LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Tất cả mọi người đều không nói, chỉ nhìn Thúy Hân, Thúy Hân ho khan một cái, mặt có chút đỏ lên.

“Tại sao mọi người lại nhìn em?” Thúy Hân nhìn sang chỗ khác với vẻ xấu hổ.

Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có vấn đề.

“Chuyện giữa em và Trình Tuấn Dương sớm đã không còn là bí mật, nên em không cần giấu diếm.” Chị Trần bưng ly cà phê lên, tao nhã nhấp một ngụm.

Thúy Hân biết rằng họ chỉ muốn trêu đùa cô, vì vậy cô đã thừa nhận điều đó một cách công khai.

"Đúng vậy, hai chúng em đang ở cùng nhau.

Anh ấy được chuyển đến vùng Tây Bắc và sẽ trở lại vào tháng sau.

Chủ tịch Phong kia, rõ ràng là không muốn nhìn thấy chúng em hạnh phúc mà”.

Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy lập tức cười xấu xa, "Được rồi, Thúy Hân, Trình Tuấn Dương, một người đàn ông tốt như vậy, cậu cũng đã bắt được?"
Thúy Hân có lẽ nghĩ đến Trình Tuấn Dương, da mặt dày như cô lại đỏ mặt, thật là hiếm thấy.

Sau đó Đỗ Minh Nguyệt tiếp tục: "Không đúng, làm sao một người cẩn trọng như Trình Tuấn Dương lại có thể phạm sai lầm."
Lúc này, Dư Hồng Thu và chị Trần đều nhìn Thúy Hân.

Thúy Hân cảm thấy khuôn mặt già nua của mình sẽ rất xấu hổ, nhưng nếu mình đã làm, cần gì phải sợ sệt khi nói ra.

Cô hắng giọng một cái, "Tối hôm đó tôi dụ dỗ anh ta, ai biết tên đó, dáng vẻ kiêng dè, lại là một tên cầm thú!"
Đỗ Minh Nguyệt bật ra một tiếng cười "xì", chị Trần lắc đầu, nói ra những gì trong lòng.

"Em rõ ràng là rất vui vẻ.


Ai không biết Trình Tuấn Dương không có hứng thú với phụ nữ, cũng không biết là ai mỗi ngày chạy tới than thở với tôi..."
Nhìn thấy nội tình sắp lộ ra ngoài, Thúy Hân lập tức lớn tiếng cắt ngang: "Chị Trần, chị Trần, em sai rồi, chị đừng để lộ nội tình của em được không? Đối tượng hôm nay của chúng ta không phải là Nguyệt nhi sao?" Sao lại thành em rồi!"
Ngay khi Thúy Hân nói câu này, mọi người đều cảm thấy có lý.

Vì vậy, ánh mắt của mọi người dồn dập rơi vào người của Đỗ Minh Nguyệt.

“Nguyệt nhi, cậu không phải là nên giải thích một chút?” Dư Hồng Thu nghiêm mặt hỏi, “Lúc cậu rời đi, không nói một lời.

Cậu có biết chúng tớ lo lắng như thế nào không?”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng muốn chất vấn của họ, biết chắc sẽ không thể trốn thoát.

"Lúc đó tớ phải rời đi, bởi vì xảy ra chuyện đột ngột, cho nên không có nói cho mọi người."
Càng nhiều người biết đến hoàn cảnh lúc đó, đối với bản thân càng bất lợi.

Hơn nữa, tập đoàn Lâm thị lúc đó chưa ổn định, mình không muốn những nỗ lực trước đây của mình đều sụp đổ vì việc riêng của mình.

Dư Hồng Thu quen biết cô lâu như vậy, tự nhiên biết trong lòng cô có việc chưa bao giờ nói cho cô ấy biết, tuy rằng có tức giận, nhưng không thể không lựa chọn tin tưởng cô.

Thúy Hân và chị Trần không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng Dư Hồng Thu thì vô cùng thích thú.

"Nghe nói cậu còn sinh con, là trai hay gái?"
Nhắc đến đứa con, đôi mắt của Đỗ Minh Nguyệt bất giác dịu đi.

"Là con gái, rất nghịch ngợm, lần sau tớ sẽ cho cậu gặp!"
"Được rồi, được rồi."
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt nói về những việc trong năm năm qua, chuyện của Chu Thành An cũng kể sơ lược, bởi cô biết nếu Dư Hồng Thu nghe xong, cô nhất định sẽ phải đào sâu vào chi tiết.

Dù vậy, trong lòng cô cũng rất biết ơn anh.

Trò chuyện một chút, chủ đề trở lại với Trần Như Ngọc và đứa trẻ.

"Trần Như Ngọc đã mang theo một đứa trẻ trong vài năm qua.

Chúng tớ hiếm khi nhìn thấy cô ấy.

Khi đó, chúng tớ chỉ biết rằng chủ tịch Phong đang ở cùng cô ấy.

Tớ tức giận đến mức không ngủ được mấy ngày", Dư Hồng Thu tức giận nói.

Đỗ Minh Nguyệt tiếp tục mỉm cười, đối với Trần Như Ngọc cũng có chút thiện cảm.

Rốt cuộc là ai đã tạo nên cục diện như hôm nay, cô không còn muốn đào sâu vào nó nhiều như vậy nữa.

"Có điều nói đi cũng phải nói lại, đứa nhỏ đó, cậu có thực sự muốn nuôi nó sao? Tớ luôn cảm thấy đứa trẻ đó, giống như Trần Như Ngọc, bụng dạ không tốt."
"Nào có ai nói về đứa nhỏ như cậu, Phong nhi bản tính không xấu!"
Đỗ Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Dư Hồng Thu, rõ ràng là không hài lòng lắm với câu nói trước đó của cô.

Dư Hồng Thu cũng cảm thấy mình đã đi quá xa nên lè lưỡi một cái.

"Tớ định nuôi đứa trẻ đó.


Trần Như Ngọc đã nhờ tớ từ trước.

Vì tớ đã đồng ý nên tớ sẽ giữ lời hứa."
Sau khi chị Trần lắng nghe, không khỏi nhớ tới cuộc phỏng vấn trước đây.

Rõ ràng là trông cô ta rất mực nhẹ nhàng, nhưng khi đã quyết định thì không ai có thể dao động được.

Bây giờ nhìn lại, hẳn là hạ quyết tâm.

"Em vẫn như trước.

Chị thật sự không biết đứa nhỏ đó là phúc hay là họa!" Chị Trần mím môi nói đùa.

Cả đám người nói chuyện phiếm như vậy cả buổi chiều, mưa cũng dần dần tạnh, Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ cảm thấy cả bầu trời đều là một màu xanh.

Có thể đây là một khởi đầu mới, có lẽ vậy.

Lúc này, Dư Hồng Thu đột nhiên hét lên.

"Ồ, tớ phải về rồi, anh yêu đến đón tớ!"
“Anh yêu?” Đỗ Minh Nguyệt kêu lên.

Sau đó, cô nhìn Thúy Hân và chị Trần, thấy họ không ngạc nhiên chút nào, chắc đã biết chuyện này rồi.

Dư Hồng Thu cười đến nỗi mắt cong thành nếp, trông rất ngọt ngào.

"Ừ, nói đến, cậu chính là ông mai bà mối đấy!"
“Bà mối?” Đỗ Minh Nguyệt cau mày suy nghĩ kỹ càng.

Thấy cô bộ dạng không có gì ấn tượng, Dư Hồng Thu đặc biệt nhắc nhở nói: "Anh ấy là nhiếp ảnh gia, các người đã từng gặp qua rồi."
Khuôn mặt của một người hiện lên trong tâm trí Đỗ Minh Nguyệt, và cô ấy lập tức nói, "Triệu Hưng?"
“Đúng vậy, là anh ấy!” Dư Hồng Thu gật đầu.

Đỗ Minh Nguyệt che miệng, "Hai người ở cùng nhau khi nào?"
"Đã ba năm rồi.


Thực ra lúc đó anh ấy thích tớ.

Hai chúng tớ add zalo cho nhau rồi nói chuyện rồi anh ấy theo đuổi tớ.

Còn nhớ lần đó trong công ty ngày nào cũng có người đưa hoa không?"
Nghe Dư Hồng Thu nói như thế, hình như là có chuyện như vậy thật, lúc đó Lâm Hoàng Phong còn cho cô một gian nhà kính trồng hoa.

"Đừng nói là hoa do Triệu Hưng tặng nha!"
Dương Thụ gật đầu, vẻ mặt tự mãn nói: "Là tớ ra ý tưởng đó, lợi hại không?"
Chị Trần và Thúy Hân nhìn dáng vẻ của cô ấy liền lắc đầu, "Thật là tuyệt vời.

Nếu chủ tịch Phong biết cậu giúp một người ngoài cạy góc tường của anh ấy, cậu sẽ tự hào bước ra chứ?"
Ngay khi Dư Hồng Thu nghe xong, nụ cười trên khuôn mặt lập tức hóa đá.

"Đừng, Nguyệt nhi, đừng nói với chủ tịch Phong, lần sau tớ không dám nữa!"
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười, đôi mắt cô ấy cong thành nếp gấp, toàn thân cô trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

"Đừng lo lắng, tớ sẽ không nói cho anh ấy."
Dư Hồng Thu vui vẻ ôm lấy cô, "Oa, tớ biết Nguyệt nhi là người tốt nhất!"
Đang nói chuyện thì có người gọi tên Dư Hồng Thu.

Cô quay đầu lại và nhìn thấy Triệu Hưng đang đứng sau lưng mình.

Nhìn thấy anh, mắt Dư Hồng Thu sáng lên, cô ấy lập tức dứt khoát bỏ rơi cô và lao vào vòng tay của người đàn ông phía sau.

Đỗ Minh Nguyệt chế nhạo, đồ không có lương tâm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi