LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC


Thành công đánh lén "lụi" một phát xuyên người con chuột đen xấu xí, dù Lan Nhi cũng cho thêm một đao nhưng sát thương trí mạng vẫn đến từ một đâm xuyên tim kia của Phượng Nhi.
Thế nên hệ thống vẫn tính là Phượng Nhi là kẻ đã gi3t chết con chuột đen to lớn.
Một thanh âm từ hệ thống theo đó vang lên bên tai cô bé Phương Nhi khiến nàng vui cười đến híp cả mắt.

Ting...!bạn thành công gi3t chết chuột đen phổ thông...

Ting...!bạn nhận được điểm kinh nghiệm...

Ting...!bạn nhận được điểm kinh nghiệm...

Ting...!chúc mừng bạn lên cấp 5.
Thế là Phượng Nhi cô bé trên cơ bản ngoài đánh lén ra thì chả làm được gì đã lên cấp, còn vèo một phát lên đến cấp 5, có thể nói khá là thành công trong hai ngày đánh quái của nàng.
Ngược lại hai nha đầu Đào Nhi và Lan Nhi người trên cơ bản là làm hết trong trận chiến này cũng vui mừng không kém ôm lấy cô em út Phượng Nhi cười lớn không chút giận dữ vì bị cô nhóc xấu tính kia hớt tay trên.
Dù sao đối với bộ ba ăn hại sống sót qua được cái họa này mới là quan trọng nhất, còn kinh nghiệm gì đó chỉ là thứ yếu.
Huống chi theo vị ác tăng đầu trọc thuộc trường phái Nga Mi kia các nàng còn nhiều chuột phải giết lắm không việc gì phải tranh giành.
Thế nên trong thâm tâm của ba cô nhóc không quá ý thức được điểm kinh nghiệm là gì này chỉ có niềm vui chiến thắng khi đã đánh bại được một đối thủ vô cùng nặng ký.
Ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi đều vô cùng vui vẻ quen luôn trời đất còn đạp một chân lên xác con chuột đen đắc ý cười lớn, bộ dáng sợ sệt trước đó đã hoàn toàn biết mất.
Ngược lại đu trên trần căn hầm nhìn ba cô bé vui mừng cười lớn chạy nhảy tung tăng như đi chơi Nole sau khi đánh hạ được con chuột đen to lớn, bộ dáng kia chắc chỉ thiếu mỗi việc lấy điện thoại ra tự sướng vài tắm ăn mừng chiến thắng...

Trần Lâm không nhịn được lắc đầu chết lặng.
Con chuột đen hơi ngu kia thực tế chỉ là một con chuột cấp thấp trong đàn chuột, một quân nhân bình thương của Viễn Đông hoàn toàn có thể nổ súng bắn nát đầu nó trong một nốt nhạc.
Ba bà nội nhỏ này bày ra nhiều trò như vậy còn là ba đánh một mới giết được chuột ta có cần vui vẻ đến vậy không???
Đôi khi tầm nhìn của những con gà nó thật là khác lạ.
Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi đã có sự tiến bộ rõ rệt, ít nhất các nàng không còn chỉ biết chạy như chó đuổi nữa mà đã biết phản công đánh chết đối thủ.
Dù còn một chặng đường rất dài phía trước nhưng cái cửa đánh bại được Lôi Phúc không phải không có và nhất là cái cửa này nó còn đang chạy đến ngày một gần.
Mạnh mẽ rút thành kiếm còn ghim chặc trên trần căn hầm ra rồi theo đà đó nhẹ nhàng tiếp đất…
Trần Lâm cười như không cười vỗ nhẹ tay tán thưởng ba cô bé nói:
- Hảo… hảo 100…
- Ba tiểu đệ tử của ta đúng là có bản lĩnh nha, có thể lượm gạo con chuột kia…
- Vi sư rất là tự hào về các ngươi…
- Cái đó là dĩ nhiên rồi…
Thành công giết được con chuột đen lớn, nha đầu Phượng Nhi nội tâm bành trướng vô cùng tự tin chống hông chu mỏ nói.
Cái đuôi mèo theo sự phấn kích của Phượng Nhi không ngừng phe phẩy, ánh mắt hình Trần Lâm dù có phần kiêng kỵ nhưng không còn kính sợ như trước.
Biểu hiện kia của Phượng Nhi có thể xem như tác dụng phụ tiêu cực và cũng là tác dụng phụ tích cực của năng lực thuộc dạng thú hóa.
Khi phát động năng lực hóa thân thành một nhân thú nào đó, không chỉ hình dáng bên ngoài có sự thay đổi và thể chất bên trong nhận được cường hóa mà tính cách cũng phát sinh sự biến hóa tương ứng với loại hung thú mà bản thân hóa thân.
Đơn cử như thanh niên Triệu Lang khi hóa thành dạng bán lang nhân.
Lúc đó dù cho bị Ngưu Tam Nương đánh cho lên bờ xuống ruộng thì Triệu Lang dưới lang tính của một loại sói vẫn không chút sự hãi điên cuồng cắn trả.
Nhìn về mặt tích cực đây có thể nói là ưu điểm tuyệt đối của năng lực thú hóa khi so với một năng lực cũng cường hóa thể chất khác là Hoàng Quang Tăng Phúc.

Hoàng Quang Tăng Phúc cũng cường hóa thế chất tính ra không thua gì thú hóa, nhưng nó hoàn toàn không thể biến đổi về cả tính cách thế này.
Một tên nhát gan có tăng phúc thế nào cũng là một tên nhát gan, nhưng một tên nhát gan hóa thành lang nhân hắn ta rất có thể sẽ dần dần sói hóa.
Tuy nhiên trên đời việc gì cũng có tính hai mặt của nó, có được thì sẽ có mất.
Cũng chính vì bị bản tính thú vật dần dần tác động, mặc dù không phải quá lớn nhưng trong trạng thái thú hóa sẽ khó lòng giữ được tâm tính vốn có, càng không phát huy được nhiều mưu lược của cấp bật đại chỉ huy.
Cô bé Phượng Nhi hiển nhiên là cũng bị tâm tính bố đời của “hoàng thượng” tác động đến dần dần giảm đi sự sợ hãi vốn có với Trần Lâm.
Dĩ nhiên khi hóa trở lại hình người 100% chút tác động náy sẽ biến mất.
Trần Lâm cũng vì thế không chấp với cô bé làm gì, huống chi cuộc vui còn dài cần gì phải phá hủy nó.
Liếc nhìn Phượng Nhi vô cùng bá đạo đạp lên xác con chuột đen nhìn mình không chút kiêng kỵ...
Trần Lâm cười như không cười chỉ chỉ vào đường hầm tối phía xa vui vẻ nói:
- Tốt, Phượng Nhi của chúng ta quả nhiên là có bản lãnh…
- Chỉ là những vị khách đang chạy đến kia nàng có chơi luôn được không?
Nghe Trần Lâm nói thế, Phượng Nhi thoáng ngạt nhiên đôi tai mèo trên đầu đột nhiên giật giật, hàng chục tiếng bước chân theo đó vang lên bên tai nàng, khuôn mặt mèo xinh xắn nhỏ nhắn theo đó trắng bệch không chút máu.
Phượng Nhi là mèo và mèo thì không sợ chuột nhưng mèo này không có ngu, trước số lượng quá áp đảo Doraemon còn sợ nói gì là Phượng Nhi nàng.
- Đào tỷ… Lan tỷ… mau chạy thôi đàn chuột đang đến…
Nhận ra nguy hiểm đang đến, Phượng Nhi lập tức hét lớn đánh đông hai tỷ mình rồi tung người chạy trước, dựa vào thính giác của mình tình ra con đường sáng.
Hai người Đào Nhi và Lan Nhi cũng nhận ra nguy hiểm không nói hai lời nhanh chân chạy theo Phượng Nhi hoàn toàn mặc kệ Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm chỉ thoáng cười cười vui vẻ đi theo sau ba cô nhóc này xem trước đàn chuột đông đúc đang truy đuổi các nàng sẽ làm gì.
Rất nhanh ngay sau khi bốn người Trần Lâm vừa khuất bóng trong sau một đường hầm tối đen.
Từ một đường hầm khác, hàng chục con chuột đen to lớn đã ầm ầm lao ra đứng kín cả căn hầm tựa như một trận thủy triều đen ập đến.

- Chít… chít…
Nhìn vào xác của đồng bạn bị đâm xuyên người chết thảm, đàn chuột kêu lên một tiếng bị phẩn rồi thi nhau xé thịt cái xác của vị đồng bạn kia xem như an táng.
Đến khi cái xác chuột kia được an táng không còn lại gì ngoài bộ xương, đàn chuột lớn mới kéo nhau đuổi theo bốn người Trần Lâm quyết tâm trả thù cho đồng bạn.
Tuy nhiên trước khi chạy Đào Nhi đã phát động năng lực tạo sương tạo khói của mình che đi mùi của mọi người lại.
Đàn chuột vì thế không thể dựa vào mùi để xác định phương hướng chỉ có thể chia ra chạy vào những đường hầm trước mặt tìm kiếm kẻ xâm nhận kia.
Nhưng chia ra như thế lại đúng ý Trần Lâm quá rồi.
Cứ thế đàn chuột đen gần trăm con phải chia nhau ra truy đuổi khiến cho chỉ có khoảng chục con chạy đúng vào đường hầm nơi cô bé Phượng Nhi mở đừng bỏ chạy.
Cuộc săn của đàn chuột và bài kiểm tra cường độ cao của ba cô bé xem như chính thức bắt đầu.

Ở một diễn biến khác bên trên khu mỏ bỏ hoang...
Mã Hán mặt già như vừa ăn shit xong lặng lẽ đứng trước tuyết phòng thủ lâm thời do đại quân Viễn Đông tạo ra nhìn vào con đường hầm tối đen như mực trước mặt mà lắc lắc đầu thở dài.
Thằng đệ đầu trọc Trần Đại Kê đã vào đó thám thính được hai ngày rồi nhưng vẫn không có chút động tĩnh gì càng không thấy ma nào trở lại...
Thế nên mặc dù khá là tin tưởng vào bản lãnh của tên thích gây chuyện mà còn sống được đến giờ này, song hai ngày trôi qua dù muốn dù không lão Mã Hán vẫn không nhịn được lo lắng thậm chỉ bắt đầu xuất hiện ý nghĩ Trần Đại Kê chỉ sợ đã xanh cỏ bên trong hầm mỏ tối đen này rồi.
Dù sao bên trong những đường hầm tối đen kia chính là thiên đường của đàn chuột, mọi bất trắc đều có thể xảy ra.
- Mã đại nhân xin nén bi thương...
- Tất cả đều là tại ta...!đáng lẽ ra ta không nên đánh cược như thế với tên điên kia khiến hắn phải chui vào bên trong kia chịu chết...
- Haizzz...!ta thật lòng áy náy biết bao...
Bất chợt một thanh âm cảm thán nhưng lại đầy tính trào phúng đặc biệt chói tai đột nhiên vang lên.
Tự phía vòng phòng thủ của đại quân Viễn Đông, thanh niên Lôi Phúc mèo khóc chuột giả từ bị, bộ dạng vô cung đau buồn nhưng miệng lại cười toe toét chầm chậm tiến đến rồi đứng cạnh Mã Hán thương cảm nói.
Hiển nhiên nghe tin Trần Lâm vì để đánh bại mình mà đã dẫn ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi vào bên trong đường hầm kia đánh chuột luyện cấp rồi một đi không trở lại...
Lôi Phúc có thể nói là vô cùng vui vẻ cười lớn thành tiếng vang vọng cả tầng trên này.

Trên đời này còn có gì vui bằng nhìn đối thủ phải vì mình mà lao đầu vào chỗ chết.
Mã Hán hiển nhiên cũng nhận ra ý tứ châm chọc trong lời nói của Lôi Phúc, ánh mắt dần dần chuyển lạnh tức giận nhìn liếc nhìn Lôi Phúc một cái muốn cho tên ngu này một trận.
Tuy nhiên khi thấy bộ dạng tiểu nhân đắc ý của Lôi Phúc, một bụng nộ hỏa của Mã Hán đột nhiên giập tắt như bị ai đó đỗ một gáo nước lạnh.
Sắc mặt như bị đông cứng lại, trong lòng chỉ còn lại vô hạn bị thương, lão Mã Hán không nhịn được thờ dài một tiếng.
Nghe thấy thế Lôi Phúc lại càng đắc ý khẽ cười lạnh.
Tuy nhiên Lôi Phúc lại không biến rằng tiếng thở dài bi thương kia của lão Mã Hán không phải dành cho Trần Lâm mà là dành cho chính Lôi Phúc hắn.
Trần Đại Kê tuy là một châm sai vặt rất tốt khiến lão Mã Hán rất ưng ý, nhưng hắn vẫn là người ngoài.
Nếu Trần Lâm mà có chết thật, lão Mã Hán chắc chắn sẽ rất tiếc nuối nhưng cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi, về phần đau buồn có lẽ là có cũng có lẽ là không.
Nhưng Lôi Phúc lại khác, hắn là con cháu của Lôi gia, là tương lai của Lôi gia, là người kế nghiệp Lôi gia khi những Lôi Chấn, Lôi Minh ngã xuống...
Mã Hán dù muốn dù không tuyệt đối phải quan tâ m đến cái tương lai này.
Ấy vậy mà tương lai của Lôi gia kia lại trường ra cái bộ mặt tiêu nhân đắc ý khi một tên lính quèn thậm chí còn không được xem thuộc hạ chính thức không may bỏ mạng.
Biểu hiện thấp hèn kia của Lôi Phúc khiến lão Mã Hán bất giác lòng nặng như bị một quả núi đè lên nghẹn ngào không nói nên lời.
- Tương lại của Lôi gia là đây sao đây?
Bất giác một câu hỏi đột nhiên hiện lên trong lòng Mã Hán.
Có lẽ cực thịnh tất suy là có thật.
Nhìn trước nhìn sau gần như trong thế hệ này không một ai đủ sức đủ tầm để thay thế Lôi Chấn, Lôi Minh hay thậm chí là Lôi Thành.
Có chăng chắc chỉ có thanh niên Lôi Triết nhưng hắn lại không thể phóng điện, Lôi Hồng cũng là một lựa chọn không tệ nhưng nàng lại là nữ nhi.
Tuy nhiên một tên họ Lôi không thể phóng điện hay một nữ nhân họ Lôi vẫn tốt hơn tên tiểu nhân đắc ý Lôi Phúc kia.
Dù hoàn toàn không muốn nhưng sâu trong nội tâm của Mã Hán bắt đầu phát sinh sự biến hóa nhất định.
- Lôi Phúc thiếu gia...!trận chiến sắp đến người tốt nhất đừng thua...
Mãi một lúc lâu, Mã Hán đột nhiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lôi Phúc nghiêm giọng nói.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi