“Tối hôm qua cậu chủ không trở về, hẳn là ở cùng với mợ.
Đã lâu rồi tôi chưa thấy cậu ấy lo lắng cho ai như vậy.
”
Đỗ Minh Nguyệt cười khổ một tiếng cũng không trả lời câu hỏi của bà ấy.
“Dì Ngô, cháu lên tầng trước, khi nào ăn cơm dì gọi cháu.
”
Nói xong cô lập tức chạy về phòng.
Má Ngô nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt rời đi, không khỏi thở dài, hai người này sao cứ giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy.
Vào buổi chiều, Hiểu Thu đã mang một chiếc điện thoại di động mới tới.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy chiếc điện thoại di động kia, không biết vì sao trong lòng một chút vui vẻ cũng không có.
Khi Đỗ Thùy Linh từ bệnh viện trở về, ánh mắt cô ta tràn ngập hoảng sợ.
Nhìn thấy bộ dạng của cô ta, Hồ Đức Huy lập tức lo lắng hỏi: “Thùy Linh, em bị sao vậy?”
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Hồ Đức Huy liền lập tức lao vào trong ngực anh ta.
Bộ dáng ngang ngược kiêu ngạo ở bệnh viện khi nãy liền biến mất trong tích tắc, ngược lại chính là khiến cho người khác cảm thấy đáng thương.
“Đức Huy, hu hu.
Đỗ Minh Nguyệt là một người phụ nữ điên, chị ấy muốn giết em.
”
Khi Hồ Đức Huy nghe thấy cái tên Đỗ Minh Nguyệt, ánh mắt anh ta liền trở nên tàn nhẫn.
Anh ta nhẹ nhàng ôm Đỗ Thùy Linh vào trong ngực, an ủi nói: “Rõ ràng biết người phụ nữ này bị bệnh thần kinh, sao em còn chọc vào cô ta, có làm em bị thương không?”
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc khi nghe những lời như vậy, chưa kể Đỗ Thùy Linh vừa bị oan nên cô ta đương nhiên thích điều này.
“Đức Huy, chị ta thật sự rất quá đáng, em mặc kệ, nhất định phải cho chị ta thấy.
”
Sau khi nói xong, vẻ mặt vừa mới còn ủy khuất khi nãy trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo: “Gần đây ba đang buồn phiền vì chuyện công việc, mỗi ngày đều không vui, khiến cho nhân viên trong Tập đoàn Đỗ thị không khỏi hoảng sợ, mà Đỗ Minh Nguyệt kia chính là tai họa.
”
Hồ Đức Huy cũng cảm thấy điều cô ta nói là đúng, sớm muộn gì Đỗ Minh Nguyệt cũng trở thành chướng ngại vật cho sự thành công của anh ta.
Nếu anh ta muốn có được Tập đoàn Đỗ thị, nhất định phải sớm loại bỏ cô.
“Em yên tâm đi Thùy Linh, anh nhất định sẽ tìm cách đuổi người phụ nữ này ra khỏi nhà họ Đỗ, không để em phải chịu oan ức nữa, được không?”
Khi Đỗ Thùy Linh nghe thấy anh ta nói điều này, ngay lập tức vui vẻ nở nụ cười, giọng nói của cô ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Đức Huy, em chỉ biết người em thích là anh.
”
Vừa nói, hai tay không an phận mà đánh lên ngực anh ta, rõ ràng là đang cố tình quyến rũ anh ta.
Hô hấp của Hồ Đức Huy trở nên gấp gáp, đột nhiên anh ta đem Đỗ Thùy Linh đặt ở trên sô pha, hung hăng hôn xuống.
Thấy rằng mục tiêu của mình đã đạt được, Đỗ Thùy Linh cũng thuận thế vòng tay qua cổ anh ta, cổ họng cũng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Đỗ Minh Nguyệt, người phụ kia dù có lợi hại như thế nào, còn không phải vẫn không giữ được một người đàn ông sao, sớm muộn cũng có một ngày cô ta lấy lại tất cả mọi thứ.
Đỗ Minh Nguyệt vẫn tìm việc, nhưng lần này có vẻ thực sự khó khăn, vốn đã nói là ngày hôm sau có thể đi làm, ai ngờ phòng nhân sự gửi mail nói đã tìm được người rồi.