.

Tô Minh gác điện thoại lên trên bàn làm việc rồi ấn nghe máy.

"Sao vậy?" Trâu Bắc Viễn cởi trần xuất hiện trên màn hình: "Em đang chuẩn bị đi tắm thì thấy anh post bài, ai bắt nạt anh rồi?"

Bạn trai đẹp trai và cả cơ ngực siêu ngầu của bạn trai trên màn hình điện thoại làm cho Tô Minh thấy rất được an ủi.

Tô Minh ôm đầu gối ngồi trên ghế, má trái vì đang ngậm kẹo nên hơi phồng lên. Anh chống cằm trên đầu gối, ngắm Trâu Bắc Viễn một lúc rồi chậm rãi lấy cuốn sổ lò xo qua viết: Mới nãy gặp phải một độc giả thích cãi cãi với anh.

Vì để bày tỏ tâm trạng tủi thân với bạn trai nên anh còn vẽ một người tí hon đang khóc bên cạnh.

Vẻ mặt của Trâu Bắc Viễn khựng lại một chút: "Độc giả thích cãi... Cậu ta cãi anh cái gì rồi?"

Tô Minh đặt bút xuống, dùng thủ ngữ: Cậu ta bảo nhân vật chính của anh là người xấu.

Trâu Bắc Viễn: "..."


"Không phải anh vẽ truyện tranh thường thức khoa học hay sao?" Trâu Bắc Viễn hỏi.

Tô Minh: Phải đó, truyện tranh thường thức khoa học có cốt truyện, giáo dục giải trí.

Phải đi máy bay suốt cả ngày nên Trâu Bắc Viễn có hơi uể oải, hắn giơ điện thoại lên tựa người vào trên đầu giường, giọng nói trầm thấp giả vờ vô tội: "Là câu chuyện thế nào? Có thể kể cho em nghe không?"

Thế là Tô Minh kể lại đại khái cốt truyện của thỏ và sói cho Trâu Bắc Viễn nghe một lần. Bỏ qua hết mấy nội dung tình sắc, chỉ kể đoạn trong cuộc hành trình hai người họ đã trở thành bạn tốt của nhau, biến Mưu thỏ quỹ sói thành một câu truyện phiêu lưu mà già trẻ lớn nhỏ gì cũng đều đọc được.

Trâu Bắc Viễn ngắm anh dùng thủ ngữ kể chuyện cho mình nghe tới mê mệt.

Mỗi lần lúc anh nói đến "con thỏ" sẽ làm ra động tác tay giống tai thỏ trên đầu, vẻ mặt lại rất nghiêm túc. Cảm giác tương phản này làm cho anh trông rất đáng yêu, tim của Trâu Bắc Viễn mềm nhũn ra, gần như quên mất tên độc giả hay cãi kia chính là mình rồi.

Tô Minh kể chuyện xong, mặt đầy tủi thân mách lẻo với Trâu Bắc Viễn: Cậu ta nói con thỏ của anh không có xem sói là bạn tốt của mình, em nói xem cậu ta có đáng ghét không?

Trâu Bắc Viễn lập tức bỏ hết nguyên tắc, trả lời: "Đáng ghét."

Trả lời xong mới hỏi: "Vậy con thỏ có thật sự xem sói là bạn tốt của mình không?"

Tô Minh khua tay: Tất nhiên là có rồi! Chẳng phải con thỏ đã có được một sinh mạng khác của quốc sư tặng cho cậu ta rồi hay sao? Sau này lúc hai người gặp nguy hiểm, con thỏ đã đem mạng của mình cho sói luôn rồi!

Thấy Sơ Vũ Minh Kim lúc nói chuyện với sugar daddy trên mạng thì tuyệt đối không chịu spoil, nhưng lại spoil hết cốt truyện cho Trâu Bắc Viễn. Trâu Bắc Viễn "nghe" mà lòng trống rỗng: "Thế con thỏ phải làm sao?"


Tô Minh tiếp tục spoil mà không có chút trở ngại tâm lý nào: Sau khi sói con trở thành vua Sói, biết được con thỏ tiếp cận cậu ấy chỉ vì có được thánh vật thì cũng cảm thấy con thỏ hoàn toàn không thích cậu ấy giống như độc giả kia. Mãi tới khi con thỏ giao mạng của mình cho cậu ấy thì cậu ấy mới phát hiện ra con thỏ vẫn luôn rất rất yêu cậu ấy, sau đó thì con thỏ chết đi trong vòng tay của cậu ấy.

Trâu Bắc Viễn: "..."

Trâu Bắc Viễn: "..."

Thầy Sơ Vũ Minh Kim sao anh vung đao tàn nhẫn dữ vậy!!!

Giờ khắc này thì Trâu Bắc Viễn lại cực kì tin tưởng thánh vật, vô cùng nhập tâm nói: "Xương đầu của thần Sói trắng có thể cầu nguyện một điều với thần Sói trắng mà. Có phải sói con sẽ lập tức đi mở lăng thánh rồi cầu xin thần Sói trắng cứu sống con thỏ không?"

Tô Minh lắc lắc đầu: Mọi người chỉ có thể cầu xin thần Sói trắng một điều ước thôi. Sau khi hoàn thành điều ước này rồi thì thần Sói trắng sẽ biến mất, đây cũng là nguyên do mà tốc Sói vẫn luôn cung phụng thần Sói trắng nhưng chưa từng sử dụng xương đầu của thần Sói trắng. Điều ước này chỉ có thể dùng vào những lúc khẩn cấp liên quan đến sinh tồn của tộc Sói thôi.

Trâu Bắc Viễn trầm mặc một lúc: "Nếu như em là sói con thì cho dù có phải trả giá bằng việc diệt tộc thì em cũng sẽ cứu sống lại con thỏ."

Tô Minh: Nhưng mà sói con trong truyện là một vua Sói rất vĩ đại, cậu ấy sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu. Điều ước của thần Sói trắng cuối cùng dùng để ngăn cản âm mưu chiến tranh của lão quốc vương của vương quốc Thỏ, sói con đã bảo vệ được tất cả sinh linh trên mảnh đại lục này, hoàn thành tâm nguyện của con thỏ, cũng coi như là một kiểu HE khác rồi.

Trâu Bắc Viễn "nghe" kể cốt truyện tới đau lòng vô cùng, sau khi im lặng hồi lâu thì mới nói với Tô Minh: "Em không thích kết cục này."

Lúc bắt đầu câu chuyện này, Tô Minh rất thích cái kết cục này. Nhưng bây giờ thì Tô Minh cũng không thích lắm nữa rồi.

Hai người nhìn nhau qua màn hình điện thoại, đều cùng đỏ hết cả mắt, cảm thấy rất buồn vì câu chuyện này.

Trâu Bắc Viễn gác cùi chỏ lên trên thành giường bằng da trên đầu giường, chống đầu nhìn Tô Minh, giọng nói rất nhẹ: "Em không muốn để cho con thỏ chết."


Tô Minh đẩy kẹo que trong miệng qua một bên khác, má phải của anh lại phồng lên, cau mày hơi buồn phiền làm động tác thủ ngữ: Nhưng mà hướng đi và thiết lập nhân vật trước mắt đều để thúc đẩy tới kết cục này.

"Anh có thể sắp xếp thêm một thần gì đó, cho họ thêm một điều ước nữa để cứu sống con thỏ."

Tô Minh lấy kẹo que ra, liếm liếm môi trước camera, liếm đôi môi đo đỏ sáng óng ánh. Nhưng hai mắt anh thì lại đang nhìn qua chỗ khác như là đang suy nghĩ, cuối cùng lại ngậm kẹo vào, khua tay: Không được, làm vậy thì chán lắm.

Cho thêm một vị thần một cách máy móc là điều tối kị trong việc kể chuyện, Tô Minh không muốn làm vậy.

Tầm mắt của Trâu Bắc Viễn rơi trên môi của Tô Minh, giọng cũng thấp hơn một chút: "Cục cưng, cho con thỏ sống đi mà, xin anh."

Tô Minh chợt nhớ tới lần trước lúc Trâu Bắc Viễn nói "Cục cưng em xin anh" trong điện thoại là đang làm gì, mặt anh hơi đỏ lên, dùng thủ ngữ hỏi: Em đang yêu cầu anh đổi kết cục sao?

"Được không?"

Dàn ý của truyện này đã sửa tới sửa lui rất nhiều lần với biên tập viên trước khi bắt đầu vẽ rồi, kết cục cũng đã được quyết định từ lâu, có thể nói là tính cách của nhân vật và tất cả đoạn mở đầu đều là để thúc đẩy việc bắt buộc phải xảy ra của kết cục này.

Đổi kết cục là kiểu chỉ cần sửa một cái là sẽ ảnh hưởng hết toàn bộ câu chuyện, sơ sẩy chút thôi sẽ khiến cho nhân vật chính OOC hoặc là khiến cho toàn bộ tuyến cốt truyện sụp đổ.

Trước giờ Sơ Vũ Minh Kim sẽ không bao giờ sửa hướng đi của cốt truyện vì ý kiến của độc giả, nhưng Tô Minh lại gật gật đầu với màn hình, dùng thủ ngữ nói: Anh phải nghĩ xem nên sửa thế nào.

Trâu Bắc Viễn giơ điện thoại lên, nhìn ngang với Tô Minh: "Anh chính là thần Sói trắng của họ."

Tô Minh lắc đầu, ngón tay cử động rất tao nhã: Em mới là thần của họ, nếu như không phải em thì anh sẽ không sửa cái kết cục này.

"Em không muốn làm thần của họ." Trâu Bắc Viễn nói: "Em chỉ muốn làm thần của anh thôi, đi cùng em đi, em sẽ bảo vệ cho anh."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi