Bạch Kỳ Thiên kéo tay của Diệp Tư Hạ đi thẳng ra ngoài nhưng cô vẫn không quên cầm theo chiếc bánh và cốc nước của mình.
Ngồi vào trong ô\-tô, Diệp Tư Hạ thản nhiên ngồi ăn bánh uống nước như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ăn xong chiếc bánh, cô cầm giấy lau miệng cẩn thận rồi nhìn sang người đàn ông bên cạnh:
“Anh không có chuyện gì để nói sao? Vậy em vào làm nhé, công việc còn nhiều lắm.”
Nói rồi, Diệp Tư Hạ đưa tay mở cửa xe nhưng không tài nào mở nổi.
Cô khó hiểu quay ra nhìn Bạch Kỳ Thiên thì bất chợt có một bóng đen tiến gần khuôn mặt cô che đi tầm nhìn.
Đôi môi của Bạch Kỳ Thiên áp xuống môi cô, nụ hôn mạnh mẽ, ngấu nghiến dày vò như đang có ý trừng phạt.
Một lúc sau, anh buông đôi môi đỏ của cô ra, nó đã sưng đỏ vì sự mạnh bạo của anh khi nãy.
Trán của anh tì lên trán cô, hơi thở hai người đan cài vào nhau.
“Anh rất ghét ánh mắt của tên ảnh đế đó nhìn em, đó là ánh mắt của kẻ muốn có được người mình yêu.”
Hai tay của Diệp Tư Hạ bưng lấy gò má của anh, cô hôn nhẹ lên môi anh một cái như dỗ dành.
Hũ giấm chua này của cô ngay cả khi tức giận cũng thật đáng yêu.
“Em chỉ là của anh thôi.”
Đáp trả lại câu nói của cô là một nụ hôn sâu.
Nụ hôn này không còn mạnh bạo như lúc nãy mà nhẹ nhàng mơn trớn, thắm thiết cuốn lấy cánh môi cô.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bạch Kỳ Thiên vừa lái xe vừa nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô gái bên cạnh.
Ánh mắt anh rơi xuống đôi môi vừa bị “tàn sát” mà lòng đầy mãn nguyện.
“Anh cười gì chứ? Môi em sưng hết lên rồi.” Diệp Tư Hạ bĩu môi, khuôn mặt đầy bất mãn.
Ngồi trên xe một lúc, cô nhận thấy điều gì đó không phải.
Không ổn rồi, đã tới giờ vào làm mà lúc này cô vẫn đang ở ngoài đường.
“Thiên, quay xe lại mau.
Ca chiều làm việc bắt đầu 15 phút rồi, anh mau đưa em trở về công ty đi.
Em mà đến muộn sẽ bị anh cả trách phạt đấy.”
Nhưng Bạch Kỳ Thiên vẫn dửng dưng lái xe đi thẳng về phía trước không có dấu hiệu quay đầu lại.
Thấy cô gái bên cạnh mình cứ bồn chồn, lo lắng, anh đưa một tay vuốt nhẹ mái tóc cô trấn an:
“Em yên tâm đi, anh đã báo cho Diệp Hạo Hiên một tiếng rồi.”
“Anh cả đồng ý sao?”
“Không đồng ý.”
Diệp Tư Hạ trợn tròn mắt nhìn người đàn ông của cô.
Gì chứ, anh cả chưa cho phép cô nghỉ việc vậy mà anh cứ bình thản chở cô như vậy.
“Thể nào tối nay em cũng không được bước vào nhà vì tội bỏ việc giữa giờ làm cho mà xem.”
“Vậy càng tốt, đến nhà anh ở.” Đối với việc cô bị đuổi khỏi nhà, có vẻ như Bạch Kỳ Thiên vô cùng mong chờ nó xảy ra.
Khuôn mặt anh lúc này phơi phới, đầy hào hứng.
Nghe được câu nói gian manh đó, Diệp Tư Hạ đánh nhẹ vào cánh tay anh một cái.
Không ngờ được anh đáp lại bằng một động tác ôm lấy tay và biểu cảm nhăn nhó vô cùng đáng yêu khiến cô bật cười khanh khách.
Cô không ngờ người đàn ông này lại có lúc trẻ con như vậy.
“Bây giờ chúng ta đi đâu vậy anh?”
“Đưa em về ra mắt nhà chồng.”
Cậu nói quá rõ ràng, bây giờ cô sẽ phải đến gặp người nhà anh.
Diệp Tư Hạ vội lấy chiếc gương, nhìn lại khuôn mặt mình lần nữa, lần đầu đến nhà anh không thể tuỳ tiện được.
Nhìn lại bộ quần áo công sở trên người mình, cô thở dài lắc đầu ngao ngán.
Bộ dạng thế này chẳng giống về ra mắt nhà bạn trai gì cả.
Thấy được những phiền muộn in rõ trên gương mặt của Diệp Tư Hạ, Bạch Kỳ Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô an ủi:
“Ba mẹ anh không quá coi trọng hình thức đâu.
Em đến là họ vui rồi.”
Tâm trạng của Diệp Tư Hạ vì câu nói của anh mà bình tĩnh lại một chút.
Nhưng cứ nghĩ đến việc nên ứng xử thế nào trước mặt ba mẹ anh, cô lại lo lắng không thôi.
Tất cả là tại anh quá nóng vội, cô còn chưa kịp học hỏi mẹ mình về vấn đề này nữa.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mang theo tâm trạng đầy lo lắng, bất an bước vào biệt thự Bạch gia, cả đoạn đường Diệp Tư Hạ nắm chặt tay của Bạch Kỳ Thiên nửa bước không rời.
Đi đến đâu lại có người làm cúi đầu chào “Nhị thiếu gia, Diệp tiểu thư” lại càng làm cô lo lắng hơn dù mấy lời chào như thế này cô đã gặp nhiều rồi.
Bước vào phòng khách, Bạch Kỳ Thiên đã nhanh chóng giới thiệu cô:
“Mẹ, đây là Hạ Hạ, cô gái mà con đã nhắc đến.
Hôm nay con dẫn cô ấy về gặp mẹ đây.”
Bạch phu nhân nghe vậy vội đứng lên, tiến lại gần nắm lấy tay của Diệp Tư Hạ.
Bị ánh mắt chăm chú quan sát của bà làm cho bất ngờ, Diệp Tư Hạ quên mất chào hỏi, mãi một lúc sau cô mới lấy lại giọng nói:
“Con chào bác, con là Diệp Tư Hạ, bạn gái của Bạch Kỳ Thiên.”
Vị phu nhân xinh đẹp vô cùng hài lòng với cô gái được con trai mình đưa về, bà mỉm cười liên tục, hào hứng dắt tay cô ngồi xuống ghế, bỏ mặc Bạch Kỳ Thiên đứng đó.
Lúc này, Diệp Tư Hạ mới để ý đến cô gái ngồi ở ghế sofa đang điềm tĩnh uống trà.
Giác quan thứ sáu của con gái rất nhạy bén nên cô đoán chắc rằng vị tiểu thư kia có ý tới bạn trai cô.
Nhận được ánh mắt đầy căm ghét của cô ta nhưng Diệp Tư Hạ chỉ đáp lại thái độ dửng dưng.
Cô ngồi xuống ngay cạnh Bạch phu nhân, đôi môi nhếch lên một nụ cười đầy khiêu khích với cô ả đối diện.
Dường như cô ta biết mình không được chào đón ở đây nữa nên đứng lên, mở lời với Bạch phu nhân:
“Bác gái, Thạch Thảo còn có việc, hôm khác cháu sẽ đến chơi với bác.”
Bạch phu nhân vốn không ưa cô ta vì cái tính kiêu kì, khoe khoang nhưng bà luôn tôn trọng người khác nên không muốn thẳng thừng đuổi cô ta đi.
Lúc này, Thạch Thảo đã mở lời, bà không thể không đáp:
“Thạch tiểu thư nếu quá bận thì lần sau không phiền cô đến trò chuyện với bà già này đâu.
Tuổi trẻ công việc sự nghiệp quan trọng hơn.”
Dù Bạch phu nhân vừa nói vừa mỉm cười một cách rất tự nhiên nhưng ý đuổi khách đã rõ.
Nụ cười trên khuôn mặt Thạch Thảo méo xệch, cô ta nén giận chào tạm biệt rồi ra về.
Lúc này, Bạch phu nhân lại rôm rả ngồi trò chuyện cùng Diệp Tư Hạ, bà rất hào hứng kể rất nhiều truyện về Bạch Kỳ Thiên cho cô nghe.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Bữa tối, Diệp Tư Hạ còn gặp được ba và chị gái của Bạch Kỳ Thiên.
Hai người họ tính tình ai cũng tốt, đều vui vẻ nói chuyện với cô.
Dù Bạch chủ tịch có nghiêm khắc như ba cô nhưng ông luôn tỏ ra hồ hởi với việc Bạch Kỳ Thiên đưa cô về ra mắt.
Còn chị gái Bạch Thường Hi thì như vớ được cục vàng, từ lúc về chị luôn quấn lấy Diệp Tư Hạ trò chuyện trên trời dưới đất khiến cho mặt của người nào đó xa xẩm cả buổi.
Bữa cơm kết thúc, Bạch Kỳ Thiên xin phép dẫn cô lên phòng ngủ của anh tham quan một chút.
Vừa bước vào phòng, Diệp Tư Hạ chưa kịp quay lưng lại đã đón nhận được một vòng ôm ấm áp từ phía sau.
“Suốt từ chiều tới giờ, hết ba mẹ rồi đến chị bám lấy em hỏi thăm, anh thì chẳng được lại gần em dù chỉ một bước.”
Giọng điệu chua loét của người đàn ông phía sau khiến Diệp Tư Hạ cười đầy thích thú.
Anh có cần phải ghen với cả người nhà mình như thế không.
Cô quay người lại, đưa hai tay bưng mặt anh lên, đặt trên môi anh một nụ hôn chuồn chuồn nước như bù đắp cả chiều cô ngó lơ.
Nhưng nụ hôn đó sao thoả mãn được Bạch Kỳ Thiên, anh đưa tay giữ chặt gáy cô, hoá bị động thành chủ động, hôn cô sâu hơn.
Chiếc lưỡi của anh tiến công vào khoang miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương như muốn hút lấy hết mật ngọt.
Chẳng biết từ bao giờ, khi Bạch Kỳ Thiên buông tha cho đôi môi cô thì Diệp Tư Hạ đã phát hiện mình nằm trên giường anh.
Hơi của anh trở nên nặng nề, trầm đục hơn.
Đầu anh gục vào hõm vai cô, giọng nói trầm khàn cất lên đầy quyến rũ:
“Đêm nay ở lại đây với anh được không?”