LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG


"Đi Nhật Bản? Em đi Nhật Bản để làm gì?" Đỗ Minh Nguyệt có chút bối rối.

“Anh nghe nói rằng lúc đó trời sẽ có tuyết, tuyết ở Hokkaido thật sự rất đẹp.

"
Vừa nghe có thể xem tuyết, Đỗ Minh Nguyệt lại có chút động tâm, nhưng cô nghĩ lại, thời điểm đó lại vừa lúc diễn ra cuộc thi của cô.

Làm sao còn thời gian để cùng anh đi ngắm tuyết?
“Em không có thời gian để đi, vẫn nên quên đi, dù sao thì sau này cũng sẽ có thời gian.

” Đỗ Minh Nguyệt lại ngáp một cái.

Thấy cô đã quá buồn ngủ, Lâm Hoàng Phong không muốn làm cô mệt như vậy, vì vậy anh liền lấy khăn tắm trên tay cô.

“Em mệt như vậy đi nghỉ ngơi trước đi.

” Lâm Hoàng Phong hôn lên trán cô: “Ngủ ngon, bà Lâm.


Đỗ Minh Nguyệt đang chờ đợi anh nói ra những lời này, vì vậy cô lập tức nằm xuống: "Ngủ ngon, ông Lâm.

"
Những ngày sau đó trôi qua rất nhanh, cuộc tổng duyệt cũng sắp bắt đầu, trong cuộc thi này đã chọn ra ba tác phẩm xuất sắc, vị trí đầu tiên sẽ có cơ hội hợp tác với tập đoàn Sunny.

Vì vậy, Đỗ Minh Nguyệt càng thêm cố gắng, không chỉ đọc sách mà còn xem các tác phẩm dự thi của nhiều người.

Chủ đề lần này là "tự do".

Tự do là gì? Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi bắt đầu suy nghĩ.

Đúng lúc này, Hoắc Minh Vân đi vào, mang theo một lồng chim có một con vẹt trong đó.


“Con vẹt này có vẻ giống vô tình.

” Hoắc Minh Vân than thở nói.

Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại, nhìn thấy con vẹt, liền hỏi: "Cậu còn mang vẹt đến?"
"Không phải, là do chú dưới lầu đưa cho tớ, bảo tớ chăm sóc.

Tớ cảm thấy không có gì không ổn nên đã đồng ý, người đó giống như biết tớ vậy.

" Hoắc Minh Vân giải thích.

Đỗ Minh Nguyệt không nghe lời cô nói mà cứ nhìn con vẹt trong lồng, liền rơi vào trầm tư, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

“Tớ biết rồi, tớ biết tự do là gì rồi.

Hoắc Minh Vân bị giọng nói đột ngột của cô làm cho giật mình, Hoắc Minh Vân nhìn Đỗ Minh Nguyệt, người phụ nữ này sẽ không có những cử chỉ điên rồ đấy chứ?
Hoắc Minh Vân nhún vai, cuối cùng quyết định không quấy rầy cô nữa, liền trêu chọc con chim trong lồng.

Cứ như vậy, đã đến lúc xem xét và gửi bản thảo.

Đỗ Minh Nguyệt nhấp chuột để gửi đi, sau đó liền vương vai một cái.

Hoắc Minh Vân nhìn cô, đi tới, nở một nụ cười vô cùng thần bí hỏi: "Cậu gửi đi rồi à?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu: "Ừm, hôm nay là ngày cuối cùng.

"
“Luôn có cảm giác trong đầu cậu luôn có nhiều ý tưởng khác lạ.

"
“Tớ không có.

” Đỗ Minh Nguyệt nhún vai.

Kể từ đó, bà cụ Tề cũng không đến tìm cô, điều này làm cho Đỗ Minh Nguyệt thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có lỗi.

Có phải bà cụ Tề tức giận với cô rồi, đó không phải là ý định ban đầu của cô.

Tuy nhiên, trên thực tế, bà cụ Tề không có thời gian để nghĩ đến cô.

Vì cái gì à? Bởi vì bà ấy đang tìm kiếm bà Tề.

Tề Minh là một người con hiếu thảo, tuy trong lòng có rất nhiều điều bất mãn nhưng vẫn bằng lòng.

Bà cụ Tề mặt mày hớn hở, nói với Kim Ngọc Hân: "Thư ký Kim, cô giúp tôi đặt một bó hoa hồng đi, trông đẹp một chút, giá cao hơn cũng không thành vấn đề.

"
Kim Ngọc Hân liếc nhìn Tề Minh, nhưng thấy rằng Tề Minh không hề nhìn mình.

Cô ta cắn cắn môi, nhưng không cử động.

Bà cụ Tề tự nhiên nhìn thấy ánh mắt của cô ta, sắc bén nói: "Sao? Bây giờ tôi không thể sai khiến thư ký Kim nữa phải không?"
Kim Ngọc Hân trong lòng liền đánh “bộp” một cái, sau đó Tề Minh ngẩng đầu nhìn cô ta, như thể hỏi cô ta chuyện gì đang xảy ra.

Đôi mắt Kim Ngọc Hân lóe lên, vội vàng nói: "Không có, làm sao có thể như vậy được? Tôi sẽ làm ngay bây giờ.

"
Nói xong, cô ta liền bước ra khỏi văn phòng.


Cô ta dám khẳng định, bà cụ Tề cố ý ở trước mặt mình nói ra những lời này.

Chính là muốn làm cho cô ta phải xấu hổ.

Nếu điều này tiếp tục, đến lúc đó tổng giám đốc Minh thực sự thích người khác thì phải làm sao bây giờ?
Kim Ngọc Hân siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt nhưng cô ta không hề cảm thấy đau.

Sau khi Kim Ngọc Hân rời đi, bà cụ Tề hừ lạnh một tiếng: “Thư ký này, càng ngày càng không thể tin tưởng được.


"Bà nội, dù sao công việc của cô ấy cũng không phải là những việc này, dù sao cũng là việc vặt, phiền cô ấy cũng không tốt.

"
Bà cụ Tề thấy anh ta cư nhiên nói giúp đối phương, không khỏi trừng mắt nhìn đứa cháu trai này của mình: "Sao vậy? Chuyện này bà còn không thể kêu cô ta làm, là cô ta làm công hay là bà.

"
“Được rồi, được rồi, bà nội con biết rồi, là cô ấy làm không tốt.

” Tề Minh vội vàng nói.

Vẻ mặt của bà cụ Tề lúc này có vẻ tốt hơn.

Tề Minh đang xem tác phẩm của các thí sinh, khi nhìn thấy ba chữ của Đỗ Minh Nguyệt, anh ta không khỏi dừng lại một chút.

“Cô Minh Nguyệt kia, trong trận đấu này, thế nào?"
Giọng điệu của bà cụ Tề có chút tiếc nuối, dù sao một cô gái tốt như vậy cũng không thể trở thành cháu dâu của mình, còn có một đứa nhỏ, thấy thế nào đều cảm thấy không giống.

“Rất tốt, lần trước trong vòng đấu loại nằm trong nhóm hai mươi người.

"
“Hai mươi?” Bà cụ Tề không khỏi thất vọng: “Như vậy vẫn không được.


“Bà nội, dù sao cô ấy cũng là người ngoài, có thể làm được đến nước này cũng xem như không tồi rồi.

” Tề Minh nhịn không được liền nói.

"Người ngoài, vậy thì chúng ta không cần người ngoài.

Bà nói cho cháu biết, bà biết cháu thích con bé nhưng nó đã kết hôn, tốt hơn hết là cháu nên công tư rõ ràng, bà cũng không muốn cháu vì chuyện này phá hủy thanh danh của tập đoàn nhà họ Tề, nói cháu thông đồng với phụ nữ đã có gia đình.


"
Tề Minh đối với suy nghĩ này có chút bội phục: "Bà nội, cháu tự mình biết chừng mực.


Bà cụ Tề đứng dậy nói: "Được, vậy thì cháu cũng nên làm việc đi, nhớ rõ chuyện xem mắt.

"
“Cháu biết rồi bà nội, trên đường về nhà cẩn thận một chút!"
Khi bà cụ Tề rời đi, Kim Ngọc Hân cũng đã hoàn thành công việc quay trở lại văn phòng, không nhìn thấy bà cụ Tề, trong lòng ngay lập tức trở nên vui vẻ.

“Bà cụ đã đi rồi à?” Giọng Kim Ngọc Hân có chút vui mừng.

Tề Minh cũng không ngẩng đầu, anh ta vẫn tiếp tục xem các tác phẩm trên máy tính, nhưng của Đỗ Minh Nguyệt, anh dường như cố tình bỏ qua.

“Ừm, đã về rồi, ở đây cũng không có chuyện gì nữa, ra ngoài đi!” Tề Minh nhẹ giọng nói.

Kim Ngọc Hân cũng không rời đi, mà cắn chặt răng, lớn mật tiến lại gần.

“Tổng giám đốc Minh, rõ ràng anh không thích những buổi xem mắt như vậy vì sao lại không từ chối?"
“Tại sao lại từ chối?” Tề Minh không chút để ý mà trả lời.

“Điều này sẽ khiến anh cảm thấy phiền, hơn nữa! "
Không biết từ khi nào, Kim Ngọc Hân đã bước đến bên cạnh anh ta, đưa tay vuốt ve ngực đối phương, di chuyển lên xuống.

Cô ta liền hạ thấp người xuống, sát lại gần bên tai đối phương mà nói: "Hơn nữa nếu tổng giám đốc Minh cần một người phụ nữ, tôi cũng có thể!"
Nói xong cô ta còn cố tình cọ sát người mình vào người đối phương, khiến anh ta cảm thụ cảm giác mãnh liệt của bản thân mình.

Cô ta biết người đàn ông nào cũng có dục vọng, hơn nữa bản thân đã chủ động như vậy rồi, cô ta không tin người đàn ông trước mặt sẽ vẫn duy trì vẻ lãnh đạm như vậy.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi