LẮNG NGHE ANH NÓI YÊU EM

Lần này Tô Minh không từ chối thẳng mà bảo với Trâu Bắc Viễn là anh muốn mình có thể ở lại trong nước hồi phục chức năng ngôn ngữ xong trước đã.

Đây là một cái cớ mà không cách nào phản bác được, vì Tô Minh không thể theo Trâu Bắc Viễn tới một đất nước sử dụng ngoại ngữ để tiến hành hồi phục chức năng ngôn ngữ được.

Nếu Tô Minh đã quyết định rồi thì Trâu Bắc Viễn cũng không có bất kỳ lý do gì để không ủng hộ.

Vì thế, tuy cảm thấy rất không cam tâm nhưng Trâu Bắc Viễn hé môi mấy lần cũng không thể nào nói ra lời kiên quyết muốn Tô Minh đi theo hắn nữa.

Mấy hôm sau đó Tô Minh khá vất vả, ban ngày anh phải qua trung tâm hồi phục, công việc phải dồn hết vào buổi tối. Xong vì để sửa kết cục của Mưu thỏ quỹ sói nên anh phải tốn không ít thời gian để chỉnh sửa lại cốt truyện.

Thức khuya liên tục hai ngày cơ thể có hơi không chịu nổi, Trình Kiến Vân thấy trạng thái tinh thần của anh không tốt lắm thì bàn lại với anh đổi thời gian trị liệu sang nửa buổi sáng mỗi ngày.

Phương pháp điều trị trong giai đoạn này là "luyện tập phát âm", tức là thông qua các bài tập về hệ hô hấp, hệ thanh âm, hệ thống cộng hưởng và khát vọng muốn biểu đạt để cho Tô Minh có thể cảm nhận và làm chủ các âm thanh của cơ thể.

Trình Kiến Vân là bác sĩ trị liệu rất giỏi, có lẽ vì quanh năm tiếp xúc với trẻ con nên khi anh ta nói chuyện với Tô Minh cũng giống như đang nói chuyện với trẻ con vậy. Giọng nói nhẹ nhàng, yêu cầu Tô Minh đặt tay lên cổ họng mình để anh cảm nhận chuyển động của cổ họng khi phát âm.

Đây là bài tập phát âm cơ bản nhất, hồi nhỏ Tô Minh cũng từng được dạy cách này ở trường cho người câm điếc.

Trong quá trình luyện tập, Tô Minh không thể không nhớ lại cảnh tượng học nói khi còn nhỏ, cảm giác đau rát ở cổ họng liên tục ập đến khiến họ phải gián đoạn việc điều trị nhiều lần.

Đây cũng là lần đầu tiên Trình Kiến Vân tiếp xúc với bệnh nhân là người lớn, anh ta rất kiên nhẫn với Tô Minh. Mỗi lần Tô Minh cảm thấy không thoải mái sẽ rót một cốc nước ấm cho anh rồi bảo Tô Minh nghỉ ngơi một chút. Vì vậy dù đã điều trị được bốn ngày rồi nhưng tiến độ của họ vẫn còn đang mắc kẹt ở bước cảm nhận cách phát âm của dây thanh quản, không tiến triển được.

Trâu Bắc Viễn rất quan tâm hiệu quả tập luyện của Tô Minh, tối nào lúc gọi video cũng hỏi đến một lần. Hắn như kiểu đang kiểm tra bài tập vậy, khiến cho mỗi lần gọi video nhắc đến chuyện này Tô Minh đều thấy thấp thỏm trong lòng.

-

Hôm thứ ba, Thành Đô đổ mưa rất to, chuyến bay của Trâu Bắc Viễn đáp tới sân bay Thành Đô vào ba giờ năm mươi phút chiều. Tô Minh lái xe qua đón hắn, đón luôn cả huấn luyện viên Joyce cùng đến với Trâu Bắc Viễn.

Cân nặng của Joyce hơi phì nhiêu, lúc anh ta ngồi vào hàng ghế sau thì thân xe cũng phải lắc lư một cái. Anh trai cao to tóc vàng mắt xanh này dùng tiếng địa phương ở Thành Đô vừa học được chào Tô Minh, phát âm cũng rất đặc âm địa phương. Tô Minh bị chọc cười, cũng quay đầu qua dùng thủ ngữ để nói xin chào với Joyce.

Trước khi quay đầu lại, Tô Minh cảm nhận được gò má mình bị đụng một cái. Anh quay mắt lại thì chạm phải ánh mắt của Trâu Bắc Viễn đang nhìn về phía mình.

Mấy ngày không gặp rồi, bây giờ gặp lại mà tim vẫn đập thình thịch. Mặt Tô Minh hơi nóng lên, yên lặng nhìn nhau với Trâu Bắc Viễn mười mấy giây trong tiếng mưa rơi.

Đôi mắt của cậu trai rất sáng, có hơi thở giống như một loài động vật, đáy mắt hắn ngập ý cười, hỏi Tô Minh: "Anh có mệt không? Nếu không thì để em lái cho?"


Tô Minh lắc đầu, dùng thủ ngữ nói không mệt.

Trái tim mấy hôm nay vẫn cứ lơ lửng trên không trung không tìm được điểm tựa, rốt cuộc cũng cảm thấy an toàn và yên tâm khi gặp được Trâu Bắc Viễn.

Tô Minh muốn ôm hắn, thế nhưng Joyce đang nhìn họ bằng ánh mắt sáng rực từ ghế sau. Tô Minh chỉ đành thôi, xoay người qua cầm bánh lái khởi động xe.

Sau khi đưa Joyce về chỗ ở xong thì trời bỗng dưng trong lại, Tô Minh dừng xe ở trước ngã tư của khu phố sầm uất đợi đèn đỏ.

Số giây của cái đèn đỏ này rất dài, anh đợi thấy hơi chán nên xoay đầu qua nhìn chằm chằm góc nghiêng đẹp trai của Trâu Bắc Viễn.

Trâu Bắc Viễn cảm nhận được ánh mắt của anh nên cũng quay đầu qua nhìn anh. Hắn giơ tay lên vén tóc của anh ra sau tai, ngón tay khẽ vuốt ve vành tai anh rồi nắm lấy trái tai của anh, thấp giọng nói: "Em muốn hôn anh."

Tô Minh phối hợp nhắm mắt lại kề sát qua.

Xe của họ dừng lại ở trước vạch qua đường, đằng trước xe là những người đi bộ đang chen chúc nhau qua đường. Cửa chắn gió trong suốt để lộ hết rõ khung cảnh bên trong xe, tất nhiên Trâu Bắc Viễn không mặt dày tới mức có thể hôn nhau trước đám đông được. Hắn bóp cằm Tô Minh một cái, nói: "Về nhà rồi hôn!"

Tô Minh mở mắt ra, yên lặng cong khoé môi lên, làm ra biểu cảm sinh động trào phúng vẻ ngây thơ và xấu hổ của Trâu Bắc Viễn.

Trâu Bắc Viễn thẹn quá thành giận, hơi nheo mắt lại, cả người toát ra tín hiệu nguy hiểm, gằn lại từng chữ: "Về! Nhà!"

Tô Minh hớn hở suốt cả đường, rõ ràng là mình cũng không có gan để làm ra chuyện gì quá giới hạn trên đường giữa ban ngày ban mặt, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn trêu Trâu Bắc Viễn một chút.

Hai người lái xe về tới khu đô thị Thiên Hợp, bình tĩnh xuống xe, bình tĩnh đi thang máy lên, bình tĩnh vào nhà Tô Minh.

Vừa đóng cửa lại Trâu Bắc Viễn đã đè Tô Minh lên trên cái tủ trước cửa hung hăng hôn anh một trận.

Lưng của Tô Minh bị tay cầm cửa cấn rất đau, nhưng anh vẫn không nhúc nhích gì, ngửa mặt lên để mặc cho Trâu Bắc Viễn hôn anh. Anh cảm thấy mình sắp chết chìm trong hơi thở ấm áp của Trâu Bắc Viễn rồi.

Sói con mấy ngày không gặp được cũng nhớ Tô Minh chết đi được, động tác hơi hung dữ một chút nên sơ ý cắn rách khóe môi của Tô Minh.

Cảm nhận được vị tanh của máu thì hắn mới buông Tô Minh ra.

"Đau không?" Trâu Bắc Viễn đè ngón tay lên môi Tô Minh, xin lỗi anh: "Xin lỗi."

Tô Minh thè lưỡi ra liếm một cái, giọt máu bị liếm mất nhưng vết cắn lại rỉ ra vài giọt mới. Ngón tay đè lên chỗ đau, đầu ngón tay cũng dính chút vệt đó.


Tô Minh cúi đầu xuống nhìn một cái, vô cùng tự nhiên ngậm ngón tay kia vào trong miệng.

Trâu Bắc Viễn kéo tay của anh ra, vươn lưỡi ra liếm khoé môi anh. Đầu lưỡi hắn liế.m láp trên vết thương một lúc, khi buông ra thì nhìn chằm chằm vào nơi đó nói: "Vẫn còn chảy máu này."

Tô Minh dùng thủ ngữ: Không sao, không đau chút nào.

Tuy là lưỡi của Trâu Bắc Viễn không thể cầm máu nhưng cái hôn của Trâu Bắc Viễn lại có tác dụng gây tê rất tốt.

Muốn Trâu Bắc Viễn làm mình đau hơn nữa ngay bây giờ quá, nhưng hết thời gian rồi. Mới nãy Trâu Bắc Viễn đã gọi điện thoại cho bà ngoại lúc trên xe, hứa với bà tối nay qua bệnh viện cùng ăn cơm rồi.

Tô Minh hơi tiếc nuối bảo Trâu Bắc Viễn về bên 1601 cất hành lý đi, mình thì ngồi xuống trước bàn làm việc, mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn Trình Kiến Vân gửi cho anh hơn nửa tiếng trước.

Trình Kiến Vân: [Ở nhà nếu như điều kiện cho phép thì cậu có thể nhờ người thân của cậu luyện tập cảm nhận sự rung động khi phát âm cùng cậu. Vì môi trường ở nhà sẽ khiến cậu có cảm giác an toàn hơn, tôi cảm thấy chắc là hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.]

Trình Kiến Vân: [Hình ảnh]

Trình Kiến Vân: [Ảnh trên là quá trình thao tác.]

Tô Minh: [Được, cảm ơn chủ nhiệm Trình.]

Tô Minh lưu tấm ảnh kia về điện thoại, phóng to lên xem một lúc.

Phải nhờ Trâu Bắc Viễn luyện tập phát âm giúp anh sao?

Nhưng lỡ như không thuận lợi thì sao? Trâu Bắc Viễn có thấy thất vọng về anh không?

Tô Minh có hơi không dám.

Với lại những âm thanh phát ra lúc luyện tập Tô Minh cảm thấy rất khó nghe. Trình Kiến Vân là bác sĩ trị liệu, ngày nào cũng phải gặp mặt bệnh nhân nên anh thấy cũng bình thường. Nhưng bây giờ ở trước mặt Trâu Bắc Viễn thì anh lại cảm thấy xấu hổ, không muốn để cho Trâu Bắc Viễn nghe thấy.

Mà Trâu Bắc Viễn ở bên 1601 lúc này cũng vừa nhận được tin nhắn Lâm San San gửi trong group.

Lâm San San chuyển tiếp tin nhắn của Trình Kiến Vân, Trình Kiến Vân nói hiệu quả trị liệu của Tô Minh ở trung tâm hồi phục không khả quan lắm, cần phải nhờ người nhà phối hợp.


Lâm San San: [@Trâu Bắc Viễn Hôm nay em về rồi đúng không? Nếu em có thời gian thì luyện tập với Tô Minh theo hình dưới đây nhiều hơn nhé. Đây là bài tập phát âm cơ bản, rất quan trọng.]

Lâm San San: [Quá trình thao tác luyện tập cảm nhận sự rung động của dây thanh quản.jpg]

Trâu Bắc Viễn: [Ok.]

Lâm San San: [Trình Kiến Vân nói phải tìm mấy thứ Tô Minh thích để làm phần thưởng giúp Tô Minh có hứng thú hơn. Trong phòng trị liệu của trung tâm hồi phục chỗ họ chỉ có kẹo và đồ chơi, Tô Minh không thấy hứng thú nên không đạt được hiệu quả. Em biết Tô Minh thích nhất thứ gì không? Nhất định phải là thứ gì có thể thu hút được sự hứng thú của em ấy nhé.]

Trâu Bắc Viễn: [Ừa, em biết.]

Thứ Tô Minh thích nhất là hắn.

Lâm San San: [Cố lên! Trình Kiến Vân nói chỉ cần Tô Minh mở miệng nói chuyện thì sẽ có thể học được ngoại ngữ như người bình thường, sau này nếu như muốn ra nước ngoài sống với em cũng không phải là không thể!]

Trâu Bắc Viễn lập tức thấy phấn chấn: [Được!!!]

Mười phút sau, Trâu Bắc Viễn quay lại bên chỗ Tô Minh. Tô Minh đang ngồi vẽ trước bàn làm việc, nghe thấy tiếng hắn đi vào thì lập tức tắt máy tính và wacom. Lúc anh quay đầu lại nhìn hắn thì biểu cảm trên mặt còn hơi giật mình sợ hãi, giống như là không ngờ Trâu Bắc Viễn sẽ quay lại nhanh như vậy.

Thật ra Trâu Bắc Viễn đã liếc thấy thỏ và sói trên màn hình rồi, nhưng hắn vẫn giả vờ không nhìn thấy, mặt không đổi sắc hỏi: "Vẫn còn phải làm việc à?"

Tô Minh lắc đầu.

Trâu Bắc Viễn đi qua sofa ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: "Không làm việc nữa thì qua đây với em."

Tô Minh cảm thấy chắc là Trâu Bắc Viễn vẫn muốn hôn mình, vì dạo gần đây mỗi lần họ ngồi sofa là cuối cùng cũng sẽ làm chút gì đó. Thế là anh ngoan ngoãn đi qua ngồi.

"Vẫn còn thời gian." Trâu Bắc Viễn nhìn đồng hồ thể thao một cái: "Chúng ta luyện tập đi."

Vẻ mặt Tô Minh hơi mờ mịt, phải luyện tập hôn môi hả?

Trâu Bắc Viễn mở hình trên điện thoại lên cho Tô Minh xem: "Lâm San San nói với em là Trình Kiến Vân bảo cần người nhà phối hợp để luyện tập cái này với anh."

Tô Minh:???

Sao Trình Kiến Vân cho bài tập về nhà mà còn thông báo cho người nhà biết nữa vậy!

Tô Minh đứng phắt dậy, dùng thủ ngữ nói: Anh vẫn còn việc chưa làm xong.

Trâu Bắc Viễn kéo tay anh về lại: "Còn có nửa tiếng nữa là phải ra ngoài rồi, anh có vẽ cũng không được bao nhiêu, tối về rồi vẽ tiếp."


Mặt Tô Minh đỏ bừng, muốn trốn nhưng không giãy ra được khỏi tay của Trâu Bắc Viễn, bị Trâu Bắc Viễn kéo về ngồi xuống sofa.

Tô Minh:...

Trâu Bắc Viễn: "Vậy chúng ta bắt đầu đi."

Tô Minh muốn đi chết luôn.

Học theo động tác trên hình dạy học, Trâu Bắc Viễn nắm lấy tay của Tô Minh. Một tay đặt trên cổ họng mình, một tay đặt trên cổ họng của Tô Minh, nói: "A----"

Nói xong còn hỏi Tô Minh: "Cảm nhận được sự rung động không?"

Tô Minh:...

Trâu Bắc Viễn: "Nào, anh tự phát âm thử đi."

Tô Minh:...

Tô Minh không thiết sống nữa nhìn Trâu Bắc Viễn, không hề có ý định muốn mở miệng. Trâu Bắc Viễn nhớ tới phần thưởng mà Lâm San San nói, hứa hẹn với Tô Minh: "Tập xong thì em cho anh sờ cơ ngực của em mười phút."

Tô Minh nhìn ngực của Trâu Bắc Viễn, thầm nghĩ lúc ngủ vẫn sờ được mà, lắc đầu: Không muốn.

Trâu Bắc Viễn: "Em cho anh hôn mười phút."

Tô Minh lại nghĩ dù sao anh có luyện tập không thì em cũng sẽ để anh hôn em mà, tiếp tục lắc đầu: Cũng không muốn.

Trâu Bắc Viễn: "Thế anh muốn cái gì?"

Tô Minh rút tay lại, khua tay: Không muốn gì hết.

Sau đó Tô Minh không vui vẻ gì đứng dậy khỏi sofa đi qua bàn làm việc ngồi, xoay lưng lại với Trâu Bắc Viễn, dáng vẻ trông hơi giận dỗi, phụng phịu.

Không muốn gì hết, thế này thì phiền to rồi. Trâu Bắc Viễn nghĩ, mình cũng không biết nhiều trò lắm, kinh nghiệm từng có đều là làm cùng Tô Minh, làm sao mới thu hút được sự hứng thú của Tô Minh đây?

Đột nhiên nhớ tới kinh nghiệm lần trước giúp Tô Minh phát âm thành công, Trâu Bắc Viễn lấy điện thoại ra, lặng lẽ mở Quả Tương comic lên.

- ---------------

Nhị Sư Thúc:

Sói ngốc: Gặp chuyện gì không giải quyết được thì cứ đi tra trên truyện tranh của vợ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi