Hai người đột nhiên không thể tin được, cũng không phản ứng kịp.
“Là ai? Đưa cho tôi thông tin liên lạc của người ấy!” Lâm Hoàng Phong lập tức nói.
Gạt bỏ kích động, lúc này anh chỉ nghĩ phải làm thế nào để có thể thay tủy cho Bảo Phong.
Bác sĩ do dự, liếc nhìn Đỗ Minh Nguyệt rồi trầm giọng nói: “Anh Hoàng Phong, tình huống có chút đặc biệt.
Tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không?”
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ, có chuyện gì mà cô ấy không thể nghe sao?
Lâm Hoàng Phong lo lắng hơn nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi trấn an Đỗ Minh Nguyệt, anh theo bác sĩ đến văn phòng.
“Chủ tịch Phong, trước đây có một nhân viên mới đến bệnh viện của chúng tôi.
Do không biết cậu bé không phải là con ruột của anh và cô Minh Nguyệt …” Bác sĩ cũng hơi xấu hổ khi nói tới đây, và giọng nói của anh trở nên trầm lắng hơn: “Anh ta đã làm xét nghiệm cho bệnh nhân và vợ của anh.
Kết quả cho thấy có năm điểm trong tủy sống của hai người là hoàn toàn phù hợp.”
Năm điểm chính là đã trùng khớp một nửa.
Trong y học, một nửa trùng khớp dễ tìm nhất là di truyền giữa bố mẹ của bệnh nhân, đến từ hai bên di truyền.
Nếu kiểu khớp của một người khác có thể đạt được tới một nửa trùng khớp, thì có thể tiến hành ghép tủy.
Đây cũng là phương pháp cấy ghép tủy phổ biến nhất hiện nay.
Khuôn mặt của Lâm Hoàng Phong có chút khó coi, Đỗ Minh Nguyệt làm sao có thể ghép tủy bây giờ trong khi cô đang mang thai một đứa trẻ?
Bác sĩ nhìn sắc mặt của Lâm Hoàng Phong không được tốt lắm liền nói: “Chúng tôi cũng biết tình hình của cô Minh Nguyệt, vì vậy chúng tôi vẫn đang tiếp tục tìm người khác phù hợp, anh Hoàng Phong …”
Lâm Hoàng Phong không thể nghe thấy những lời sau nữa, anh chỉ có một suy nghĩ là Đỗ Minh Nguyệt sẽ không bao giờ được biết chuyện này.
Dựa theo tính cách của Minh Nguyệt thì nhất định cô ấy sẽ lựa chọn bỏ đi đứa trẻ để tiến hành ghép tủy cho Lâm Bảo Phong.
Sau khi định thần lại, Lâm Hoàng Phong trở lại vẻ thờ ơ như cũ, hỏi thẳng: “Chuyện này có bao nhiêu người biết?”
“Chỉ có tôi và người bác sĩ mới kia biết, anh có thể yên tâm rằng chúng tôi sẽ không bao giờ nói nhảm.” Anh ấy biết rằng có rất nhiều bí mật từ những người giàu có như vậy, nên tất nhiên anh ấy sẽ không nói chuyện một cách bất cẩn.
Anh vẫn còn muốn sống tiếp một cách bình yên.
“Tốt nhất là không nên nói, nếu để cho tôi biết anh để lộ chuyện này ra ngoài, anh tự biết hậu quả rồi đấy.” Lâm Hoàng Phong lạnh lùng nhìn bác sĩ, cảnh cáo một cách rõ ràng.
Bác sĩ sửng sốt và im lặng ngay lập tức.
Nhìn phản ứng của anh ta, Lâm Hoàng Phong rất hài lòng, nhẹ giọng nói: “Tiếp tục đi tìm xem có người nào khác có thể tương thích không.”
Năm điểm cũng không thể coi là quá cao, nhất định sẽ có ứng cử viên phù hợp hơn Đỗ Minh Nguyệt.
“Vâng, vâng, chúng tôi đã chú ý.” Bác sĩ lập tức đáp ứng.
Lâm Hoàng Phong chỉnh trang lại bản thân một chút sau đó rời văn phòng để đi tìm Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt đợi anh ở gara dưới tầng hầm.
Thấy anh xuống, cô bước lên hỏi anh: “Thế nào rồi? Anh đã tìm được thông tin của người thích hợp chưa?”
Vừa rồi nghe nói có người tương xứng, Đỗ Minh Nguyệt khỏi phải nói đã vui mừng tới mức nào.
“Anh đã có rồi, nhưng cần phải kiểm tra thêm.
Đừng lo lắng.” Lâm Hoàng Phong không còn cách nào khác ngoài việc tìm cách che giấu Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện: “Tìm được là được rồi.
Vậy anh cùng bác sĩ nói những chuyện gì vậy, anh vẫn giấu giếm em sao?”
Hai người đến văn phòng không đưa cô theo, đương nhiên Đỗ Minh Nguyệt không vui.
Thấy vậy, Lâm Hoàng Phong lập tức ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Em quên mất mình đang mang thai à? Em vui mừng quá mà kích động, lỡ làm tổn thương đứa nhỏ thì sao?”
Dù là Lâm Bảo Phong hay đứa trẻ trong bụng Đỗ Minh Nguyệt, chúng đều là con của anh, anh không thể hy sinh bất cứ người con nào.
“Đúng vậy!” Đỗ Minh Nguyệt không nghi ngờ gì nữa, và tin 100% lời của Lâm Hoàng Phong.
Hai người trở về nhà, có lẽ là vì đã tìm được tủy sống tương thích nên tâm trạng của Đỗ Minh Nguyệt rất tốt.
Cô cung Thanh Vy và Từ Lâm chơi đùa một lát, nhân tiện báo tin vui cho họ.
Lâm Hoàng Phong ngồi trên sô pha lặng lẽ nhìn ba người họ, tâm trạng rất nặng nề, anh sợ một ngày nào đó Đỗ Minh Nguyệt sẽ biết về việc này.
.
Truyện Võng Du
“Hoàng Phong, anh đang nghĩ gì vậy?” Đỗ Minh Nguyệt cong môi bất mãn nhìn anh đang ngồi thất thần trên ghế sô pha.
Lâm Hoàng Phong định thần lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện về công ty.
Công ty gần đây rất bận.”
Đỗ Minh Nguyệt đã lâu không đến công ty, cô cảm thấy có chút áy náy khi nghe Lâm Hoàng Phong nói điều này.
Trong thời gian này cô chỉ tập trung vào Lâm Bảo Phong mà bỏ qua chồng mình.
Đỗ Minh Nguyệt đi đến bên cạnh Lâm Hoàng Phong và ngồi xuống, ghé sát vào Lâm Hoàng Phong: “Khi sóng gió qua đi, gia đình chúng ta có thể đoàn tụ trở lại, giống như trước đây!”
“Phải rồi!” Lâm Hoàng Phong đáp lại và ôm chặt cô vào lòng.
Vẻ ngoài trìu mến của cả hai lọt vào mắt Thanh Vy và Từ Lâm, hai đứa trẻ không thể nhịn được cười.
Thanh Vy còn ra vẻ già dặn nói với Từ Lâm: “Tưởng ba không còn thương mẹ nữa, hóa ra là do chị suy nghĩ quá nhiều.
Xem ra chị đúng là con nhặt được rồi, không thể hiểu được tình cảm của hai người họ.”
Từ Lâm nhìn dáng vẻ này của cô, liền hết mực phối hợp, gật đầu đáp ứng: “Quả nhiên là nhặt được!”
Thanh Vy: “...”
Ngay cả cậu bé này cũng không quan tâm đến cô nữa.
Cuộc chiến của hai đứa trẻ rơi vào mắt người lớn, cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Mấy ngày kế tiếp, Đỗ Minh Nguyệt cũng có thể yên tâm hơn.
Có bà nội Lâm đi cùng vào bệnh viện, cô ấy sẽ tiếp tục đưa đón bọn trẻ bình thường, thỉnh thoảng còn có thời gian đến công ty để gặp Lâm Hoàng Phong.
Dư Hồng Thu và Thúy Hân đều có thái độ rất kỳ lạ với việc cô mang thai, họ sờ bụng cô mỗi ngày và nhân tiện nói chuyện phiếm về Lâm Bảo Phong.
Buổi họp báo đó không phải ý định của Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt, vì vậy cô ấy không muốn trả lời vấn đề này.
Dư Hồng Thu và Thúy Hân thấy cô không muốn nói nên cũng không hỏi tới.
Chỉ có những người khác vốn không có tầm nhìn liền hỏi liên tục, thực khiến Đỗ Minh Nguyệt không mấy vui vẻ.
Lâm Hoàng Phong cả ngày vẫn canh chừng Đỗ Minh Nguyệt, luôn lo lắng cho rằng cô đang bị bắt nạt ở công ty.
Hôm nay sau giờ làm việc, anh liền hỏi: “Có người trong công ty chọc giận em sao?”
Đỗ Minh Nguyệt là một người trầm tính, tính cách cũng tốt.
Trừ khi bị chọc giận, thường ngày tính cách của cô rất ôn hòa, thực sự cũng rất dễ bị bắt nạt.
“Không đâu, anh nghĩ nhiều quá.
Em chỉ đang nghĩ về Bảo Phong thôi.
Người có tủy sống tương thích mà anh nói trước đó thế nào?” Đỗ Minh Nguyệt hỏi Lâm Hoàng Phong, kéo tay anh với vẻ mong đợi.
Lâm Hoàng Phong cảm thấy lương tâm có chút cắn rứt và chỉ có thể nói dối cô: “Chỉ có năm điểm phù hợp, và cô ấy cũng không khỏe.
Bác sĩ nói không thích hợp để ghép tủy.”
Tiếp tục trì hoãn chuyện này cũng không phải là cách hay, vì vậy Lâm Hoàng Phong muốn cho cô kết quả cuối cùng, để cô ngừng suy nghĩ về điều đó.
“Thật ư …” Đỗ Minh Nguyệt mở miệng, rất lâu mới nói được hai chữ.
Sự thất vọng trong lòng cô đã hiện rõ.
Cô ấy vốn nghĩ rằng kết quả so sánh lần này có thể thành công.
“Nhưng đừng lo, anh đã nhờ họ tìm kiếm thêm các kết quả khác rồi.”.