LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Chị Trần dường như nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì, an ủi: "Quen rồi thì tốt.

Quen rồi thì tốt."
Sau đó hai người liền tay trong tay đi tới, mặt của Dư Hồng Thu đỏ bừng, còn mang một vẻ thẹn thùng, có thể tưởng tượng được, cô ấy thấy hạnh phúc.

"Cô Minh Nguyệt!" Triệu Hưng hết sức lễ phép gọi tên cô.

Kể từ sau khi biết cô là vợ của chủ tịch Phong, anh ta liền không còn những suy nghĩ không an phận gì nữa.

Ngược lại, người phụ nữ hậu đậu này lại thu hút sự chú ý của anh ta.

Đỗ Minh Nguyệt cũng đoán ra nguyên do trong đó, lễ phép cười một cái với anh ta.

"Vậy chúng tôi đi trước đây.

Minh Nguyệt, lần sau chúng ta lại đi chơi tiếp nhé!"
"Biết rồi, đi nhé!"
Sau khi Dư Hồng Thu rời đi, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh hơn nhiều, Đỗ Minh Nguyệt nhìn chị Trần ở bên một chút, chống đầu nhìn chị ấy chằm chằm!
Chị Trần dường như biết cô muốn hỏi gì, để ly cà phê trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

Chị ấy cười hết sức máy móc: "Nguyệt, chị không tính tìm đối tượng nào đâu."
Đỗ Minh Nguyệt mặt đầy khâm phục nhìn chị ấy: "Chị Trần, quả không hổ là trưởng phòng nhân sự tập đoàn Lâm thị, thế mà chị cũng nhìn ra được!"
Chị Trần bĩu bĩu môi: "Nguyệt, ấy là do ánh mắt em quá rõ ràng.

Chị không nhìn ra, thì chẳng hóa người ngu đần rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt ho khan mấy tiếng: "Vậy sao chị không tìm đối tượng đi? Mọi người ở đây đều có đôi có cặp hết rồi.

Chẳng lẽ chị không động lòng?"
"Động lòng chứ!" Chị Trần híp mắt một cái: "Cho nên bây giờ đi coi mắt, có kết quả, chị sẽ nói cho mọi người biết!"
Sau đó, buổi tụ họp kết thúc như vậy.


Đỗ Minh Nguyệt chờ Lâm Hoàng Phong tới đón cô, trong lúc nhất thời không kiềm được có chút cảm xúc.

Hóa ra, các cô ấy đã quen biết nhau lâu như vậy rồi.

Cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình, như vậy thật rất tốt.

Lâm Hoàng Phong tới một cái, liền thấy Đỗ Minh Nguyệt đang khoanh tay ngẩn người.

Cho dù là đã mặc một cái áo khoác, cô vẫn cảm thấy lạnh.

Lâm Hoàng Phong thở dài than thở, trong ánh mắt đều là đau lòng.

Anh cởi áo khoác mình ra, khoác ở trên người cô.

"Trời lạnh như thế này, cũng không biết mặc nhiều chút!" Lâm Hoàng Phong thấp giọng trách cứ.

Nghe được giọng nói của Lâm Hoàng Phong, Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

Sau đó cô nhoẻn miệng cười lên, rướn người đứng trên mũi chân để ôm cổ anh.

Lâm Hoàng Phong hơi híp mắt một chút, thuận thế chụp được áo khoác rớt xuống.

Sợ cô khó khăn, còn cố ý hơi cúi người xuống một chút.

"Em đây là thế nào đây?"
Giống như con mèo con vậy, nhưng anh một chút cũng không ghét, ngược lại, có loại cảm giác được người khác nương tựa.

Ôm một hồi, Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới buông anh ra: "Không có, chỉ là đột nhiên muốn ôm anh thôi, Sao thế? Không muốn à? Thế thì thôi!"
Nói xong, cô vỗ tay một cái, đang chuẩn bị rời đi, cánh tay liền bị người bắt được.

Hơi dùng sức, Đỗ Minh Nguyệt liền rơi vào một cái ôm vào trong lồng ngực ấm áp.

Sau đó chỉ cảm thấy trên môi có cảm giác mềm mại, mùi vị quen thuộc, chợt có thứ gì chen lấn chui vào trong miệng của cô!
Đỗ Minh Nguyệt trợn to hai mắt, nhưng thấy Lâm Hoàng Phong nhắm hai mắt, lông mi giống như cánh bướm khẽ chuyển.

Mà anh lại rất cẩn thận dè đặt, giống như cô chính là báu vật của anh.

Nội tâm của Đỗ Minh Nguyệt mềm nhũn, liền nhắm mắt lại, nghiêm túc đáp lại anh!
Không biết là tiếng tim ai đập, giống như là đánh trống vậy, đinh tai nhức óc.

Sau nụ hôn kéo dài nọ, Đỗ Minh Nguyệt cũng sớm đã xụi lơ xuống, không nhúc nhích ở trong ngực của anh.

Lúc này, có không ít người nhìn bọn họ, Đỗ Minh Nguyệt lập tức vùi mặt mình vào trong ngực của anh.

"Đều tại anh, mắc cỡ chết mất!" Đỗ Minh Nguyệt buồn bực nói.

Lâm Hoàng Phong thấp giọng cười lên: "Cái này cũng không thể trách anh được.

Hiếm khi thấy vợ anh chủ động như vậy.

Tất nhiên phải biết quý trọng!"
Đỗ Minh Nguyệt không muốn tranh luận cùng anh, vì vậy vội vàng chui vào trong xe.


Lâm Hoàng Phong nhìn động tác của cô, khẽ cười một tiếng, trong mắt đều là vẻ cưng chiều.

Trên đường trở về, Đỗ Minh Nguyệt hỏi tới Lâm Bảo Phong.

"Bây giờ anh tính sắp xếp chuyện của Bảo Phong thế nào?"
"Anh đã đưa thằng bé tới biệt thự." Lâm Hoàng Phong nhàn nhạt trả lời.

Đỗ Minh Nguyệt có chút bất ngờ: "Bảo Phong chịu ở cùng chúng ta?"
"Chắc phải như vậy.

Nguyệt, xem ra khoảng thời gian này phải làm phiền em rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt cười lên: "Có cái gì mà phiền với chả không phiền chứ.

Cũng là người một nhà cả, không phải sao?"
Lâm Hoàng Phong cười một tiếng, không nói gì, nhưng đưa tay nắm tay cô.

Ngôn ngữ không nói thành lời này, đã nói rõ hết thảy.

Lâm Hoàng Phong nhìn về phía trước, từ khi Trần Như Ngọc nói Bảo Phong là con trai của Lâm Hiên Hữu, trong lòng anh vẫn cứ là có chút nghi vấn.

Vì vậy tìm người len lén làm giám định huyết thống, quả nhiên phát hiện Bảo Phong không có liên hệ máu mủ cùng với anh.

Như vậy nói cách khác, Bảo Phong thật sự là con trai của Lâm Hiên Hữu.

Chuyện này, anh vốn nên nói ra mới đúng, nhưng là thấy Lâm Bảo Phong còn nhỏ như vậy, bà nội lại có hận ý đối với Lâm Hiên Hữu, khó đảm bảo sẽ không làm ra chuyện gì đáng tiếc.

Huống chi chuyện này cũng đã qua lâu thế rồi, vậy thì cứ tiếp tục như vậy đi.

Như vậy, đối với người nào cũng là một chuyện tốt!
Trở lại biệt thự, bên trong đột nhiên truyền đến thanh âm đánh nhau huyên náo.

Đỗ Minh Nguyệt cùng Lâm Hoàng Phong nhìn nhau một cái, sau đó lập tức chạy vào!
Đỗ Minh Nguyệt vội vã chạy tới, má Ngô thấy Đỗ Minh Nguyệt, kêu một tiếng: "Mợ trẻ, mợ mau tới đây đi!"
Lúc này, chỉ thấy Lâm Bảo Phong cùng Đỗ Thanh Vy hai đứa bé đánh với nhau.

Sau đó Lâm Bảo Phong liền nằm ở trên mặt đất, giống như là bị người đẩy vậy.


Đỗ Minh Nguyệt kinh hãi, kêu một tiếng: "Thanh Vy, con làm gì thế?"
Đỗ Thanh Vy sửng sốt một chút, sau đó không thể tin nổi nhìn Lâm Bảo Phong nằm dưới đất.

Đỗ Minh Nguyệt đi tới, đỡ Lâm Bảo Phong lên, dịu dàng hỏi: "Bảo Phong con không sao chứ?"
Lâm Bảo Phong hất tay cô ra: "Tôi biết, mấy người đều không ai thích tôi.

Tôi đi.

Cô cũng không cần ngọt nhạt với tôi làm gì."
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe, lập tức quay đầu nhìn về phía Đỗ Thanh Vy, lạnh giọng rầy la: "Thanh Vy, con đã nói gì? Không phải mẹ nói con không được so đo với em trai à?"
Đỗ Thanh Vy tức giận đến nổi cả gân cổ: "Con nói cái gì chứ? Con có nói gì đâu, rõ ràng là nó tới trêu chọc con trước!"
"Tôi trêu chị lúc nào? Không phải là chị muốn đuổi tôi đi à?" Lâm Bảo Phong cười lạnh nói.

Đỗ Thanh Vy run rẩy cả người, chỉ vào cậu bé, cứ thế không nói ra được câu nào.

Cho tới mãi một lúc sau, Đỗ Thanh Vy mới tức giận nói: "Mày thật là hèn hạ!"
Sau đó, cô bé nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt, ánh mắt kia dường như là đang chờ đợi.

Đỗ Minh Nguyệt biết mình không thể thiên vị.

"Thanh Vy, mau nói xin lỗi, con không nên đẩy người khác!"
Đỗ Thanh Vy vốn không nghĩ tới Đỗ Minh Nguyệt sẽ bắt cô bé nói xin lỗi, bèn lập tức trợn to hai mắt: "Mẹ, mẹ đang nói gì thế? Mẹ nói con xin lỗi nó? Con có đẩy nó đâu!"
"Mẹ đã chính mắt thấy, con còn muốn cãi sao?" Đỗ Minh Nguyệt không kiềm được cao giọng.

Đỗ Thanh Vy mím chặt môi, không chịu nói một câu.

Lâm Bảo Phong lúc này mở miệng nói: "Tôi không cần các người nói xin lỗi, các người là người một nhà, chỉ biết giả mù sa mưa!"
"Mày cút đi!" Đỗ Thanh Vy hét về phía Lâm Bảo Phong..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi