LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG


Dương Tuệ Hà ra ngoài mua đồ, hồi lâu mới nhớ tới việc đã hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà.

Nghĩ xong, bà ta vội vàng quay lại bệnh viện.

Không được, bây giờ Ngọc Yên đã rất đau khổ rồi, nếu Chu Thành An nhắc lại vấn đề này, Ngọc Yên chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được.

Bà ta phải ngay lập tức quay về.

Tuy nhiên, đã quá muộn, khi bà ta trở lại bệnh viện, các y tá không ngừng chạy đến phòng bệnh của Lâm Ngọc Yên.

"Người phụ nữ đó điên rồi sao? Đồ của chúng ta có phải là không có giá trị nên cứ thế đập đúng không."
"Đúng rồi, cái máy kia đắt như vậy, đến lúc đó phải bắt bọn họ bồi thường mới được."
Trong lòng Dương Tuệ Hà đột nhiên cảm thấy có chuyện chẳng lành, vội vàng chạy đến nơi.

Phòng bệnh lúc này vô cùng náo loạn, rất nhiều dụng cụ đều rơi trên mặt đất, có hai bác sĩ đang ấn cô ta xuống, một người dường như đang tiêm thuốc an thần cho cô ta.

Lâm Ngọc Yên không ngừng kêu gào: "Tôi nhất định phải giết chết đôi cẩu nam nữa kia, nhất định phải giết chết bọn họ, a a a a a."
Cho đến cuối cùng, thanh âm của cô ta dần dần nhỏ lại, cô ta cũng không còn kích động như vậy nữa.

Chu Thành An đút tay vào túi quần nhìn cô ta, anh ấy cũng không rõ, vì cái gì mà cho tới hiện tại, người phụ nữ này một chút ăn năn cũng không có.

Dương Tuệ Hà lo lắng đi tới, sau đó hỏi: "Thế nào rồi? Con gái tôi có sao không?"

"Không sao, chỉ là quá mức kích động mà thôi, tôi đề nghị đừng để cô ấy bị kích động như vậy nữa.”
“Được, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi bác sĩ rời đi, Dương Tuệ Hà đến gặp Lâm Ngọc Yên: “Ngọc Yên, con sao rồi? Không có việc gì chứ?"
Nhưng mà, Lâm Ngọc Yên hoàn toàn không muốn nói chuyện với bà ta, thờ ơ quay đầu đi.

Dương Tuệ Hà lại đứng lên đi đến bên cạnh Chu Thành An, trách móc nói: "Cháu đã nói gì với Ngọc Yên, bây giờ Ngọc Yên nó đã như thế này rồi? Chẳng lẽ cháu không cảm thấy con bé rất đáng thương sao?"
Chu Thành An ngước mắt liếc nhìn bà ta một cái, nói: "Bác gái, bác nói vậy là có ý gì, cháu cũng chỉ nói những gì nên nói mà thôi."
“Bảo anh ta đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa.” Lâm Ngọc Yên đột nhiên nói.

Trên mặt Dương Tuệ Hà lộ ra vẻ khó xử, nhưng Chu Thành An lại khom người nói: "Cháu đi rồi mong bác gái có thể chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Sau khi Chu Thành An rời đi, Dương Tuệ Hà bước đến chỗ Lâm Ngọc Yên, nói: "Đứa nhỏ này, con đang làm cái gì vậy, hiện tại con nên bắt lấy cơ hội tốt này, không phải con thích nó sao?"
“Có phải trước đó mẹ đã biết chuyện nhà họ Chu hủy bỏ hôn ước với con rồi không?"
Bởi vì tác dụng của thuốc, cảm xúc của Lâm Ngọc Yên mới không bị kích thích.

Dương Tuệ Hà đảo mắt một vòng, hiển nhiên có chút chột dạ, nói: "Mẹ biết, nhưng chính là không muốn nói cho con biết, bởi vậy nên mẹ không muốn để con lên mạng, lúc trước con thích Thành An như vậy, nếu như nghe được tin tức này, khẳng định sẽ chịu không nổi.”
“Ha.”
Lâm Ngọc Yên khẽ cười một tiếng, sau đó cũng không hề nói gì.

Trong lòng Dương Tuệ Hà có chút lo lắng, nhưng bà ta lại không biết phải nói gì, từ khi bị gãy chân, cảm xúc của Lâm Ngọc Yên ngày càng thất thường, điều này khiến Dương Tuệ Hà rất lo lắng.

Tuy nhiên, bà ta cũng biết rằng Lâm Ngọc Yên không thể quay lại như trước đây, trong lòng cũng không chịu nổi.

Dương Tuệ Hà thở dài, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Bản thảo mà mấy ngày qua Đỗ Minh Nguyệt tham gia cũng đã có kết quả, Hoắc Minh Vân không được chọn nên đã ôm Đỗ Minh Nguyệt khóc một hồi lâu.

Tác phẩm của Đỗ Minh Nguyệt tình cờ lọt vào bán kết với hai mươi người.

Hai mươi người rất nguy hiểm, bởi vì họ chỉ có hai mươi người.

Hoắc Minh Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tin tức.

“Thật là làm mình sợ muốn chết, mình còn nghĩ đến chuyện không được chọn, chỉ có hai mươi người, chứng tỏ vận khí của cậu vẫn còn tốt lắm."
“May mắn cũng là một phần của sức mạnh.” Đỗ Minh Nguyệt nhướng mày với cô ấy.

“Đúng, đúng, dù sao cũng là cậu lợi hại nhất.” Hoắc Minh Vân giơ ngón tay cái lên.

“Được rồi, vì để chúc mừng mình đã qua, chúng ta đi ăn cái gì đi, gọi cả đám người Dư Hồng Thu nữa."
“Được, được.” Hoắc Minh Vân vỗ tay, thật sự đã lâu cô ấy không cùng bọn họ đi mua sắm.


Hoắc Minh Vân nghe nói chuyện đi ăn, trong lòng rất vui, dù sao thì họ đã lâu không ăn cùng nhau.

Tuy nhiên, vì chị Trần đang mang bầu cho nên không thể đi ra ngoài liền biến thành bốn người đi.

Bốn người vừa ăn, vừa trò chuyện cũng uống một chút rượu, thời gian trôi qua thật nhanh.

Khi trở về biệt thự, Lâm Hoàng Phong cũng vừa từ công ty trở về, gần đây anh có vẻ rất bận.

Khuôn mặt của Đỗ Minh Nguyệt đặc biệt đỏ lên vì uống rượu, còn khi Lâm Hoàng Phong ngửi thấy mùi rượu trên người cô liền cau mày.

“Em uống rượu à?"
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu lại, bộ dáng giống hệt học sinh làm chuyện xấu bị giáo viên chủ nhiệm bắt được.

“Hôm nay vui quá, cho nên mới uống một chút."
“Em đã uống với ai?” Lâm Hoàng Phong thở dài.

Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó vui vẻ nói: "Có Minh Vân, Dư Hồng Thu, còn có Thúy Hân, chị Trần bởi vì mang thai nên không thể uống rượu, hắc hắc, không có đàn ông."
Nhìn cô như thế này, cho dù Lâm Hoàng Phong có tức giận, tất cả đều biến mất.

Anh duỗi tay ôm cô vào lòng, một tay xoa đầu cô: "Ngốc thật."
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong lời này, hai má lập tức phùng lên: "Em không ngốc, để em nói cho anh biết, hôm nay tác phẩm của em đã có thể vào bán kết..."
Cô nghiêm túc nghĩ lại: "Hai mươi người.

Đúng, hai mươi người, có phải em rất lợi hại không?"
Bộ dáng chờ được khen giống như cún con của cô, Lâm Hoàng Phong không khỏi bật cười, sau đó nói: "Lợi hại, lợi hại, em lợi hại nhất."
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sau đó đẩy liền đẩy anh ra, đồng thời loạng choạng bước lên lầu.

Lâm Hoàng Phong lo lắng rằng cô sẽ bị ngã, vì vậy anh đã vội vàng bước tới đỡ cô.


Người phụ nữ này, chỉ cần uống chút rượu vào, sẽ không tìm được đâu là hướng bắc luôn rồi.

Thật vất vả mới tắm xong cho Đỗ Minh Nguyệt, sau đó anh liền thuyết phục vợ mình nằm lên giường.

Lâm Hoàng Phong bước ra từ phòng tắm, tóc vẫn còn ướt, thấy cô nằm sấp thoải mái, Lâm Hoàng Phong lại bế cô lên.

Đỗ Minh Nguyệt thực sự rất buồn ngủ, không thể nào mở nổi mắt, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng người đàn ông này luôn quấy rầy cô.

Rơi vào đường cùng, cô phải ngồi dậy: "Sao cứ quấy rầy em vậy, bây giờ em thực sự rất buồn ngủ."
Lâm Hoàng Phong đưa cho cô một chiếc khăn khô, rồi ngồi xuống giống như một đại gia.

"Giúp anh lau tóc."
Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn anh một cái, rồi đành phải chấp nhận số phận mà lau tóc cho anh.

Lâm Hoàng Phong nhắm mắt lại dường như vô cùng hưởng thụ, Đỗ Minh Nguyệt ngáp một cái, hận không thể đánh cho anh ta một trận tơi bời.

Đỗ Minh Nguyệt cầm khăn tắm, nhưng mí mắt cô lại dính lại, cô cảm thấy bản thân không thể nào chịu nổi nữa, phỏng chừng có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.

Lâm Hoàng Phong đột nhiên mở mắt ra nói: "Một tháng nữa anh đi công tác ở Nhật Bản, em có muốn đi cùng không?"
Đỗ Minh Nguyệt bị lời này của anh làm cho giật mình, trong nháy mắt cơn buồn ngủ lập tức biến mất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi