“Sao nào? Cô có ý kiến gì sao?” Quản lý Triệu chắp hai tay trước ngực, dáng vẻ ỷ thế hiếp người.
Đỗ Minh Nguyệt không dám có ý kiến gì mà chỉ đành lắc lắc đầu: “Tôi không có ý kiến gì cả, để tôi lau.”
Lúc này quản lý Triệu mới nở nụ cười thỏa mãn, cô ta giẫm đôi giày cao gót, lắc mông rời đi với vẻ đắc ý.
Người ở bên cạnh bu lại: “Minh Nguyệt à, có phải cô đắc tội gì với cô ta không? Tôi cảm thấy gần đây cô ta luôn tìm cô gây sự.”
Đỗ Minh Nguyệt nhún vai, tỏ vẻ cô vốn không biết đã xảy ra chuyên gì.
“Nghe nói cô ta thích tổng giám đốc của chúng ta, sau đó tổng giám đốc đặc biệt chiếu cố cô.
Liệu cô ta làm như vậy là vì nguyên nhân này không?”
Trước đây cô cũng không ngờ Chu Thành Anh sẽ là tổng giám đốc của công ty này, nếu như biết thì có nói thế nào cô cũng sẽ không ở lại đây.
Nhưng bây giờ hai năm trước cô mới hiểu được, mà trước kia anh ấy luôn chiếu cố đến cô.
Nếu như để anh ấy cho rằng cô là con người vong ân bội nghĩa thì rất phiền phức, hơn nữa cô cũng rất thích công việc này.
Cho nên cô càng không có lý do gì để từ chức cả.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện của cô và Chu Thành An, vì vậy bọn họ vẫn còn hiểu lầm rất nhiều.
Sau khi cô bảo Chu Thành An cố gắng đừng chạm mặt trong công ty lần nữa, Chu Thành An không muốn.
Cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt nói chuyện rất kiên quyết nên lúc này anh ấy mới đồng ý.
Nhưng có vài người vẫn cảm thấy không biết cô đã dùng cách gì để quyến rũ Chu Thành An.
Dứt khoát cũng không giải thích được nên thôi, dù gì cô cũng cây ngay không sợ chết đứng.
“Tôi và tổng giám đốc không giống như mọi người nghĩ đâu.
Anh ấy là ân nhân của tôi, tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy thân báo đáp gì đó.” Đỗ Minh Nguyệt không hề để ý gì mà giải thích.
Sau khi nghe thấy những lời này, đám người đó lại cúi đầu cười: “Cô nghĩ như vậy, nhưng người khác không nghĩ như vậy.
Lần này thì phiền phức đã đến rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt đỡ trán mình, dáng vẻ rất chán nản.
Làm sao cô biết được giám đốc của cô lại thích Chu Thành An, cũng chẳng trách cô ta luôn trừng mắt nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo.
“Cô đừng nói mát nữa, bây giờ quản lý Triệu đang nhìn chúng ta đó!”
Đỗ Minh Nguyệt hất cằm lên nhìn về phía đối người đó đang ở trước mặt mình.
Người đó liếc mắt nhìn, quả nhiên quản lý Triệu đang nhìn về phía bọn họ với gương mặt tối đen.
“Đáng sợ quá, đáng sợ quá! Tôi đi trước đây.”
Đỗ Minh Nguyệt che miệng lén lút cười, sau đó tiếp tục lau những cái bàn và ghế.
Đến giờ tan làm, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng đi đến nhà trẻ của Đỗ Thanh Vy.
Vừa đi vào trường, cô ấy đã nhìn thấy có rất nhiều người đang đứng ở trong phòng học.
Đỗ Thanh Vy đang đứng ở một bên, đầu cúi gầm xuống, dáng vẻ rất uất ức.
Vừa nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đến, cô bé lập tức tủi thân hét lên một tiếng: “Mẹ, mẹ đến rồi!”
Câu nói này khiến những người ở nơi đó đều quay đầu lại, người giáo viên đó ho khan một tiếng.
“Mẹ của Thanh Vy đến rồi, cô mau vào đây đi.”
Đỗ Minh Nguyệt nở nụ cười, sau đó đi đến bên cạnh Đỗ Thanh Vy.
“Con đã xảy ra chuyện gì vậy? Lại gây rắc rối gì cho mẹ thế?” Đỗ Minh Nguyệt hạ thấp giọng nói.
Đỗ Thanh Vy bĩu môi lắc đầu, trả lời: “Con không có mà mẹ.”
Đứng đối mặt với đôi mẹ con đó, nhất là người mẹ ấy khi nhìn Đỗ Minh Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Cô chính là mẹ của Đỗ Thanh Vy.
Con gái của cô đánh con trai của tôi mà không thèm có một câu xin lỗi, các cô dạy dỗ con cái như vậy sao?” Người mẹ đó vừa mới mở miệng là hùng hổ dọa người.
Đỗ Thanh Vy vừa nghe thì lập tức trở nên không vui: “Sao cô không hỏi cháu là tại sao cháu đánh cậu ấy!”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Thanh Vy tức giận như vậy, vì vậy cô vội vàng ôm cô bé vào trong lòng.
“Đúng vậy, nói không chừng trong chuyện này có hiểu lầm gì đó.” Đỗ Minh Nguyệt cười ha ha rồi hỏi.
Nhưng người mẹ đó rõ ràng không thèm để ý đến: “Hiểu lầm, có thể có hiểu lầm gì? Con gái của cô đánh người là không đúng!”
Đỗ Thanh Vy muốn nói gì đó nhưng lại bị Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn, cô bé lập tức trở nên sợ hãi.
“Đúng vậy, đúng vậy, là Thanh Vy không đúng.” Cô nói rồi nói với Thanh Vy với vẻ nghiêm khắc: “Con mau xin lỗi đi!”
Trong ấn tượng của Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Thanh Vy luôn rất ngoan ngoãn.
Cho dù cô bé làm sai gì đó, chỉ cần cô trở nên nghiêm khắc là cô bé lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng lần này Đỗ Thanh Vy lại không nghe lời cô, ngược lại còn vô cùng tức giận.
“Con không muốn xin lỗi.
Mẹ à, mẹ vốn không biết đã xảy ra chuyện gì.” Đỗ Thanh Vy nghẹn ngào nói.
Đỗ Minh Nguyệt ngẩn ra một chút, sau đó cũng trở nên lúng túng không biết phải làm sao.
Đỗ Than Vy chỉ vào cậu bé nhỏ đó, mặc dù trong khóe mắt ngập tràn nước mắt nhưng nói vẫn rất ngang ngược.
“Rõ ràng cậu ấy nói con là đứa con hoang không có ba trước, con không phải là không có ba!”
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ lại là nguyên nhân này.
Điều cô bé không thích nhất chính là người khác nói cô bé là đứa trẻ không có ba.
Trên gương mặt cô ngập tràn vẻ hổ thẹn, lúc này cậu bé đối diện đột nhiên lên tiếng nói.
“Cậu ấy vốn là đứa trẻ không có ba, con không nói sai gì cả.”
Cậu bé không hề sợ hãi gì như vậy là bởi vì đang ỷ vào có mẹ mình ở đây.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy thế thì nở nụ cười lạnh lùng: “Đây là giáo dục mà cô nói sao, tôi thấy cậu bé có ba hay không thì cũng như nhau cả.”
Người mẹ đó vừa nghe thấy Đỗ Minh Nguyệt nói như vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt.
“Cô sao vậy hả? Những điều con trai tôi nói là sự thật, cũng không biết đứa con của cô là sinh ra với ai.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy những lời nói khó nghe như vậy thì lửa giận lập tức bùng cháy bập bùng.
Cô vẫn chưa mở miệng thì đã nghe thấy Đỗ Thanh Vy nói với dáng vẻ bảo vệ mình: “Cháu không cho phép cô nói như vậy với mẹ cháu, cô đúng là mụ heo thối tha!”
Bốn từ “mụ heo thối tha” này khiến Đỗ Minh Nguyệt lập tức bùng nổ, cô đột nhiên phá lên cười ha ha.
Người phụ nữ trước mặt lập tức tối sầm mặt mày lại: “Mụ heo thối tha? Con nhóc hoang này nói cái gì vậy hả?”
“Cô bảo ai là con nhóc hoang?” Đỗ Minh Nguyệt đứng lên phía trước chắn cho Đỗ Thanh Vy.
“Con nhóc hoang nói nó đấy!” Người phụ nữ đó lập tức mau mồm mau miệng mà nói ra những lời này.
Đỗ Minh Nguyệt nở nụ cười giễu cợt: “Biết mình là con nhóc hoang là được.”
Lúc này người phụ nữ đó mới phản ứng lại, gương mặt cô ta tối sầm lại mà chửi những lời nói khó nghe.
Người giáo viên đó cũng không ngờ sẽ xảy ra cảnh tượng này và cũng không biết nên làm thế nào.
Một lúc sau cô ta mới phản ứng lại được.
“Các mẹ à, các cô bình tĩnh lại trước đi.
Chúng ta có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau.”
“Tôi không có gì để nói với người phụ nữ này cả.
Cô giáo, ngày hôm nay trường học không đánh bọn họ thì không có chúng tôi.
Cô giáo, cô hãy nghĩ cho kỹ đi!” Người phụ nữ đó tàn nhẫn nói.
Đương nhiên người giáo viên đó sẽ không đuổi bọn họ đi, dù sao đến cuối cùng nhà trẻ này vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của bọn họ.
Nếu như hiệu trưởng biết chuyện này thì ông ta sẽ đuổi cô ta đi mất.
“Cô à, đương nhiên chúng tôi sẽ không để cô đi.
Sau này nhà trẻ này còn phải nương dựa vào cô.” Người giáo viên đó nói nịnh bợ.
Người phụ nữ đó nghe thấy những lời đó, lúc này vẻ mặt cô ta mới tốt hơn một chút: “Vậy thì được, vậy cô đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”.