LÌA XA ƯU PHIỀN - NGUYỆT LỘC

Ta không để lại chút thể diện nào cho hắn ta.

Vừa dứt lời, trong mắt Phương Văn Châu lóe lên chút giận dữ. Nhưng lại cố nén lại, tiếp tục cười, chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt.

"Trước nay, chưởng môn luôn thương muội, ngài ấy luyện đan xuất thần nhập hóa. Muội chắc chắn có nhiều Tụ Khí Đan hơn chúng ta, tặng ta vài viên cũng không sao."

Thực ra cho vài viên ta cũng không tiếc.

Dù sao ta có cả một túi đầy.

Nhưng mà—

Có cho hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của ta.

Ta suy nghĩ một lúc, rồi chỉ về hướng sau núi: "Sáng nay khi ta rửa mặt chải đầu thấy mình có chút đơn giản, muốn có một cây trâm điêu khắc từ linh mộc sau núi. Không biết đại sư huynh có thể thỏa mãn nguyện vọng này của ta không?"

Linh mộc thường được trưởng lão dùng pháp thuật khắc thành kiếm gỗ, dùng cho đệ tử mới nhập môn phòng thân.

"Việc này rất dễ, ta sẽ đi ngay..."

Phương Văn Châu nghe vậy cười rộ lên, hoàn toàn không chút do dự mà đồng ý, hắn ta vừa chuẩn bị đồng ý thì lập tức bị ta ngắt lời.



"Dùng pháp thuật điêu khắc thì không có thành ý gì cả. Dù sao đại sư huynh cũng là vị hôn phu tương lai của ta, tự tay điêu khắc một cây trâm cho ta không phải việc khó chứ?"

Linh mộc không dễ điêu khắc.

Muốn điêu khắc thành một cây trâm mà không dùng pháp thuật, là việc rất khó.

Nhưng Phương Văn Châu chỉ hơi do dự một chút, sau đó cũng đồng ý.

"Nếu sư muội muốn dù khó khăn thế nào, sư huynh cũng nhất định làm được!"

Nói xong, hắn ta liền hướng về phía sau núi.

Khoảng ba ngày, Phương Văn Châu tự nhốt mình trong phòng, liên tục điêu khắc trâm. Khi đem trâm đến trước mặt ta, đôi tay hắn ta đã đầy vết thương, cây trâm thì xấu đến không nhìn nổi.

"Sư muội, linh mộc này thật khó khắc, ta đã tốn rất nhiều công sức, chỉ có thể làm được thế này."

Trong lúc nói chuyện, hắn ta cố ý để lộ ra vết thương, hy vọng làm ta thương xót.

Ta lười biếng không thèm liếc mắt.


"Chẳng lẽ trong mắt sư huynh, cây trâm xấu xí thế này mới xứng với ta sao?"

Nói xong, ta liền dùng linh lực bóp nát cây trâm.



"Tiểu sư muội!"

Giọng nói Phương Văn Châu đột ngột cao vút, đôi mắt tràn ngập cơn giận không thể che giấu.

"Muội được chưởng môn yêu quý, mới có nhiều Tụ Khí Đan hơn sư huynh đệ chúng ta, nhưng muội không biết chia sẻ, hiện giờ còn giày vò ta như vậy. Ta bỏ ra bao nhiêu công sức mới làm được cây trâm này cho muội, muội đến xem cũng không thèm xem đã phá hủy nó! Chẳng lẽ muội nghĩ có chưởng môn che chở là có thể hành xử bừa bãi như vậy?"

"Chia sẻ? Tại sao ta phải chia sẻ với huynh?"

Ta như nghe được một trò cười không tưởng, không nhịn được cười đến gập người.

"Ta được sư phụ yêu quý, trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của ông ấy. Tình thầy trò từ xưa đến nay trong giới tu tiên vốn là thân thiết nhất. Ông ấy sắp phi thăng làm thần, muốn để lại tất cả những thứ tốt đẹp của ông ấy cho người đồ đệ này, chẳng phải là hợp lý sao? Thế gian vốn không công bằng, nếu huynh cảm thấy bất mãn, có bản lĩnh thì đến mà cướp!"

Ta cố ý lắc lư túi Tụ Khí Đan đầy ắp trước mặt hắn ta.

Sư phụ yêu thương ta nên mới đưa những thứ này cho ta.

Có bản lĩnh thì ngươi tự tìm sư phụ mình mà khóc lóc, ở đây nói toàn chuyện đạo đức, thật làm ta càng thêm buồn cười.

Sắc mặt Phương Văn Châu càng khó coi thêm.

"Tống Ly Ưu, ta đã nhẫn nhịn muội đủ điều, bất kể muội muốn gì, ta đều hết sức để đáp ứng cho muội, nhưng hôm nay muội lại giễu cợt ta như vậy, rốt cuộc muội có còn coi ta là vị hôn phu của muội không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi