LÌA XA ƯU PHIỀN - NGUYỆT LỘC

Ta khẽ ngẩng đầu, hôm nay trời rất nắng, đúng lúc để mọi người thấy chiếc khăn đó trông như thế nào, cũng để các sư huynh đệ chứng kiến, đại sư huynh đối với ta tình sâu nghĩa nặng, lại ngày đêm mang theo vật của nữ tử khác bên người?

Ta giấu tay sau lưng, bí mật niệm chú. Giả vờ như chân không vững, suýt ngã. Phương Văn Châu vốn muốn lấy lại lòng ta, tự nhiên không bỏ lỡ cơ hội này.

Lập tức đưa tay đỡ ta, ta liền nhanh chóng dùng pháp thuật lấy chiếc khăn ra.

"Đây là gì?"

Ta cầm chiếc khăn, giả vờ như vô tình chạm phải.

Mà đại sư huynh từ nhỏ không phụ mẫu, được sư phụ nhặt về, giao cho trưởng lão nuôi dưỡng, thêm nữa, chất liệu làm chiếc khăn này cũng chỉ có trong hai năm gần đây, tuyệt đối không thể là vật của mẫu thân ruột để lại.

"Kiểu khăn này trông giống như đồ của nữ tử, chẳng lẽ không phải do sư tỷ tặng sao?"

Một nữ đệ tử khác mở miệng đúng lúc.

"A Ưu, trả lại cho ta!"

Sắc mặt Phương Văn Châu lập tức biến đổi, cố gắng giật khăn từ tay ta lại.

Nhưng ta đã đề phòng trước, đương nhiên không để hắn ta thành công, thậm chí còn giả bộ như tay trượt, ném khăn cho một sư muội đứng gần đó.



Sư muội cầm chiếc khăn, vừa nhìn đã thấy chữ "Ý" thêu bên dưới.

"Khăn này thêu chữ "Ý", cũng không phải tên của đại sư tỷ?"

Chỉ một câu, đám đông đã nổ tung.

Những đệ tử từng nói ta tính tình lạnh nhạt, dẫm đạp lên tình cảm của đại sư huynh, giờ đột nhiên nhận ra—

Không phải sư tỷ lãnh nhạt, mà là sư huynh đã có người trong lòng, nhưng lại giả bộ si mê sư tỷ.

"Hừ, hóa ra đại sư huynh đã có người trong lòng! Nếu đã có nữ tử mình thích, sao lại không đồng ý hủy hôn? Hay là... có âm mưu gì đó?"

Nữ đệ tử từng mất mặt vì Phương Văn Châu giờ thấy chiếc khăn, đương nhiên không bỏ qua, lời lẽ sắc bén khiến hình tượng của Phương Văn Châu trong lòng mọi người lập tức sụp đổ.

Hắn ta muốn xây dựng hình tượng tốt trước mặt các sư đệ sư muội, coi như hoàn toàn tiêu tan.

5

Cứ năm năm một lần, tông môn sẽ tổ chức một cuộc thi lớn cho các đệ tử.



Nếu trở thành người đứng đầu trong nhóm đệ tử, người đó sẽ nhận được một vài phần thưởng.

Nhưng năm nay sẽ đặc biệt hơn.

Nếu có thể đánh bại tất cả mọi người, chứng minh được thực lực của mình, sẽ có cơ hội kế thừa vị trí chưởng môn.

Kiếp trước, ta vừa báo thù xong, tâm trạng không ổn định, nên không tham gia thi đấu. Phương Văn Châu lấy cớ mượn Tụ Khí Đan của ta, tăng tốc tu luyện tiên thuật, nhờ đó thực lực tăng mạnh.

Mới có thể đánh bại các sư huynh khác vào phút cuối cùng, trở thành người đứng đầu bảng.

Lần này, khi tin tức đại hội vừa truyền ra, Phương Văn Châu đã tìm đến ta lần nữa.

"Sư muội, ta biết chưởng môn luôn yêu thương muội, chắc hẳn ngài ấy đã luyện nhiều Thần Hành Đan, chắc chắn muội có không ít phải không? Đại hội tiên môn lần này muội không định tham gia, chi bằng tặng Tụ Khí Đan cho sư huynh, để sư huynh có thể đứng đầu bảng, cũng xem như giúp muội nở mày nở mặt."

Nói xong, hắn ta mặt đầy mong chờ nhìn ta.

Ta cũng nhìn hắn ta chằm chằm, nhìn một lúc lâu, không nhịn được bật cười.

"Sư muội, mặt ta có gì sao?" Phương Văn Châu bị ta nhìn đến sợ, không khỏi sờ lên mặt mình.

Ta gật đầu: "Ta muốn xem da mặt đại sư huynh làm sao lại dày đến thế? Ai cũng biết Tụ Khí Đan có thể giúp người tu tiên hội tụ tinh khí đất trời, tăng tốc độ tu luyện. Vì thế đan dược mới quý giá, chỉ đệ tử thân truyền mới có một hai viên. Vậy sao huynh có thể mặt dày đến tìm ta xin đan dược?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi