LẮNG NGHE TỪNG HƠI THỞ CỦA ANH



Diệp Tư Hạ đưa tay lên vuốt nhẹ vào mái tóc dày đen mượt của anh như lời an ủi:
“Không được đâu.

Dù em có muốn ba mẹ em cũng không cho.”
Bạch Kỳ Thiên thở dài ngao ngán.

Diệp gia có mỗi cô công chúa là Diệp Tư Hạ nên rất yêu thương, cưng chiều, xem chừng đoạn đường rước vợ về nhà của anh còn gian nan quá.

Anh lật người nằm sang bên cạnh Diệp Tư Hạ, kéo cô ôm chặt trong lòng.
“Vậy thì nằm yên để anh ôm một lúc.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tầm 10h tối, xe của Bạch Kỳ Thiên dừng ở trước cổng biệt thự Diệp gia.

Anh lưu luyến cầm tay Diệp Tư Hạ, không cho cô vào nhà.
“Hay đêm nay anh ngủ ở nhà em cũng được.”
Câu nói của Bạch Kỳ Thiên khiến Diệp Tư Hạ không nén được nụ cười.

Hình tượng người đàn ông lạnh lùng của cô đâu mất rồi.

Nhìn vào gương mặt ra vẻ đáng thương kia, bản năng người mẹ tiềm ẩn trong cô trỗi dậy.

Diệp Tư Hạ vuốt nhẹ tóc anh, vỗ về, an ủi:
“Mai chúng ta còn gặp nhau mà, có phải cách xa mấy năm đâu chứ.”
Nếu cô nhớ không nhầm, hai người họ mới chỉ một ngày không gặp mặt.


Dù cô nhớ anh vô cùng nhưng cũng không đến mức như anh, đòi quấn chặt không rời.
“Bíp...bíp…”
Đèn pha ô\-tô soi thẳng vào hai người đang ôm nhau ở cổng.
“Ở bên nhau cả chiều tới bây giờ vẫn chưa đủ sao mà lúc này quyến luyến mãi không rời.”
Diệp Hạo Hiên một thân tây trang bước xuống từ chiếc xe Roll\-Royce.

Anh ấy bước tới gần Bạch Kỳ Thiên, tầm mắt chuyển sang nhìn đứa em gái của mình:
“Em vào nhà trước đi, anh có việc muốn nói với cậu ta.”
Diệp Tư Hạ hết nhìn Bạch Kỳ Thiên rồi lại quay ra nhìn anh mình.

Thấy được sự băn khoăn trong ánh mắt em gái, Diệp Hạo Hiên hơi nhăn mày, giọng điệu có chút không hài lòng:
“Em lo lắng cái gì, anh bắt nạt cậu ta hay sao?”
Thấy được lời nhắc nhở đó, Diệp Tư Hạ lưu luyến chào tạm biệt Bạch Kỳ Thiên rồi đi vào nhà.
“Kiếm chỗ nào đi, tôi và cậu nói chuyện chút.” Diệp Hạo Hiên vỗ vào vai anh, đi về phía xe ô\-tô.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Kế hoạch của chúng ta bắt đầu được chưa?”
Thạch Thảo bước ra từ phòng tắm, tiến lại gần người đàn ông đang nằm trên giường.

Đôi tay như rắn nước quấn vào vai của Dave.
Mắt hắn vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, yên tĩnh hưởng thụ bàn tay mềm mại đang massage bả vai cho mình.

Được một lúc, bàn tay kia đã không yên vị mà trượt vào trong chiếc áo tắm của Dave.

Tưởng hắn không để ý, cô ta làm loạn thêm, đưa thẳng tay xuống dưới.

Chợt một bàn tay to bắt lại cổ tay của cô ta.
“Cô đã mời được người tôi bảo chưa?”
“Em là ai chứ.

Việc này sao làm khó được em.” Thạch Thảo nói bằng một giọng điệu đầy tự tin.
“Vậy thì kế hoạch bắt đầu.”
Ánh mắt Dave lóe lên tia hiểm độc.

Anh ta thầm nghĩ: “Bạch Kỳ Thiên, tất cả những gì bố con anh nợ tôi, tôi sẽ trả từng chút từng chút một.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Công việc trên thương trường diễn ra như thường lệ, các công ty vẫn cạnh tranh buôn bán giành lợi nhuận về cho mình.

Trong thời điểm bận bịu này, tập đoàn Ciel cũng không quên điều tra hung thủ đã tuồn ra ngoài những bức ảnh thân mật của Diệp Tư Hạ và Bạch Kỳ Thiên lần trước.

Sau ba ngày, cuối cùng đã điều tra ra hung thủ.

Chiều hôm đó, Bạch Kỳ Thiên tới đón Diệp Tư Hạ đến biệt thự Sơn Tiêu.


Cô hớn hở như đứa trẻ con chạy xung quanh nhà quan sát một lượt.

Căn biệt thự được trang trí bằng màu đen trắng làm chủ đạo đúng với tính cách lạnh lùng của chủ nhân.
Diệp Tư Hạ sau một hồi quan sát, cô mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.

“Anh đúng là tư bản giàu có mà, mua được căn biệt thự to như vậy.”
“Nhưng nó cũng rất trống vắng, vẫn cần một nữ chủ nhân.” Bạch Kỳ Thiên cầm chai rượu và hai chiếc ly lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh đưa một ly rượu lên mời cô, Diệp Tư Hạ đón lấy, nhấp nhẹ một ít rồi dựa người vào lòng anh.
“Theo em thấy rất nhiều người muốn làm nữ chủ nhân của căn biệt thự này.”
“Vậy thì anh cho họ làm.” Bạch Kỳ Thiên dừng lại một chút nhìn Diệp Tư Hạ, mặt cô đã xị ra như quả bóng xì hơi.

Anh bật cười, búng nhẹ vào trán cô một cái, nói tiếp:
“Còn anh theo em, em ở đâu thì anh ở đó, ai muốn quản căn biệt thự này cũng được.”
Câu nói ngọt ngào khiến khuôn mặt của Diệp Tư Hạ đỏ bừng.

Cô lườm Bạch Kỳ Thiên một cái: “Dẻo miệng.”
Anh chỉ đáp lại cô bằng một nụ hôn nhẹ lên môi rồi lại bao bọc cô trong vòng tay mình.

Bỗng Diệp Tư Hạ thở dài một cái, than thở: “Cuối cùng việc điều tra kia đã xong, mấy hôm vừa rồi em đau đầu với vấn đề đó tới mất ăn mất ngủ.”
"Từ giờ em nên chú ý đến sức khoẻ của mình một chút.” Bạch Kỳ Thiên không hề thích cô cứ lao đầu vào công việc mà không để ý đến sức khoẻ của mình như vậy.

“Tại sao anh không hỏi em về hung thủ chứ?”
Bạch Kỳ Thiên thấy cô có vẻ vô cùng hào hứng với trò phá án này nên cũng chiều theo ý cô, khuôn mặt đầy băn khoăn hỏi lại: “Vậy em nói xem kẻ đó là ai?”
Như động vào đúng mạch cảm xúc, Diệp Tư Hạ thao thao bất tuyệt kể cho anh nghe về “hành trình tìm ra hung thủ”.
“Lúc đầu, theo như thông tin từ tòa soạn kia, tài khoản gửi những bức ảnh kia là của chị Cẩn Y.

Mấy giám đốc và cổ đông trước đó chỉ thiếu nước đuổi em ra khỏi công ty thì lúc này lại lớn tiếng nói đỡ.

Họ muốn đuổi việc và khiến cho chị ấy không một công ty nào dám nhận nên chẳng tiếc mấy lời chỉ trích cay nghiệt.

Sau đó anh cả nhờ tới hacker để kiểm tra lại máy tính và CCTV khu vực làm việc của chị Cẩn Y thì mới biết “hung thủ” chính là Gia Linh.”

Ngay từ đầu Diệp Tư Hạ đã không có cảm tình với ả nhân viên nhỏ bé dám đi nói xấu Từ Cẩn Y sau lưng.

Không ngờ được rằng cô ta mượn lần này hại Từ Cẩn Y đồng thời hoàn thành giao dịch với kẻ khác.
“Ai ra lệnh cho cô ta vậy?”
“Là chủ tịch Kha, chính là ba của Kha Luân.”
Cuộc nói chuyện với Tử Đằng hôm trước, Diệp Tư Hạ đã đem kể lại hết cho Bạch Kỳ Thiên nên anh đã điều tra về chủ tịch Kha.

Anh biết rõ ông ta làm vậy là muốn trả thù cô vì cái chết của con trai mình.

Nghĩ đến kẻ luôn tính kế hãm hại cô như vậy, Bạch Kỳ Thiên xót lòng ôm chặt cô hơn, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
“Anh sẽ không để ông ta hay bất kì ai làm hại em.”
Đáp lại sự ấm áp của ai là cái ôm của Diệp Tư Hạ.

Cô cứ cho rằng mình mạnh mẽ lắm nhưng khi nghe anh nói vậy, cô mới nhận ra bản thân yếu đuối tới nhường nào.

Diệp Tư Hạ cũng biết sợ những kế sách hãm hại của chủ tịch Kha, cô sợ phải đối diện với những tổn thương, sợ cái chết.
Để xoá đi bầu không khí yên lặng đến lạ thường, Bạch Kỳ Thiên chợt nhận ra điều gì đó, thắc mắc hỏi:
“Em bảo Diệp Hạo Hiên nhờ tới hacker, vậy hacker đó là Diệp Hạo Thành đúng không?”
“Đúng vậy.

Em cũng bất ngờ lắm, không ngờ tới anh hai em còn có nghề tay trái là hacker chứ.”
“Với khả năng của Diệp Hạo Thành, 3 ngày để kiểm tra lại máy tính và CCTV có phải quá nhiều?”
Nghe đến đây, Diệp Tư Hạ bật cười thích thú, cô vẫn còn nhớ vẻ mặt của anh cả cô khi cầu xin anh hai giúp một việc quan trọng này.
“Tất cả là do anh cả em nhờ kéo dài thời gian một chút để anh ấy có cơ hội an ủi người thương.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi