LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Ánh mắt Trương Văn Thành đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhưng trong lòng nổi lên điều gì đó rất lạ, anh ta ho khan một tiếng: “Đưa đến bệnh viện đi.


Sau khi đưa Đỗ Minh Nguyệt đến bệnh viện, Trương Văn Thành mới biết là phải liên lạc với người nhà của cô mới được, nhưng mà điện thoại để trên người cô đã bị cướp mất rồi, căn bản không có một chút manh mối nào.

Cuối cùng trong lúc không còn cách nào khác, Trương Văn Thành đành phải kí tên của mình.

Kí xong tên, lại không thể không lo cho người ta, vì thế đành phải đợi người phụ nữ kia tỉnh lại mới được.

Về phần các nhân viên cảnh sát, tất cả bọn họ như đang xem một màn kịch hay đặc sắc, không bao lâu sau cả đám đều bỏ chạy đi.

Bác sĩ kiểm tra tình hình, phát hiện cô đã bị đánh thuốc và vết thương chính là do bản thân gây ra, nghe xong Trương Thành không khỏi thở dài một tiếng.

“Cô gái này đang hôn mê, vậy chắc là tay của cô ấy phải bị véo như thế này mới có dấu vân tay.

Thật sự không biết phải tốn bao nhiêu công sức.



Trương Văn Thành nghe lời bác sĩ nói như thế, trong lòng có chút nể phục, ánh mắt anh ta nhìn Đỗ Minh Nguyệt cũng mang theo một tia tâm tình khác.

Dường như anh ta cảm thấy xót xa cho cô.

Người phụ nữ này không ngờ rằng lại tàn nhẫn với chính mình như vậy, xem ra lúc đó cô rất tuyệt vọng.

Hơn nữa lúc đó trong tay cô còn cầm một con dao, phía trên còn dính máu, chắc là dùng để tự vệ cho bản thân.

Thực sự không có nhìn ra, rõ ràng là một cô gái chân yếu tay mềm, thế mà lại mang đến cho con người ta một cảm giác kiên cường cứng rắn.

Lâm Hoàng Phong đã lơ đãng cả một ngày, cuối cùng nghe tin Đỗ Minh Nguyệt xảy ra chuyện, lập tức lo lắng đứng bật dậy.

“Nói cái gì cơ? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Bề ngoài anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại có chút bất ổn.


Biết được vị trí của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong thậm chí còn không ở lại để giải quyết công việc công tư, trực tiếp lái xe đến thẳng bệnh viện.

Điều này khiến mọi người trong công ty không đều không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.

“May mà ông chủ đi rồi, không thì thật sự không biết phải chống đỡ đến bao giờ.


“Ông chủ gấp gáp như thế, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Đây là lần đầu tiên thấy anh ấy vội vàng như vậy, lẽ nào liên quan đến người vợ mới cưới?”
“Có khả năng đó.

Nghe nói ông chủ có kết hôn nhưng không có lộ diện là ai?”
Tiêu Hồng Quang vừa đi ra ngoài đã nghe thấy đám nhân viên đang nói chuyện liên quan đến Lâm Hoàng Phong, anh ta không khỏi lạnh giọng mắng một tiếng: “Sao nào? Công việc rảnh lắm có phải không? Làm xong hết việc chưa mà ở đây buôn dưa lê?”
Nghe thấy tiếng của Tiêu Hồng Quang, sắc mặt đám nhân viên liền nhăn nhó như ăn phải khổ qua.

Ở đây ngoài ông chủ ra, Tiêu Hồng Quang chính là người thứ hai có âm khí lạnh như điều hòa vậy.

Hoàng Thành Trung vừa đến thì nhìn thấy mọi người bày ra bộ dạng khóc lóc thương tâm, không nhìn được liền tiến lên trước mặt Tiêu Hồng Quang túm cổ nói nói: “Có chuyện gì vậy? Tiêu Hồng Quang đẹp trai lại ngược đãi người à?”
Tiêu Hồng Quang lạnh lùng nhìn Hoàng Thành Trung một cái, sau đó hất tay anh ta ra, phun ra hai chữ: “Nhạt nhẽo.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi