LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC


Trước cái thế hệ F1 quá phế của Lôi gia, Mã Hán có thể nói là bề tôi trung thành của Lôi gia cảm thấy vô cùng đau lòng xen lẫn bất lực mãi không quyết định được phải là sao cho đúng.
Mãi một lúc lâu Mã Hán mới tìm ra một chủ ý thích hợp lạnh lùng nhìn Lôi Phúc nghiêm giọng nói:
- Lôi Phúc thiếu gia...!trận chiến sắp đến người tốt nhất đừng có thua...
Hiển nhiên không quyết định được chủ ý thích hợp, Mã Hán chơi dơ quyết định dùng đến trận chiến sắp đến của Lôi Phúc làm một phép thử cũng như một lý do cho mình.
Nếu Lôi Phúc thắng đâu lại vào đó huề cả làng không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu hắn bại Mã Hán cũng có lý do để hảo hảo tính toán về những thành phần khác không được xét tuyển tỉ như Lôi Triết vào cuộc chơi này, đến lúc đó không ai có thể nói gì được.
Tuy nhiên phép thử này hơi thiếu độ công bằng cho lắm khi chính người đặc ra phép thử là Mã Hán cũng không tin ba cô nhóc Đào Nhi có thể thắng được một người chơi cấp cao như Lôi Phúc.
Có lẽ ngay từ đầu dù rất là thất vọng với trực hệ của Lôi Chấn nhưng cán cân trong lòng Mã Hán vẫn nghiên về một bên.
Đáng tiếc Lôi Phúc lại không hiểu được dụng tâm khổ sở của Mã Hán còn lắc đầu cười lạnh nói:
- Tên kia có về được hay không cũng là một ẩn số...
- Mã đại nhân không cần nói gì ta cũng tất thắng...
Đôi khi kẻ quan tâm ta nhất không phải những kẻ chỉ biết nói lời mất ngọt.
Nhưng bị cơ tức giận cùng sự đố kỵ che mờ lý trí, Lôi Phúc nào còn thấy được việc đó một lần nữa bật lại Mã Hán khiến lão tức giận vô cùng.
Lạnh lùng nhìn Lôi Phúc một cái, Mã Hán vừa giận vừa bất lực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ...!tên kia không về ta thấy ngươi dường như rất vui...
- Niềm vui thường đến từ sự sợ hãi...
- Không lẽ ngươi sợ, sợ bản thân không đánh thắng được ba cô nhóc kia...
Nghe những lời kia của Mã Hán, Lôi Phúc như một con mèo bị đạp trúng đuôi nhảy dựng lên tức giận chỉ vào Mã Hán hét lớn.
- Ai bảo ta sợ...

- Mã đại nhân ngươi đừng quá thiên vị...
- Rõ ràng là tên kia thấy không thắng được ta nên mới bày trò đánh vào hầm ngầm kia.
Tuy nhiên già đời như Mã Hán sao có thể không nhìn ra biểu hiện kia của Lôi Phúc chính là biểu hiện của kẻ bị nói trúng tim đen thẹn quá hóa giận.
Lòng càng thêm thất vọng, lão Mã Hán lắc lắc đầu ánh mắt có phần buồn bã nhìn Lôi Phúc nói:
- Không ta không thấy như thế...
- Ta chỉ thấy tên Trần Đại Kê kia rất cố gắng, dù ai cũng nói hắn không thể thắng nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức, bởi lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bại...
- Còn ngươi thì không...
Tính ra dù rất thích gây chuyện, có thể nói là ba ngày một vụ nhỏ bảy ngày một vụ lớn, nhưng lão Mã Hán thật sự rất thích tâm tính của tên đầu trọc khó ưa Trần Đại Kê kia.
Có thể nói trừ những lúc chơi ngu lấy số ra, tính cách của Trần Lâm vẫn đạt chuẩn tính cách của một đế vương cần có.
Nổi trội nhất chính là kiêu ngạo, Trần Lâm có thể dùng từ kiêu ngạo bất tuân để hình dung, chỉ vì thứ mình thích hắn sẵn sàng chơi khô máu với bất kỳ ai, chả ngán bố con thằng nào.
Mặc dù kiêu ngạo là không tốt, nhưng đối với kẻ đứng trên đầu trên cổ người khác thì kẻ đó có thể bất học vô thuật nhưng nhất thiết không thể thiếu lòng kiêu ngạo.
Bởi lẽ kiêu ngạo là gốc rễ của dũng khí, mà có dũng khí sẽ có rất cả.
Thử hỏi từ cổ chí kim có bật đế vương nào không phải những kẻ kiêu ngạo bất tuân, dù có kẻ thắng người bại nhưng những ngạo vương này vẫn luôn là điểm sáng nhất trong thời đại của mình.
Đáng tiếc thay dù vô cùng phách lối ỷ thế làm càn nhưng cái ngạo cốt đế vương kia không phải thứ mà con cháu Lôi gia có.
Lão Mã Hán dù không muốn thừa nhận nhưng phách lực này con cháu Lôi gia thua tên Trần Đại Kê xa.
- Ai bảo ta không cố gắng...
- Ngài đừng quên ta là một người chơi cấp 20 còn mấy nha đầu chết tiệt kia thì sao?
Bên kia gần như Mã Hán nói trúng tim đen, Lôi Phúc thẹn quá hóa giận nhưng không muốn chịu thua chỉ vào mình tràn ngập tự tin nói.
Tuy nhiên sự thật là trước hung danh của anh đầu trọc và nhất là khi nghe tin Trần Lâm từ đánh vào Hắc Phong bang, Lôi Phúc thật sự đã sợ.

Rất may kẻ sẽ đánh với Lôi Phúc không phải tên đầu trọc kia mà chỉ là ba cô nhóc không hơn không kém, trước ba con nhóc Lôi Phúc vẫn có lòng tin.
Chỉ là cái lòng tin của Lôi Phúc thật sự quá mức hèn hạ, cứ tưởng thế nào hóa ra là lấy cái cấp 20 ra khinh thường kẻ yếu hơn mình.
Đó không phải là lòng ngạo cốt của bật đến vương mà chỉ là sự hơn thua của kẻ thấp hèn.
Không chỉ thế khi nghĩ mình hơn đối thủ mà đâm ra khinh thường, Lôi Phúc đã rơi vào đại kỵ của binh gia.

Hơn ai hết Mã Hán biết tên đầu trọc Trần Đại Kê kia sẽ không dễ dàng chết như vậy, hắn chắc chắn sẽ trở lại cho Lôi Phúc một kinh hỉ lớn.
Không muốn Lôi Phúc cứ như thế mà bại, Mã Hán có phần răn dạy lạnh lùng nhìn Lôi Phúc nói:
- Ta không nói chuyện đó...
- Ta chỉ hỏi hai ngày qua ngươi đã làm gì, đừng quên câu chuyện của rùa và thỏ...
- Trần Đại Kê không yếu, bản lãnh luyện người của hắn càng không tệ...! ngươi tốt nhất đừng nên khinh địch để rồi nhận lấy quả đáng...
Tuy nhiên lúc này Lôi Phúc đang nổi máu chó điên nào hiểu được câu khinh địch tất hử đ-t vẫn rống cổ lên cãi lại:
- Ta...!ta không cần làm gì cũng thắng được đám nha đầu kia...
- Đó chỉ là ba con ních ranh mà thôi...!ngài nghĩ chúng lấy tư cách gì thắng được ta...
Nghe Lôi Phúc vẫn dựa vào cấp độ của mình mà không xem đôi thủ ra gì, Mã Hán mặt già thoáng buồn rầu chỉ biết thở dài một tiếng.
Nếu hỏi ngạo cốt đế vương là gì?
Thì đó chính là ca nói “ta không nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất, nhưng ta không chấp nhận ai hơn ta”.

Đó chính là ngạo cốt của đế vương.
Nhân thượng nhân sẽ luôn nhìn lên muốn vượt qua kẻ cao hơn mình, chỉ có kẻ tiểu nhân mới nhìn xuống kẻ thấp hơn mình mà tự đắc.

Không biết trận chiến sẽ ra sao nhưng Lôi Phúc ỷ mình có cấp độ cao hơn ba nha đầu Đào Nhi mà tự đắc từ đó xem mình cao thượng hơn chính là lòng dạ của tiểu nhân.
Mã Hán tâm dường như đã chết không muốn nói nhiều nữa lắc đầu nói:
- Thôi đủ rồi...!ta không muốn tranh luận xem gan của ngươi lớn bé thế nào...
- Vẫn là câu nói đó...!Lôi Phúc thiếu gia trận chiến sắp đến ngươi tốt nhất đừng thua...
Nói xong mặc kệ Lôi Phúc cũng như tổ đội của thằng đệ đầu trọc còn bên dưới đường hầm kia lắc đầu thờ dài một tiếng rồi quay người rời đi.
Ngược lại nhìn theo bóng lưng của Mã Hán ngày một xa dần, Lôi Phúc cái hiểu cái không nhưng chung quy vẫn hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi để lại một đường hầm u tối không biết nông sâu thế nào.
...
Ngược lại sâu bên trong đường hầm tối đen như một cự thú đang há rộng cái miệng khổng lồ muốn nuốt lấy tất cả kia...
Trần Lâm đầu sỏ của mọi chuyện hồn nhiên như người điên không hề biết vì chuyện đánh cược vui vẻ của mình đã khiến nội bộ Viễn Đông phát sinh biến hóa nghiên trời lệch đất, thậm chí cũng chính vì cuộc đánh cược tưởng rất hoang đường này lại khiến rất nhiều người sẽ vĩnh viễn thay đổi vận mệnh của mình.
Tuy nhiên dù cho Trần Lâm có bản lãnh thông thiên biết được việc kia thì hắn khả năng cao cũng chả quan tâm, việc tranh đấu quyền lực của nhân loại Trần Lâm xưa này không bao giờ để ý đến.
Huống chi trước mắt Trần Lâm lúc này còn có một truyện vui hơn thế gấp trăm lần đang diễn ra.
- Ah...!aaaa...
Ôm lấy bờ vai nhỏ bé đang rỉ máu của mình, Phượng Nhi tiểu nha đầu lệ nóng chảy thành dòng khóc cạn một dòng sông mặc kệ tất cả khóc lớn thành tiếng khiến hai cô bé Đào Nhi và Lan Nhi phải ra sức mà dỗ dành.
Bộ dáng hổ báo trường mẫu giáo không chút khách khí với Trần Lâm trước đó của cô bé Phượng Nhi cũng đã hoàn toàn biến mất.
Hiển nhiên Phượng Nhi không thể mãi duy trì trạng thái bán miên nhân nữa mà đã trở về hình người.
Tâm tính của cô bé Phượng Nhi theo đó cũng dần dần trở lại bình thường hóa thành một nha đầu hoạt bát hiếu động.

Tuy nhiên không chỉ có ngoại hình và tâm tính biến mất, thể chất siêu việt của một bán hung thú cũng dần dần mất đi trả lại hiện trạng của một tiểu nha đầu Phượng Nhi như lúc ban đầu.
Ngay lập tức không có nhục thân siêu cường cùng bản tính khát máu của hung thú chống đỡ, vết thương trên vai Phượng Nhi bị con chuột đen cào trước đó dần dần phát tác khiến cô bé đau đớn vô cùng.
Dù có hồi phục dược tề hỗ trợ nhưng cơn đau như lóc thịt lột da vẫn là điều mà một cô bé như Phượng Nhi không thể chịu đựng được.
Lúc này nếu được lựa chọn Phượng Nhi chắc chắn sẽ chọn trở về dạng bán miêu nữ, đáng tiếc đó lại là điều không thể.

Không chỉ hóa thú chi thuật mà bất kỳ một năng lực nào đều cần có thời gian loading của nó, đến cả trích huyết của Trần Lâm còn không ngoại lệ nữa là.
Tuy nhiên khoảng thời gian ít ỏi khi còn ở dạng thú của Phượng Nhi vẫn giúp ích rất nhiều cho tổ đội ăn hại này.
Bằng giác quan cùng độ nhạy bén của loài mèo, cô bé Phượng Nhi đã dẫn mọi người trốn vào một con đường rất tốt, không hề bị đàn chuột bao vây còn bỏ chúng lại phía sau.
Có thể nói nếu những đường hầm này là thiên đường của đàn chuột thì cũng là bãi săn của cô bé miêu nữ Phượng Nhi.

Đáng tiếc cô bé quá gà nên không thể duy trì trạng thái thú hóa được lâu, nếu không tổ độ này rất có thể sẽ giết ngược lại đàn chuột.
Nhưng như thế lại vừa hay giúp ích cho công tác giáo dục vĩ đại của Trần Lâm, game mà dễ quá thì sao mà luyện tay được.
Rất nhanh dưới sự thao túng của Trần Lâm một nhóm chuột đen khoảng gần chục cá thể vẫn bám theo được bộ ba tiểu gà con Đào Lan Phượng và vị quan khán giả đang chờ đợi xem phim.
Đáng thương cho ba tiểu nha đầu không hề biết bản thân đã bị Trần Lâm chơi một vố đau, hồn nhiên cười nói không hề biết rằng mình đang bị bao vây và nguy hiểm đang từ trong bóng tối nhìn chằm chằm các nàng.
- Không đúng...!có...!có nguy hiểm...
Rất may phút tối hậu khi đàn chuột đến gần, dù không còn trong trạng thái thú hóa nhưng bản năng của loài mèo vẫn kịp thời nhắc nhở Phượng Nhi về nguy hiểm đang đến khiến nàng giật mình kinh sợ kêu lên.
Tiếc là mọi thứ dường như đã quá trễ, hàng chục ánh mắt đỏ tươi như máu đã nhìn chằm chằm vào ba cô bé.
Ngay lập tức trước nguy hiển kh ủng bố từ đàn chuột, chút đau đớn trên vai theo nhịp tim ngày một tăng cao của Phượng Nhi mà dần dần mất sạch.
Nổi sợ đôi khi cũng khiến con người ta mạnh mẽ hơn.
Ngược lại hai nha đầu Đào Nhi và Lan Nhi chỉ tràn ngập tức giận quay đầu lại đưa ánh mắt như muốn giết người nhìn Trần Lâm.
Tên này rõ ràng là cố ý để đàn chuột tiếp cận mà không thông báo cho các nàng biết trước.
Tuy nhiên trước những ánh mắt tức giận nhưng cũng không kém phần đau khổ nhìn mình...
Trần Lâm lại vô cùng thỏa mãn cười nói:
- Nhìn ta làm gì???
- Rada đôi khi nó cũng bị hư vậy...!yên tâm đây chỉ là lỗi kỹ thuật thôi lần sau chắc chắn sẽ có nữa ah...
- Ha...!ha...!ha...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi