LẤY CHỒNG BẠC TỶ

Trần Việt có chuyện phải làm, Giang Nhung ở nhà một mình thực sự rất buồn chán.

Trước tiên cô xem phim một lát, nhưng không tìm được một bộ phim nào xem được, cũng có thể do tâm trí hoàn toàn không để vào phim, cho nên xem cái gì cũng không vừa mắt.

Tắt ti vi, cô lại muốn làm chút việc gì khác, thế nhưng cũng không biết mình có thể làm cái gì.

Dừng một lúc, trong đầu Giang Nhung liền nghĩ đến ba Giang Chính Thiên, nghĩ đến tại sao ông ta phải cho cô uống thuốc phiện?

Nghĩ đến Giang Chính Thiên rõ ràng biết Trần Việt, tại sao lại không muốn nói cho cô biết, thực ra cô chính là vợ của Trần Việt?

Càng nghĩ, Giang Nhung càng cảm thấy việc này rất kỳ lạ, giống như một tấm lưới, giam cô thật chặt, khiến cô không thể hít thở nổi.

Muốn có câu trả lời cho những chuyện này, trực tiếp hỏi ba Giang Chính Thiên chắc chắn là không được, hơn nữa cô cũng không biết câu trả lời ba cho cô có phải là thật hay không.

Ông ấy biết cô vẫn chưa lấy được trí nhớ, cho nên tùy tiện nơi một câu chuyện, cũng có thể khiến cô tin.

Cho nên bây giờ Giang Nhung cảm giác mình chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là nhất định phải nghĩ cách nhớ ra quá khứ của mình, chỉ có tìm lại quá khứ, mới có thể giải đáp tất cả nghi ngờ trong lòng.

Sau khi có suy nghĩ muốn tìm lại được ký ức, Giang Nhung sẽ không ngây ngốc chờ đợi không làm gì nữa.

Trong đầu cô đã có cách, muốn giải thích quá khứ của mình từ nhiều người và chuyện nơi đó, mọi mặt đều đều tiếp xúc một chút, sẽ càng có thể khơi lại ký ức cô từng trải qua.

Mấy người ở đây chắc là người quen khi đó, người đầu tiên Giang Nhung chọn là Lương Thu Ngân.

Lương Thu Ngân là bạn bè nhiều năm của "Giang Nhung", cô ấy chắc là biết rõ quá khứ của Giang Nhung nhất.

Lần trước lúc cùng đi dạo phố, Lương Thu Ngân để lại số điện thoại cho Giang Nhung, cũng nói cho cô địa chỉ phòng làm việc, cho nên Giang Nhung muốn tìm được Lương Thu Ngân cũng không khó.

Giang Nhung ra ngoài, gọi xe taxi chạy thẳng tới phòng làm việc của Lương Thu Ngân.

Thấy Giang Nhung đang ở cửa phòng làm việc, Lương Thu Ngân không thể tin được tự mình đến xem, ra sức dụi dụi mắt, sau mấy phen xác nhận, mới thừa nhận Giang Nhung thực sự đứng trước mặt cô.

Cô tiến đến ôm Giang Nhung, kích động nói: "Con bé thối tha, sao đột nhiên cậu chạy đến tìm tớ vậy? Có phải nhớ ra tớ rồi không?"

Về chuyện nhớ ra Lương Thu Ngân, Giang Nhung một chút cũng không nhớ ra, chỉ thấy lúc nói chuyện với Lương Thu Ngân cảm thấy rất thân thiết, cảm giác giống như bạn bè nhiều năm, cái loại cảm giác quen thuộc từ trong xương này.

Rõ ràng không nhớ ra gì cả, Giang Nhung lại gật đầu: "Lương Thu Ngân, cậu thực sự cảm thấy tớ là bạn cậu Giang Nhung không?"

"Cảm thấy cái gì?" Lương Thu Ngân kéo Giang Nhung vào phòng làm việc của cô ấy, lớn tiếng ồn ào: "Cậu vốn là bạn tớ mà, chúng ta học cùng trường trung học, học cùng đại học, sau khi tốt nghiệp cùng nhau từ thủ đô tới Giang Bắc, cùng nhau mở phòng làm việc, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, phần tình cảm này ai cũng không thể thay thế được, bao gồm cả ngài Trần của cậu và ngài Trình của tớ."

"Thế nhưng " Giang Nhung có chút khó xử: ""Thế nhưng những lời này cậu nói tớ một chút ký ức cũng không có, tớ không biết rốt cuộc tớ có phải là người cậu biết kia không. Thậm chí ngay cả cái tên Giang Nhung nay tớ cũng cảm thấy xa lạ."

"Cậu không biết cũng không sao." Lương Thu Ngân nắm tay Giang Nhung, nói chắc như đinh đóng cột: "Giang Nhung, chỉ cần có tớ ở đây, cậu muốn biết cái cũng không thành vấn đề. Tôi đảm bảo sẽ giúp cậu nhớ lại những ký ức từng trải qua. "

Giang Nhung: "Lương Thu Ngân, thực sự rất muốn cảm ơn cậu, thế nhưng tớ lại không biết phải cảm ơn cậu thế nào."

"Cậu đừng cảm ơn tớ. Nếu cậu thực sự muốn nói cảm ơn tớ, cậu nhanh nhớ ra quá khứ một chút, sớm trở lại bên cạnh ngài Trần một chút, sớm trở lại bên cạnh tiểu Nhung Nhung một chút." Nhắc tới Trần Việt và tiểu Nhung Nhung, vẻ mặt Lương Thu Ngân đau lòng: "Nhung Nhung, cậu biết không? Cho tới bây giờ tớ cũng không biết, một người đàn ông..."

Nói đến đây, Lương Thu Ngân đột nhiên nghẹn ngào một chút, cô không biết nên dùng từ gì để miêu tả khi cô gặp được Trần Việt sau khi vết thương của cô lành hẳn.

Chỉ là cô cảm thấy Giang Nhung rời đi, đã gây tổn thương sâu sắc đối với Trần Việt còn đáng sợ hơn so với bản thân cô tưởng tượng, loại đáng sợ này, đáng sợ đến mức cô không cách nào miêu tả được.

Trong lòng Lương Thu Ngân, Trần Việt vẫn luôn sống như thiên thần, là nhân vật cao không thể leo tới, vậy mà sau khi Giang Nhung rời đi, cô phát hiện, Trần Việt cũng là người, là một người bình thường.

Anh có máu có thịt, có tình cảm, có yêu, cũng giống như rất nhiều người bình thường, không khác nhau một chút nào.

Tất nhiên những thứ không khác nhau, Lương Thu Ngân chỉ là tình cảm của Trần Việt, còn sự nghiệp, địa vị, Trần Việt vẫn là người cầm lái Thịnh Thiên có thể một tay che trời, là đại BOSS rất thấu tình đạt lý được người người kính nể.

Giang Nhung còn nói: "Lương Thu Ngân, cậu có lời gì nói trực tiếp với tớ đi."

"Nhung Nhung, ngài Trần là một người đàn ông rất tốt, tốt đến mức tớ cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả anh ấy." Lương Thu Ngân thở dài một tiếng, còn nói: "Lúc trước tớ phát hiện anh ta giấu thân phận xem mắt với cậu, có lần tớ còn nghi ngờ anh ấy tiếp cận cậu có mục đích gì đó, còn âm thầm quan sát anh ấy."

Dừng một chút, Lương Thu Ngân tiếp tục nói: "Mãi cho đến sau này, anh ấy nói với tớ một câu, mới khiến tớ hoàn toàn thay đổi cái nhìn về anh ấy."

Giang Nhung hỏi: "Anh ấy nói cái gì?"

Lương Thu Ngân suy nghĩ một chút nói: "Câu nói cụ thể tớ quên mất rồi, đại khái ý nói là, anh ấy là chồng của cậu, anh ấy sẽ bảo vệ cậu thật tốt, không để cho cậu bị thương tổn."

Giang Nhung: "..." Đây quả thật là như lời Trần Việt nói.

Lương Thu Ngân còn nói: "Nhung Nhung, cậu không biết, lúc tớ gặp ngài Trần, tớ vui mừng cỡ nào khi lúc trước Cù Mạnh Chiến phản bội tình cảm của cậu. Nếu như tên cặn bã kia không phản bội cậu, đời này cậu đi đâu để gặp được người đàn ông tốt như ngài Trần chứ."

Nói đến Cù Mạnh Chiến, Lương Thu Ngân vẫn là vẻ mặt bất mãn: "Cù Mạnh Chiến và Giang Hân, hai người bọn họ mới là cùng đường, cuối cùng Cù Mạnh Chiến chết trong tay Giang Hân cũng là đáng đời."

Lương Thu Ngân càng nói càng hăng say, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt và ánh mắt Giang Nhung.

Cô ấy thầm nghĩ nhanh một chút giúp Giang Nhung tìm lại ký ức, nhưng không biết cách gấp gáp như vậy có thể phản tác dụng.

Lương Thu Ngân nói tiếp: "Nhung Nhung, thực ra những chuyện này cũng không quan trọng. Chủ yếu vẫn là khi tớ nghe cậu ở cùng Giang Chính Thiên, lúc đó tớ đã nhanh chóng sợ đến mức choáng váng, tớ thực sự lo lắng ông ta sẽ làm tổn thương cậu. Quan trọng là sao cậu có thể ở cùng chỗ với hung thủ đã gián tiếp hại chết mẹ cậu."

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi