LẤY CHỒNG BẠC TỶ

"Trần Việt, em..." Giang Nhung sợ hãi, cô rất sợ bản thân không thể kiên trì được, rất sợ loại cảm giác bất lực này sẽ cắn nuốt bản thân.

Loại cảm giác vô lực, cáu kỉnh, khủng hoảng lại bất lực này...

Vô số loại cảm xúc khác nhau đang ra sức lôi kéo Giang Nhung, cô đang rất cố gắng khống chế khổng để cho những cảm xúc này ảnh hưởng tới mình, nhưng chỉ có một chút tác dụng, rất nhanh thôi cô sẽ không thể khống chế nổi.

"Giang Nhung, qua hai ngày nữa chính là chủ nhật, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đưa tiểu Nhung Nhung ra ngoài đi dạo được không?" Trần Việt kéo chăn quấn trên người Giang Nhung ra, trực tiếp ôm cô vào lòng, dùng cách dời lực chú ý để giảm bớt đau đớn cho Giang Nhung.

"Được." Giang Nhung gật đầu, yếu ớt lên tiếng.

Trần Việt hôn lên trán cô, nói tiếp: "Vậy chúng ta cùng nghĩ xem nên dẫn tiểu Nhung Nhung tới nơi nào thì mới tốt đây?"

Giang Nhung không trả lời, không phải cô không muốn trả lời, mà bởi vì cô đã dùng tất cả sức lực để khống chế bản thân, đã không còn dư thừa khí lực để trả lời câu hỏi của Trần Việt nữa.

"Giang Nhung, em nghĩ xem tới khu vui chơi, tới sơn trang nghỉ phép, hay là đi đâu mới tốt?" Nhìn thấy Giang Nhung đau đớn, trái tim của Trần Việt dường như cũng bị người ta xé ra, đau đến máu tươi đầm đìa, nhưng anh không hề bộc lộ ra bên ngoài dù chỉ một chút.

Lúc này anh là chỗ dựa lớn nhất của Giang Nhung, cho nên anh không thể luống cuống, cũng không thể hoảng loạn, anh muốn giúp cô ổn định tâm tình, để cô tin tưởng rằng nhất định có thể cai nghiện.

Trần Việt nói tiếp: "Tiểu Nhung Nhung vẫn luôn đáng yêu lại hiểu chuyện, vô cùng quan tâm ba nó, sau này con bé cũng sẽ thương yêu mẹ nó."

Nghe thấy tên tiểu Nhung Nhung, trái tim Giang Nhung hung hăng co rút đau đớn, cô mấp máy môi, nói: "Trần Việt, anh nhất định phải chăm sóc tốt tiểu Nhung Nhung. Con bé không có mẹ, người làm ba như anh nhất định phải yêu thương con bé nhiều hơn, bù đắp luôn cả tình thương của mẹ mà con bé thiếu hụt, chăm sóc con bé thật tốt, không để cho bất cứ ai ức hiếp con bé."

Trần Việt càng ôm chặt Giang Nhung hơn: "Anh sẽ nói với tiểu Nhung Nhung, mẹ của con sẽ trở về, sẽ yêu con hơn cả ba ba, cho nên tình yêu của em đối với tiểu Nhung Nhung là không ai có thể thay thế được. Giang Nhung, em nhất định phải hiểu rõ điều này."

"Giang Nhung, chờ em khỏe hơn, một nhà ba người chúng ta có thể cùng nhau làm rất nhiều chuyện. Có em, có tiểu Nhung Nhung, còn có anh, chỉ cần nghĩ đến thôi anh đã cảm thấy vô cùng vui vẻ."

Trần Việt nói một hơi rất nhiều chuyện, nhưng Giang Nhung đã không còn nghe rõ, trong đầu cô mơ mơ màng màng, âm thanh hỗn tạp liên tục vang lên bên tai cô.

Những âm thanh đó dường như vang lên ngay bên cạnh cô, lại dường như từ rất ra truyền tới...trong lòng cô rất hoảng loạn, rất hoảng loạn, rất sợ hãi, nhưng dường như tới cuối cùng lại không sợ hãi tới vậy rồi.

Dần dần, Giang Nhung không còn biết gì hết, giữa đau đớn và giãy dụa chìm vào giấc ngủ.

Chờ khi cô tỉnh táo trở lại, thời gian đã chuyển từ ban đêm thành ban ngày.

Có thể do tối hôm qua bị cơn nghiện giày vò quá lâu, đầu của cô vẫn có chút đau đớn, trầm trầm hỗn loạn, có chút không phân biệt được bản thân đang ở đâu.

Cô mở to mắt, ánh mặt trời xuyên qua lớp rèm cửa chiếu vào một ít, giúp cô nhìn rõ được quang cảnh trong phòng.

Trần Việt mặc áo sơ mi màu trắng đứng bên cửa sổ, dáng đứng cao ngất thẳng tắp, mắt nhìn về phương xa, giống như một bức tượng sẽ không động đậy.

Giang Nhung nhìn bóng lưng của anh, chợt cảm thấy bóng lưng của anh thật cô độc, anh lẻ loi trơ trọi đứng ở đó, cô đơn như vậy, dường như không có bất cứ ai có thể bước vào lòng anh.

Sau khi "Giang Nhung" chết đi, có phải mỗi ngày Trần Việt đều như vậy?

Hiểu rõ "Giang Nhung" đã không còn trên thế giới này, mỗi ngày lại vẫn ngóng trông, hi vọng "Giang Nhung" có thể trở lại bên cạnh ba con hai người.

Giang Nhung đột nhiên cảm thấy có thể đồng cảm với tâm tình của Trần Việt.

Cô là bởi vì không biết rõ quá khứ của bản thân nên mới sợ hãi khủng hoảng, Trần Việt lại là mất đi rồi lại không nguyện ý tin tưởng, tìm kiếm hy vọng trong tuyệt vọng, lại lần lượt mất đi hi vọng.

Giờ phút này, Giang Nhung hy vọng bản thân có thể tìm lại được trí nhớ hơn bao giờ hết, tìm về trí nhớ chung với trí nhớ của Trần Việt, như vậy cô có thể ở bên cạnh anh, nói lại với anh lời anh từng nói.

...Trần Việt, đừng sợ, em sẽ ở bên anh!

Trở lại bên anh ba con anh, trở lại bên cạnh anh, dựa vào lẫn nhau, vĩnh viễn không rời!

Trần Việt đột nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt tìm hiểu của cô, dịu dàng hỏi: "Em tỉnh lâu chưa?"

Giang Nhung không thích loại không khí đè nén này, cười nói: "Em đã tỉnh cả nửa giờ, anh vậy mà lại không phát hiện ra. Anh đang nghĩ gì mà lại nghĩ tới xuất thần như vậy? Không phải là coi trọng con gái nhà ai rồi chứ?"

"Bị em đoán đúng rồi, vừa rồi quả thật anh đang nghĩ tới một cô gái." Trần Việt đi về phía Giang Nhung, vừa đi vừa nói: "Nghĩ tới nụ cười của cô ấy, nghĩ tới giọng nói của cô ấy, nghĩ tới tất cả mọi thứ của cô ấy. Trong đầu đang nhớ, vừa quay đầu đã nhìn thấy cô ấy rồi, có phải em nên tặng chút phúc lợi cho ngài Trần không?"

Trần Việt bước tới trước mặt Giang Nhung, anh muốn phúc lợi gì đã rất rõ ràng.

Giang Nhung nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, thật sự rất đẹp trai, ngũ quan hoàn mỹ khiến người ta không thể tìm ra dù chỉ một chút khuyết điểm, chính là khuôn mặt đã thấy qua một lần sẽ không thể quên được.

Trở lại Giang Bắc, gặp qua Trần Việt một lần, cô đã khắc sâu khuôn mặt của anh vào đầu, dù muốn cũng không thể quên.

Giang Nhung căng thẳng nuốt nước miếng, lén lút cầm tay anh, dè dặt cẩn thận dựa về phía trước, hôn lên khóe môi anh một cái: "Ngài Trần, đã vừa lòng chưa?"

"Anh có thể nói chưa vừa lòng sao?"

"Đương nhiên không thể."

"Người phụ nữ bá đạo." Trần Việt chạm nhẹ lên chóp mũi cô, lại nói: "Sửa soạn một chút, anh chờ em ăn cơm trưa."

"Cơm trưa? Em dậy muộn như vậy sao?" Chuyện tối hôm qua Giang Nhung đã không còn nhớ rõ lắm, cũng không biết vì sao bản thân lại ngủ dậy muộn như vậy.

Trần Việt: "Còn chưa tới bữa tối, cho nên vẫn chưa muộn đâu."

Giang Nhung: "Chuyện cười này của anh không vui chút nào."

Cảm giác người đàn ông này mang tới hoàn toàn không giống vẻ bề ngoài của anh, lúc không nói chuyện thì cảm thấy anh giống như một anh chàng đẹp trai lạnh lùng, lúc anh nói chuyện lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Có lẽ đúng như Trần Tiểu Bích nói, Trần Việt đối xử với ai cũng lạnh lùng không ai bì nổi, chỉ khi đối mặt với Nhung Nhung lớn và tiểu Nhung Nhung của anh thì anh mới để lộ vẻ mặt dịu dàng của mình.

Giang Nhung cảm thấy thật may mắn vì bản thân chính là Nhung Nhung lớn của Trần Việt, chứ không phải chỉ là người thế thân.

Mộng Khoa Tinh Thành là chỗ ở lúc tân hôn của hai người, Trần Việt quyết định tạm thời sẽ cùng Giang Nhung sống ở đây, lặp lại cuộc sống trước kia một lần nữa, giúp Giang Nhung nhớ lại những ký ức trước kia.

Sau khi ăn cơm trưa, Trần Việt nhận một cuộc điện thoại, có một chuyện anh cần phải tự mình đi xử lý.

Anh phải ra ngoài, Giang Nhung ở đây một mình sẽ rất nhàm chán, anh lại muốn đưa Giang Nhung trở lại Nặc Viên, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy vẫn nên để Giang Nhung ở lại đây thì hơn.

Anh ra ngoài cũng không lâu, nhanh chóng làm xong việc trở về với Giang Nhung là được.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi