Lâm Hoàng Phong thấy vậy thì ngây người, cho đến khi xe đang chạy lại xóc một cái, làm Đỗ Minh Nguyệt không khỏi nhíu mày.
Lúc này Lâm Hoàng Phong mới trở lại lấy lại tinh thần.
Sau đó thấp giọng quát: “Lái xe chậm hơn một chút.
”
Tiêu Hồng Quang: “…”
Rõ ràng là bọn họ đang phải gấp rút quay lại công ty để họp, cả một đám người đang chờ anh ở công ty đấy?
Tuy nhiên, Lâm Hoàng Phong là ông chủ của công ty, không ai dám có bất kỳ gị nghị gì.
Vì vậy Tiêu Hồng Quang lái xe rất chậm, cảm giác như đang chạy với tốc độ rùa bò.
Nguyên nhân chính là mỗi lần Đỗ Minh Nguyệt cau mày, Lâm Hoàng Phong lại bảo anh ta lái xe chậm hơn một chút.
Cho nên bây giờ chỉ có thể đi tới biệt thự với tốc độ chậm rì rì này.
Sau khi về tới biệt thự, lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới chợt tỉnh.
Cô dụi mắt, mơ màng hỏi anh: “Đến rồi à?”
Lâm Hoàng Phong giật giật bả vai, rồi ừ một tiếng, liền mở cửa xe đi ra ngoài.
Đỗ Minh Nguyệt đang chuẩn bị ra khỏi xe liền cảm nhận được một ánh mắt oán hận.
Hướng theo ánh mắt nhìn qua liền thấy Tiêu Hồng Quang vẻ mặt ai oán nhìn cô, rõ ràng như một người đang oán hận.
Ánh mặt này dọa Đỗ Minh Nguyệt sợ.
Đây là xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên cảm thấy anh ta ghét cô vậy?
Hình như cô không làm gì có lỗi với anh ta mà.
Đại ca, anh không cần nhìn tôi như vậy.
Cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhìn bước chân hoảng hốt của cô, Lâm Hoàng Phong không khỏi cau mày, vươn tay giữ chặt lấy thân người đang nghiêng ngả kia, thấp giọng khiển trách: “Hốt hoảng như vậy làm cái gì, sao vẫn còn giống một đứa trẻ vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt tinh nghịch lè lưỡi, thầm nghĩ, còn không phải do tài xế của anh khiến tôi sợ sao.
Ngay khi họ vừa xuất hiện ở cửa, Má Ngô đã tới đón, nghe nói Đỗ Minh Nguyệt phải nhập viện, bà rất nóng lòng muốn gặp cô.
Cuối cùng vẫn là Lâm Hoàng Phong nói không cần, bà mới thôi không có ý định đó, nhưng vẫn không cảm thấy yên lòng.
Hiện tại nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, đừng nói trong lòng bà có bao nhiêu vui mừng.
“Mợ chủ không sao chứ?” Má Ngô có chút lo lắng hỏi, thỉnh thoảng ánh mắt của bà cũng hướng lên người cô mà đánh giá một chút.
Đỗ Minh Nguyệt biết bà đang lo lắng cho mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, sau đó cười nói: “Cháu không sao má Ngô.
Dì xem không phải cháu vẫn còn khỏe lắm sao.
”
Má Ngô nhìn thấy cô như vậy, quả thật là không có chuyện gì, trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm một hơi.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
”
Lâm Hoàng Phong vẫn còn việc phải làm ở công ty, nên đương nhiên anh sẽ không ở đây quá lâu, dặn dò một lúc sau đó mới rời đi.
Má Ngô nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Hoàng Phong, trên khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười mơ hồ.