LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Vị đắng từ từ biến mất trong miệng, Đỗ Minh Nguyệt hơi đỏ mặt nhìn Lâm Hoàng Phong.

Nhìn thấy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh vững vàng, cô không khỏi tò mò.

“Không đắng sao?”
Lâm Hoàng Phong liếm môi cười nói: “Không đắng, ngọt lắm.”
Đỗ Minh Nguyệt chớp mắt, tự hỏi đây có phải là Lâm Hoàng Phong mà cô biết không? Một người trước đây rất sợ đắng, bây giờ lại nói là không đắng, đây thực sự vẫn là Lâm Hoàng Phong sao?
“Ngọt? Ngọt ở đâu chứ? Rõ ràng là đắng sắp chết rồi!” Đỗ Minh Nguyệt nghi ngờ nhìn anh.

“Đắng thì cũng là cùng nhau đắng.

Bây giờ anh cùng em và con, anh không sợ đắng nữa.”
Thật hiếm khi nghe thấy Lâm Hoàng Phong nói những lời như vậy, vừa nói xong, anh ấy có chút xấu hổ.

“Được rồi, được rồi, nghe mà buồn nôn.

Em đi ngủ đây!”
“Đánh răng đã, anh cũng đi ngủ với em luôn.” Lâm Hoàng Phong nắm tay cô.

Nằm trên giường, Lâm Hoàng Phong ôm cô rất cẩn thận, khiến Đỗ Minh Nguyệt chỉ muốn bật cười.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô lật người, đối mặt với anh.

Lâm Hoàng Phong nhìn bụng có chút lo lắng: “Cẩn thận, kẻo làm ngạt đứa nhỏ.”
Đỗ Minh Nguyệt có chút khó chịu khi thấy anh lo lắng cho đứa bé trong bụng như vậy: “Hôm nay cả ngày anh cứ em bé với đứa nhỏ, thật khiến em cáu.”
Lâm Hoàng Phong nghe xong thì hơi sững sờ, có lẽ không hiểu vì sao đột nhiên nổi giận.

Người ta nói phụ nữ mang thai tình cảm không ổn định, bây giờ xem ra thực sự là như vậy.


Anh cười khì khì ôm cô vào lòng: “Đồ ngốc, anh sợ em bị thương.

Nhỡ đứa nhỏ xảy ra chuyện, chắc em mới là người buồn hơn ai hết.”
Cảm xúc của Đỗ Minh Nguyệt từ từ ổn định, sau đó cô cảm thấy những gì anh nói đều có lý.

Rõ ràng cô cũng rất muốn có đứa trẻ này, vậy mà bây giờ cô bỗng nhiên lại ghen tị với con.

Để che giấu sự xấu hổ của mình, Đỗ Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sau đó ôm chặt lấy anh, giấu đầu trong lồng ngực rộng của anh.

.

Ngôn Tình Ngược
Nhìn thấy hành động của cô giống như một con đà điểu cố vùi đầu vào cát, Lâm Hoàng Phong không nhịn được cười.

“Chà chà, là lỗi của anh.

Khi nào tên tiểu tử kia ra đời, anh sẽ đánh nó, dám làm cho em cảm thấy oan ức.”
“Anh đánh nó làm gì? Đó là con của em, anh có dám thì cứ thử đánh xem.” Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên thò đầu ra khỏi vòng tay anh và tức giận nhìn anh.

Lâm Hoàng Phong không kìm được, ghé vào má cô một nụ hôn: “Vậy thì sẽ không đánh.

Em nói như nào thì chính là như vậy.”
Chỉ sau đó, Đỗ Minh Nguyệt mới cảm thấy hài lòng.

Lâm Hoàng Phong liếc nhìn đồng hồ, sau đó một tay ôm cô, một tay đặt lên bụng cô.”
“Muộn rồi, cũng nên ngủ đi thôi.”
Đỗ Minh Nguyệt vỗ nhẹ vào tay anh, sau khi kéo tay anh ra cô liền tìm một vị trí thoải mái và nhắm mắt lại.

Lâm Hoàng Phong cảm thấy hơi khó ngủ, không biết là vì vẫn còn phấn khích hay là vì lý do khác.

Không phải anh ấy không biết cảm giác làm ba mẹ là như thế nào, nhưng lần này, anh ấy cảm thấy nó rõ ràng một cách phi thường.

Tay anh lại đặt lên bụng Đỗ Minh Nguyệt, mặt mũi liền ôn hòa một chút.

Dường như cả gương mặt được phủ một lớp ánh sáng nhẹ màu bạc.

Anh cúi đầu hôn lên trán Đỗ Minh Nguyệt, khẽ thì thầm: “Em vất vả rồi.

Cảm ơn em, cục cưng của anh!”
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt mang thai, cả nhà họ Lâm đều rất cẩn thận, hạn chế ăn đồ dầu mỡ và thường xuyên cho cô uống thuốc bổ.

Má Ngô lúc này vẫn đứng một bên và nhìn cô chằm chằm: “Mợ chủ, uống thứ này rất tốt cho sức khỏe của mợ, hơn nữa còn có thể bảo vệ em bé của mợ.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn canh thuốc bổ mà má Ngô bưng lên, nuốt nước bọt: “Má Ngô, cháu không muốn uống cái này.”
Má Ngô cau mày, lập tức từ chối: “Không được đâu mợ chủ, cái này rất tốt cho sức khỏe.

Lần này uống rồi thì lần sau không cần uống nữa, được không?”
Đỗ Minh Nguyệt khóc không ra nước mắt, khi mang thai Thanh Vy cô chưa bao giờ phải uống những thứ này.

Tuy nhiên, thời điểm cô mang thai Thanh Vy thực sự rất vất vả, có lẽ đó chính là nguyên nhân dẫn đến bệnh của cô.

Nghĩ về những sự việc trước đây của mình, Đỗ Minh Nguyệt chịu đựng sự khó chịu và uống bát thuốc bổ.


Sau khi uống xong, Đỗ Minh Nguyệt lau khóe miệng, bụng đột nhiên có cảm giác trào ngược lên.

Cô đẩy má Ngô ra, sau đó đi vào phòng tắm, không ngừng nôn.

Má Ngô đi theo sau, lo lắng vỗ vỗ lưng cô: “Mợ chủ, mợ không sao chứ? Mợ có khỏe không?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Cháu không sao, chỉ là hơi khó chịu thôi.”
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt uống một ngụm nước và súc miệng.

Má Ngô vẫn cảm thấy có chút lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ của mợ chủ, xem ra thân thể của cô thật sự rất yếu.

Bà thực sự không biết cô đã sống sót như thế nào vào lúc mang thai cô chủ nhỏ.

Má Ngô nói với Lâm Hoàng Phong về vấn đề này.

Sau khi Lâm Hoàng Phong biết chuyện, anh liếc nhìn căn phòng trên lầu và suy nghĩ.

Có vẻ như anh nên tìm Tina tới để giúp Minh Nguyệt bồi bổ thân thể.

“Cháu biết rồi, má Ngô.

Trong khoảng thời gian này, dì đã vất vả nhiều rồi.”
Má Ngô lắc đầu, thành khẩn nói: “Cậu chủ, cậu đừng nói như vậy.

Phải là tôi cảm tạ cậu mới đúng.

Nếu không có cậu, hiện tại cũng không biết tôi đang ở nơi nào.”
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy khóe mắt rơm rớm nước của bà, mới nhận ra bà đã ở bên cạnh giúp anh nhiều năm như vậy.

Bà thực sự cũng đã già rồi.

“Má Ngô, đừng nói như vậy.”
Má Ngô nhẹ lau nước mắt, sau đó cúi đầu, cung kính nói: “Cậu chủ, tôi đi trước đây.”
Thật ra trong lòng bà từ lâu đã coi Lâm Hoàng Phong như con ruột của mình.

Mợ chủ cũng là một người hiền lành, bà thật sự rất vui vì bọn họ có thể ở bên nhau.

Nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, đặc biệt là chuyện của Thanh Vy, trong lòng bà luôn cảm thấy áy náy.


Vì vậy, đối với đứa trẻ này, dù có thế nào bà cũng muốn đóng góp công sức của mình để chăm sóc thật tốt.

Khi Lâm Hoàng Phong trở lại phòng, anh thấy Đỗ Minh Nguyệt nằm nghiêng trên giường, anh liền ho khẽ.

Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong thì ngồi dậy ngay lập tức.

“Anh về rồi sao?” Đỗ Minh Nguyệt xoa xoa mái tóc rối bù của cô.

Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng đáp lại, sau đó đi đến bên cô và nâng trán cô lên.

“Nghe má Ngô nói, hôm nay em không được khỏe, có chuyện gì vậy?”
Hôm nay đúng là cô có cảm thấy hơi khó chịu nhưng chỉ là lúc ăn thôi.

Mỗi lần tới bữa ăn, cô đều cảm thấy sợ hãi tới phát run.

Cô kéo tay Lâm Hoàng Phong xuống, ôm anh vào lòng: “Em không sao, em có chút ốm nghén, chỉ là hơi nghiêm trọng hơn một tí thôi.”
Lâm Hoàng Phong im lặng, nhìn thấy nước da của cô quả thực có chút xấu, liền cảm thấy trong lòng cũng vài phần đau khổ.

“Bằng không, đứa nhỏ này, chúng ta cứ tạm bỏ đi, Hiện tại cơ thể em quá yếu, phải bồi dưỡng cho thật khỏe mạnh đã, về sau chúng ta còn có cơ hội khác.”
“Không được!” Đỗ Minh Nguyệt từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì.

Đứa bé này cô đã rất vất vả mới có được, làm sao cô có thể không buông tha dễ dàng như vậy.

Dù có vất vả khổ sở đến thế nào cô cũng sẽ không bao giờ từ bỏ đứa trẻ này.

“Minh Nguyệt, cơ thể em thực sự chịu không nổi đâu.

Anh không thể để mất em được.” Vẻ mặt Lâm Hoàng Phong có chút sợ hãi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi