Anh chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, nhưng lần này, anh thực sự cảm thấy sợ hãi.
“Hoàng Phong, anh phải tin em, em có thể.
Bác sĩ nói chỉ cần chăm sóc cẩn thận, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.” Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin.
Lâm Hoàng Phong nhìn cô đau khổ van xin, trong lòng cũng cảm thấy có chút đau khổ: “Được rồi, vậy chúng ta cứ giữ đứa bé lại.
Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, anh sẽ không chút do dự gì mà tống khứ nó đi!” Lâm Hoàng Phong nghiêm mặt nói.
Mặc dù Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy hơi khó chấp nhận nhưng cô ấy vẫn đồng ý: “Được rồi, em hứa với anh.”
Cô ấy không bao giờ để chuyện gì xấu xảy ra.
Dù có thế nào đi nữa, cô ấy cũng sẽ bảo vệ đứa trẻ.
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt rất hợp tác mỗi lần uống thuốc, nhưng Lâm Hoàng Phong vẫn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy cảnh này.
Anh chưa bao giờ biết rằng một người phụ nữ khi mang thai lại phải chịu đựng nhiều điều như vậy.
Mà anh lại không thể giúp được gì cho cô.
Khi Lâm Hoàng Phong tới tìm Tina, cô đang mặc một bộ quần áo khá mát mẻ, dường như vừa trở về từ một nơi giải trí nào đó.
Cô ấy liếc nhìn Lâm Hoàng Phong và nhướng mày: “Sao, có chuyện gì đã xảy ra? Thật hiếm khi thấy cậu trông như thế này.”
Lâm Hoàng Phong mím chặt môi, khiến người khác nhìn thấy cũng cảm thấy hồi hộp.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Minh Nguyệt đang mang thai, có điều sức khỏe của cô ấy hơi kém.
Cậu có biết bác sĩ nào tốt có thể chăm sóc cho cô ấy không??”
Tina bật cười khi nghe anh nói.
Người đàn ông này từ trước tới nay gần như chưa bao giờ yêu cầu cô điều gì vì bất cứ ai.
Lần đầu tiên là vì chuyện của con, lần thứ hai thì là vì vợ.
Người đàn ông cao ngạo này cuối cùng cũng biến thành một người đàn ông vì gia đình, biết chăm lo cho vợ con, cảm giác này thật sự rất kỳ lạ.
Tuy nhiên, bây giờ cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cảm giác mất mát lúc trước gần như đã không còn nữa.
“Sức khỏe cô ấy không tốt sao? Vậy đã đi khám thai chưa?” Tina hỏi.
“Đã đi khám rồi.
Bác sĩ nói rằng cô ấy cần được chăm sóc một chút, nhưng cơ thể cô ấy gần đây rất yếu, khiến tôi có chút lo lắng...”
Ốm nghén nặng, trước mắt đây vẫn là chuyện bình thường.
Không biết có phải do người đàn ông này đang lo lắng quá không.
Tuy nhiên, ngay cả khi Tina nói với anh ấy điều này, anh ấy có thể cũng không nghe.
Vì vậy cô cũng chỉ giữ suy nghĩ đó trong đầu, sau đó lên tiếng:
“Được rồi, tôi tình cờ biết một bác sĩ trong lĩnh vực này.
Tôi sẽ gửi cho cậu thông tin liên lạc của anh ấy.”
Trong lúc nói chuyện, Tina tìm cho anh ta số điện thoại của bác sĩ: “Người này, cậu hãy cùng anh ấy nói chuyện xem sao.”
Lâm Hoàng Phong viết lại số điện thoại, sau đó cảm ơn cô ấy.
“Cám ơn, tôi về trước đây.
Sau này có chuyện gì cần tôi, cậu cứ gọi tôi!”
Tina xua tay: “Được rồi.
Không sao đâu, tôi có thể gặp phải chuyện gì chứ.
Cậu cứ về đi.”
Lâm Hoàng Phong khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Tina nhìn theo bóng lưng của anh, cười khúc khích và lắc đầu.
Khi cô chuẩn bị rời khỏi, cô nhận được một cuộc gọi từ Hoàng Thành Trung.
Nhìn thấy điện thoại của người bạn này, cô ấy không hề muốn trả lời.
Nhưng không biết tại sao, hôm nay cô ấy có chút cô đơn.
Cuối cùng sau khi nghĩ lại, cô liền nhấn nhận cuộc gọi.
“Cậu gọi cho tôi làm gì? Có chuyện gì sao?” Tina nghịch nghịch một lọn tóc, có vẻ không mấy quan tâm.
Hoàng Thành Trung có chút hài lòng khi thấy cô ấy trả lời điện thoại.
“Cuối cùng cậu cũng chịu trả lời điện thoại của tôi rồi sao? Đến chơi đi, tôi có một lô rượu mới.
Cậu có muốn uống thử không?”
Nơi anh ta nói tới đương nhiên là chỗ cũ của họ.
Tina xoa trán, cuối cùng cũng đồng ý: “Được rồi, chờ mười phút, tôi đi qua ngay!”
“Haha, được lắm!” Hoàng Thành Trung cười cười, yêu thích tính cách sảng khoái của cô.
Lâm Hoàng Phong đã gọi điện cho bác sĩ.
Sau khi bác sĩ biết mục đích của anh, liền tỏ ra có chút áy náy.
“Thực xin lỗi, hiện tại tôi không ở trong nước.
Tôi sẽ nhờ trợ lý kiểm tra tình trạng sức khỏe của vợ anh trước.”
Mặc dù trong lòng Lâm Hoàng Phong có chút không vui, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Khi Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy người trợ lý, liền cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình thật tao nhã nhưng cũng rất lạnh lùng.
Tuy nhiên, phong thái của cô ấy khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy không được thích cho lắm.
CAN vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Hoàng Phong đang nhìn mình, cô đã bị người đàn ông này thu hút.
Cô hơi sững sờ, ánh mắt anh hướng tới cô, trong giây lát cô không thể nhìn sang phía khác.
“Cô là trợ lý của bác sĩ Vương phải không?”
CAN hoàn hồn, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, là tôi đây.”
Lâm Hoàng Phong cũng không nhìn cô thêm nữa, trực tiếp dẫn cô vào trong.
Sau đó, cô nhìn thấy một người phụ nữ trên ghế sofa trong phòng khách, dáng vẻ rất nhã nhặn.
Sau đó, cô nhìn người đàn ông đi nhanh về phía người phụ nữ, không biết thì thầm gì vào tai cô ấy.
Người đó liền ngẩng đầu nhìn lên và mỉm cười với cô.
Vẻ mặt lãnh đạm vừa rồi của người đàn ông cũng đã trở nên dịu dàng lạ thường.
CAN nắm chặt túi trong tay, cảm thấy có chút không thoải mái.
CAN đi theo anh ta đi đến trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, và gật đầu với cô ấy.
“Chào cô!”
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một lúc, rồi cũng gật đầu với cô: “Xin chào!”
Lâm Hoàng Phong đi tới gần cô ngồi xuống: “Hôm nay em còn nôn không? Nếu em muốn ăn gì, anh sẽ bảo má Ngô làm cho em.”
Nhìn thấy anh dịu dàng như vậy, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy trong lòng rất vui, nhưng vì đang có người ngoài ở đây nên cô cũng có chút xấu hổ.
“Em không sao, anh không cần phiền tới má Ngô đâu.
Em hiện tại cũng không muốn ăn gì cả.”
“Được rồi.” Lâm Hoàng Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Nếu em không sao, để bác sĩ này kiểm tra cho em một chút nhé.”
Lâm Hoàng Phong nói rõ ràng, chậm rãi từng chữ một, mỗi câu chữ đều nghĩ đến cảm xúc của Đỗ Minh Nguyệt khiến người khác có chút ghen tị.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, nắm lấy tay anh và hờn dỗi nói: “Được rồi, để cô ấy khám cho em thử xem, nếu không anh cứ lo lắng suốt thôi.”
CAN kìm nén sự khó chịu trong lòng rồi đưa mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
Ngồi bên cạnh, Thanh Vy cũng rất lo lắng, và toàn thân cô bé trở nên căng thẳng.
Rốt cuộc, tại sao mẹ lại phải gặp bác sĩ nếu không có chuyện gì.
Có phải vì em bé trong bụng mẹ không?
CAN kiểm tra các chỉ số của cô một lúc, sau đó thu lại dụng cụ.
Lâm Hoàng Phong lo lắng hỏi: “Sức khỏe của vợ tôi thế nào rồi? Đứa nhỏ này còn có thể giữ được không?”
Thấy anh lo lắng như vậy, CAN có chút không đành lòng.
“Đứa nhỏ rất khỏe mạnh, nhưng thân thể của vợ anh hơi yếu, nên ăn một số đồ thanh đạm.
Tôi sẽ kê một ít thuốc để cô ấy bớt khó chịu.”
“Được rồi, cảm ơn bác sĩ!”
Lâm Hoàng Phong nói xong, ánh mắt lại rơi xuống Đỗ Minh Nguyệt.
CAN cũng chỉ liếc nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Cô kê một ít thuốc.
Đó là loại thuốc viên mới được bào chế, có tác dụng giống như thuốc bắc nhưng không đắng lắm, ngoài ra còn thêm một số thứ thuốc khác.
Thuốc có thêm chút vị sơn tra, chỉ chua nhẹ, cũng rất hữu hiệu đối với việc dưỡng thai..