LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Nói thì dễ dàng, nhưng trong thâm tâm cả hai người đều hiểu rằng tìm được một cặp tủy sống tương thích với nhau không hề đơn giản.

Tâm trạng của Đỗ Minh Nguyệt càng thêm chán nản, vừa về đến nhà đã lên lầu trở về phòng khiến Lâm Hoàng Phong rất bất lực.

Thanh Vy và Từ Lâm cũng nhận ra rằng có gì đó không ổn.

Hai đứa trẻ lập tức ngầm hiểu và không gây ồn ào, chúng lặng lẽ tự làm bài tập về nhà, ăn cơm và đi nghỉ.

Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, Lâm Hoàng Phong cuối cùng bất lực thở dài, vừa muốn lên lầu nghỉ ngơi thì lại nhận được điện thoại từ bệnh viện.

“Ba, con nhớ ba!” Giọng nói non nớt và thận trọng của Bảo Phong truyền đến khiến Lâm Hoàng Phong cảm thấy mềm lòng: “Ba cũng nhớ con, con có nghe lời bà cố không? Con ở bệnh viện có tốt không?”
Bảo Phong lập tức bật cười, thanh âm rõ ràng: “Ba đừng lo lắng, con rất ngoan, rất nghe lời bà.”
Tâm trạng của Lâm Hoàng Phong đã tốt lên rất nhiều, và anh ấy đã nói chuyện với Lâm Bảo Phong một lúc.

Lúc sắp cúp máy, Bảo Phong cẩn thận nói rõ mục đích gọi điện: “Ba, ngày mai ba có thể đến gặp con được không?”
Giọng điệu thận trọng như vậy khiến Lâm Hoàng Phong cảm thấy rất đau khổ, trong khoảng thời gian này anh quá bận rộn mà đã bỏ qua Lâm Bảo Phong.

Lâm Hoàng Phong xem xét và xác nhận rằng ngày hôm sau là thứ bảy.

Sau đó anh ấy nói: “Ngày mai, ba và dì cùng với Thanh Vy và Từ Lâm sẽ đến thăm bạn, được không?”
Lâm Bảo Phong ngay lập tức trở nên vui vẻ, và dường như Lâm Hoàng Phong có thể tưởng tượng được dáng vẻ hạnh phúc của cậu bé qua màn hình.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hoàng Phong lên lầu, trở về phòng.

Đỗ Minh Nguyệt vẫn đang ngơ ngác ngồi trên giường, bên cạnh có nước ấm có lẽ do má Ngô pha sẵn cho cô.


“Minh Nguyệt...” Lâm Hoàng Phong bước tới ôm cô và nói với một giọng dịu dàng: “Bảo Phong vừa gọi và nói rằng nó rất nhớ chúng ta.

Ngày mai là thứ bảy, chúng ta sẽ đưa Thanh Vy và Từ Lâm đến bệnh viện để gặp Bảo Phong, được không?”
Khi nghe thấy tên của Bảo Phong, Đỗ Minh Nguyệt cuối cùng cũng hoàn hồn: “Vâng, ngày mai chúng ta cùng nhau đi.”
Bởi vì hiện tại ở bệnh viện đã có bà nội Lâm chăm sóc nên cô cũng đã không đến bệnh viện trong hai ngày qua.

“Minh Nguyệt, đừng nghĩ ngợi lung tung.

Tình hình của Bảo Phong cũng không quá nghiêm trọng nên không cần quá lo lắng.

Anh đã nhờ người tìm rồi.

Chúng ta sẽ sớm tìm được thôi.

Em đừng bi quan như vậy.” Lâm Hoàng Phong sợ Đỗ Minh Nguyệt không vui, lập tức nói rất nhiều lời an ủi.

Những lời này thực sự có lý.

Nhưng ai lại không biết rằng cho dù là những lời có lý đến đâu, khi thực sự đến lượt mình thì lại không có chút hiệu quả nào.

Để Lâm Hoàng Phong bớt lo lắng vì mình, Đỗ Minh Nguyệt cũng cố không nghĩ nhiều nữa, và sớm bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

Cả hai sợ rằng rằng Bảo Phong ngủ không ngon nên ngày hôm sau đã dậy sớm đưa hai đứa trẻ đến bệnh viện.

Ngay khi họ đến bệnh viện liền gặp bà nội Lâm đi ra khỏi khu phòng bệnh.


“Các cháu đến rồi.” Bà nội Lâm mỉm cười nhìn bọn họ, thoạt nhìn cũng không thấy có điểm gì khác lúc trước.

Sau khi chào hỏi, hai người đưa bọn trẻ vào khu phòng bệnh.

Lâm Bảo Phong đang xem phim hoạt hình, cậu bé rất vui khi thấy Thanh Vy và Từ Lâm, lập tức nhảy xuống giường để chào đón họ.

“Lâm Bảo Phong, em không sao chứ? Bọn chị đã rất lo lắng cho em trong khoảng thời gian này.

Em phải mau khỏe lại để chúng ta có thể chơi cùng nhau!” Thanh Vy ra dáng chị cả nói.

Từ Lâm bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, cậu phải mau chóng khỏe lại, để chúng ta cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa!”
“Ừ, tôi sẽ mau khỏe lại!” Bảo Phong vừa nói vừa kéo hai người họ đi xem phim hoạt hình cùng nhau.

Ba đứa trẻ trên giường bệnh, ngồi thành hàng, vừa xem phim hoạt hình vừa nói chuyện, trông thật ấm áp và hạnh phúc.

Thấy bọn chúng đang vui vẻ, Lâm Hoàng Phong cúi đầu và nói với Đỗ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, anh đi vệ sinh một lát.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, anh rời đi trong khi cô ở bên cạnh giường quan sát ba đứa con của họ.

Lâm Hoàng Phong ra khỏi phòng bệnh liền đến gặp bác sĩ lần trước, anh ấy là bác sĩ điều trị của Lâm Bảo Phong và là bác sĩ giỏi nhất ở đây, tên là Chúc.

Bác sĩ Chúc đang phân loại thông tin, khi nhìn thấy Lâm Hoàng Phong thì hơi ngạc nhiên: “Anh Hoàn Phong, sao anh lại ở đây?”
Từ sau sự việc lần trước, bác sĩ Chúc đã lo lắng suốt mấy ngày nay.

Sau đó anh không hề thấy Lâm Hoàng Phong xuất hiện nữa mới yên tâm một chút.


Vậy mà hôm nay lại đột nhiên nhìn thấy Lâm Hoàng Phong, anh thực sự bị sốc.

“Không có gì đâu, cho tôi hỏi đã tìm được mẫu mới chưa?” Giọng Lâm Hoàng Phong lo lắng và sốt ruột.

Tình huống của Bảo Phong đương nhiên cần cấy ghép càng sớm càng tốt, nhưng hiện tại đã lâu không có loại tủy phù hợp, quả là đau đầu.

Rắc rối nhất là Đỗ Minh Nguyệt hiện rất lo lắng.

Để khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn, anh phải tìm được một nửa phù hợp nhanh nhất có thể.

Bác sĩ Chúc lắc đầu, nhưng vẫn an ủi Lâm Hoàng Phong: “Anh Hoàng Phong, anh đừng quá lo lắng.

Mới chỉ mấy ngày trôi qua, không thể nhanh như vậy được.

Chúng tôi cũng đang cố gắng hết sức để tìm ra nó.”
Trong số các nhà cung cấp và người yêu cầu tủy xương không cùng huyết thống, tỷ lệ trùng khớp chỉ là một trên năm nghìn hoặc thậm chí là một trên hàng chục nghìn, xác suất này có thể nói là rất nhỏ.

“Càng sớm càng tốt, bệnh tình của Bảo Phong không thể trì hoãn được.

Nếu tìm được người phù hợp thì báo cho tôi ngay lập tức.” Tâm trạng Lâm Hoàng Phong có chút cáu kỉnh, giọng điệu cũng không tốt lắm.

Bác sĩ Chúc do dự, trầm giọng nói: “Kỳ thật, cô Minh Nguyệt có thể tương thích xem ra cũng không tồi.

Năm điểm tương xứng thực sự không hề thấp, chính xác là rất hiếm gặp với những người không cùng huyết thống.”
Chỉ là cùng với một người con nuôi mà lại có tới năm điểm giống nhau, cơ hội này thực sự vô cùng hiếm có.

“Tôi không muốn nghe lại điều này lần thứ hai.

Vợ tôi đang mang thai.


Anh có muốn cô ấy phải bỏ đứa bé chỉ vì có tủy phù hợp không? Nếu bệnh viện của anh không tìm được người phù hợp, tôi có thể đổi sang bệnh viện khác.

Ở đây không phải có có suy nhất bệnh viện của các anh có khả năng.” Lâm Hoàng Phong lúc này thật sự không muốn nghe những lời như vậy.

Trong lòng anh vô cùng sợ hãi, sợ rằng Đỗ Minh Nguyệt sẽ biết chuyện.

“Đúng, đúng vậy.

Là do tôi suy nghĩ kém chu toàn.” Bác sĩ Chúc tự vỗ đầu, dáng vẻ vô cùng ảo não.

Anh ta thực sự đã quên mất rằng Đỗ Minh Nguyệt vẫn đang mang thai một đứa trẻ.

Lâm Hoàng Phong thở dài, có chút khó chịu buông một câu: “Tìm một người phù hợp càng sớm càng tốt, đối phương có điều kiện gì cũng không thành vấn đề.”
Nếu tìm được một nửa phù hợp thì việc đối phương đòi tiền chỉ là vấn đề nhỏ.

Lâm Hoàng Phong đang nghĩ về việc nhanh chóng trở về phòng, không ngờ ngay khi vừa mở cửa đã thấy Đỗ Minh Nguyệt đứng ngây ra ở cửa.

“Minh Nguyệt...” Lâm Hoàng Phong hơi bối rối, anh không biết vừa rồi Đỗ Minh Nguyệt đã nghe được bao nhiêu.

Đỗ Minh Nguyệt đã cố gắng hết sức để khiến bản thân mỉm cười, nhưng bất kể cô gắng trong bao lâu, cô ấy không thể cười được.

Cô ấy đã nghe thấy tất cả cuộc trò chuyện vừa rồi.

Hóa ra người có mẫu tủy phù hợp mà bác sĩ nói trước đây chính xác là cô, chẳng trách Lâm Hoàng Phong cứ trốn tránh cô và nói với cô rằng người đó không thích hợp để cấy ghép tủy xương.

Lâm Hoàng Phong lo lắng bước tới, ôm lấy Đỗ Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Minh Nguyệt, em đừng suy nghĩ nhiều.

Anh đã nhờ bác sĩ tìm một người khác có mẫu tủy phù hợp càng sớm càng tốt.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi