LIỆT HÚC THANH HÀ

Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Lúc Triệu Liệt Húc vội vàng đến bệnh viện, Chu Kỳ Hạo kiểm tra xong và đã được đẩy vào phòng bệnh.

Bác sĩ dặn dò vài câu, bảo không có vấn đề gì lớn, bệnh nhân sẽ sớm tỉnh lại.

Triệu Liệt Húc đứng ngoài hành lang nhìn bác sĩ trao đổi với Dương Thanh Hà cách đó không xa, dáng người cô mảnh mai song ẩn chứa sức mạnh vô biên, tự gánh vác mọi việc.

Mấy ngày qua cô ngủ không sâu giấc, ban ngày ở cùng anh trong đồn cảnh sát, tuy an toàn song bầu không khí ngột ngạt. Cảm giác hốt hoảng luôn bủa vây lấy cô, ban đêm thở cũng khó khăn, đủ để chứng minh cô mất ngủ, có lẽ vẫn đang suy tư về những vấn đề phiền não.

Triệu Liệt Húc chầm chậm bước tới, ánh đèn trong hành lang bệnh viện vào ban đêm tối mờ, vách tường trắng toát đầy lạnh lẽo.

Bác sĩ trò chuyện với Dương Thanh Hà xong bèn gật đầu đi mất, cô toan bước vào phòng bệnh thì cổ tay bị kéo lại.

Dương Thanh Hà không ngờ anh đến sớm như vậy, cô đóng cửa phòng bệnh, kéo anh sang một bên.

“Thôi Bình, bà ấy…”

Triệu Liệt Húc chạm vào mặt cô, bình tĩnh kể đúng sự thật: “Anh nghe cảnh sát báo cáo thi thể bị ném ở bể bơi trên sân thượng, trong phòng Chu Khôn còn phát hiện ra hai cặp mắt của Nguyễn Lệ Chi và Thôi Bình.”

Mặc dù Dương Thanh Hà đã ngầm suy đoán được, nhưng vẫn không tránh khỏi bàng hoàng và xót xa.

Quả thật Dương Thanh Hà đã từng hận Thôi Bình, hận bà ấy bỏ rơi cô, để cô một mình chịu đựng những cay đắng, trải qua một cuộc sống như vậy. Có điều, vì cô được bà chăm bẵm từ khi còn thơ bé, ngẫm lại hồi nhỏ chẳng hay biết gì, thật ra cuộc sống ấy rất hạnh phúc, chỉ là sau này không chịu được mà thôi. Mấy năm nay tiếp xúc với Thôi Bình, cho dù bà không hối hận vì hành động năm đó của mình, cũng không bồi thường hay hỏi han ân cần gì với cô, nhưng như thế là đủ rồi.

Ít nhất, khi Dương Thanh Hà chẳng còn nơi nương tựa, Thôi Bình đã không từ chối cô.

Thôi Bình rất lạnh nhạt, nhưng đồng thời cũng cực kì thẳng thắn. Bà sẽ không viện cớ để nói với cô rằng ban đầu bỏ rơi cô là vì bất đắc dĩ. Dương Thanh Hà không bao giờ quên lần đầu tiên gặp ở sân bay, hai người chẳng có lời gì để nói. Cô kiềm nén lòng thù hận, hỏi lý do vứt bỏ mình.

Thôi Bình đáp, bà thừa nhận bản thân không phải là người mẹ tốt, không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nhưng mẹ với con là hai cá thể độc lập, mẹ vẫn muốn sống cuộc sống cho riêng mình.

Thôi Bình ích kỷ và thờ ơ, từ đó về sau đều đối xử với cô như thế.

Dương Thanh Hà và Triệu Liệt Húc đã đoán được kết cục này nên không né tránh, vì điều này khác với thời gian mà hai người dự đoán. Theo lý mà nói, nếu Chu Khôn thật sự dạy người ta hưởng thú vui giết chóc, thì Dương Thủ Thành chính là mục tiêu cũng như đồ chơi thực hành của ông ta, có lẽ Thôi Bình cũng vậy. Song hiện tại, ở hiện trường vụ án chỉ còn mỗi dấu vết của Chu Khôn, ông ta phơi bày bản thân trước cảnh sát, cực kỳ bất ngờ. Nhưng dù đến đột ngột, Chu Khôn vẫn chuẩn bị vô cùng đầy đủ, cho thấy sự hoàn hảo trong kế hoạch của ông ta.

Dương Thanh Hà hỏi: “Còn có phát hiện gì nữa không anh?”

Triệu Liệt Húc bỗng nghĩ đến tấm thẻ nọ, tay anh khựng lại, Dương Thanh Hà nhìn phản ứng của anh cũng biết vẫn còn manh mối khác.

“Nó liên quan đến anh sao?”

Triệu Liệt Húc: “Ông ta để lại mẩu giấy, bảo sẽ sớm gặp anh.”

“Có ý gì đây? Ông ta sẽ chủ động tìm đến anh chăng?”

“Ừm, anh nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ đến ngày gặp mặt.”

“Từ đầu đến cuối ông ta luôn theo dõi anh, liệu sẽ dùng cách thức gì để báo cho anh biết? Ông ta làm nhiều như thế chắc chắn có mục đích riêng, nhưng em thật sự không nghĩ ra bước tiếp theo ông ta sẽ làm gì, chúng ta có nên nghĩ chút đối sách không? Còn cả Từ Duệ Hàng nữa? Cậu ta thật sự… Thật sự không có quan hệ với Chu Khôn ư?”

Dương Thanh Hà lo sợ chuyện sắp xảy ra, đồng thời cảm thấy bất an thay Tô Cấm và Từ Duệ Hàng. Kể từ sau lần gặp Tô Cấm trong ký túc, hai người vẫn chưa liên lạc với nhau. Hoặc có thể nói là cô không liên lạc được với Tô Cấm, như thể cả hai đã cùng biến mất.

Triệu Liệt Húc cúi người, nhìn thẳng vào Dương Thanh Hà, đặt lên trán cô một nụ hôn.

“Bình tĩnh nào Thanh Hà. Cảnh sát sẽ giải quyết vấn đề của em, sẽ đưa ra câu trả lời thỏa đáng, cũng sẽ chuẩn bị các biện pháp đối phó tương ứng. Hiện giờ sự việc xảy ra đột ngột, hết thảy vẫn chưa bàn bạc, chi tiết cụ thể sẽ không được thông báo cho đến sau cuộc họp khẩn cấp. Về phần Chu Khôn, ông ta sẽ không thay đổi ý nghĩ của mình, ông ta vẫn sẽ tìm đến anh, nhưng không đơn giản như vậy. Lời khai của Từ Duệ Hàng hiện chưa thể chứng thực, song một mình Chu Khôn không thể nào làm hết mọi việc, chắc chắn ông ta có trợ thủ, có lẽ Từ Duệ Hàng là lựa chọn tốt nhất.”

“Thế Tô Cấm…”

Sau khi Dương Thanh Hà kể anh nghe về chuyện của Tô Cấm, một viên cảnh sát đã điều tra qua cô ấy. Buổi tối hai ngày trước, Tô Cấm có dấu hiệu trở lại, sau đó không xuất hiện nữa. Ắt hẳn cô ấy đang đi tìm Từ Duệ Hàng, Từ Duệ Hàng chủ động liên lạc với Tô Cấm có nghĩa là vẫn còn đường sống, nhưng rồi mọi thứ đều biệt tích, khiến sự việc trở nên rối rắm.

Triệu Liệt Húc: “Về Tô Cấm anh nghĩ tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng vẫn tồn tại vài ẩn số.”

Các biểu hiện của Chu Khôn quá rõ ràng, bọn họ có thể nhờ đó phân tích ý nghĩ của ông ta, nhưng Từ Duệ Hàng thì khác, cậu ta giống như người mất phương hướng, vừa tích cực vừa tiêu cực.

“Thế còn anh thì sao?” Dương Thanh Hà có linh cảm, kế hoạch gì đó của Chu Khôn chắc chắn đang chờ anh.

Triệu Liệt Húc trông vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đen thẫm nhìn cô và đáp: “Chuyện gì tới sẽ tới, anh đã đợi ngày này lâu rồi.”

Tuy anh không thể phụ trách vụ án này, nhưng hung thủ đã cho anh cơ hội để bắt hắn.

Dương Thanh Hà có thể hiểu mong muốn tóm được Chu Khôn của Triệu Liệt Húc. Anh từng tận mắt chứng kiến người thân bị sát hại làm thay đổi tính cách, một lòng vào ngành cảnh sát chính là vì ngày này, ngày anh tự tay bắt hung thủ, nhưng cô không thể bình tĩnh được.

Lòng dạ của Chu Khôn mọi người đều rõ, từ khi cô về nước, ông ta đã bày ra trò chơi này, từ từ đưa bọn họ vào bẫy rập. Ngoại trừ người đã khuất hiện đã rõ danh tính, như anh từng nói, nhất định còn có những nạn nhân khác. Dù ở Trung Quốc hay ở Mỹ, 22 năm sau vụ án của Triệu Lị Huyên, ông ta là kẻ sát nhân sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật suốt 22 năm, trở thành một doanh nhân thành đạt.

Người như vậy, tâm tư kín đáo, làm việc thận trọng, cân nhắc đường dài, sao có thể dễ dàng bắt được ông ta. Chỉ e đến khi đó lại là một cạm bẫy, nhảy xuống một cái sẽ không bao giờ trèo lên được.

Chu Khôn hẳn rất thất vọng về anh, tuy cô không thể suy đoán tư tưởng bi3n thái ấy, nhưng thất vọng thì đây không phải là một tin tốt. Nếu là một người bình thường trong cuộc sống, khi người ta hết giá trị thì chẳng ai còn quan tâm đến.

Chu Khôn vô cùng thành thạo việc giết người, sinh mạng trong mắt ông ta chẳng đáng một xu. Ông ta nhân danh công lý thực hiện công bằng, cứu vớt những người đáng thương như mình. Nếu người ông ta đặt hết niềm mong đợi nhưng lại nhận về thất vọng ê chề, liệu ông ta có tức tối không?

Đồng thời, Dương Thanh Hà cũng hiểu rằng anh là một cảnh sát, chức trách tối ưu của anh là ngăn chặn mọi hiểm nguy.

Triệu Liệt Húc cười, “Em lo lắng à?”

Đôi mắt Dương Thanh Hà sáng ngời, khuôn mặt thanh tú tràn trề sức sống nhìn anh.

“Anh không phải thần, anh chỉ là người thường, vết thương trên tay vẫn còn chưa lành.”

Dù đã trải qua mưa bom bão đạn, truy bắt bọn côn đồ hung ác, phá được những vụ án khó, vào sinh ra tử, song anh cũng chồng chất các vết thương, suýt nữa mất mạng.

Triệu Liệt Húc là người hùng trong mắt cô, là người đàn ông mà cô ngưỡng mộ, nhưng không có nghĩa là anh toàn năng.

Huống hồ, sao cô có thể không lo lắng đây. Nếu Cố Dung và Triệu Thế Khang biết cũng sẽ lo lắng như vậy. Đối với họ, anh là thân nhân duy nhất, đối với cô, anh là người duy nhất cô yêu cả đời.

Triệu Liệt Húc ôm Dương Thanh Hà vào lòng, khẽ xoa gáy cô, “Hiện giờ, anh lo lắng nhất là em, ông ta sẽ tìm tới anh, cũng sẽ tìm tới em. Còn nhớ email ông ta đã gửi cho em không? Đối với ông ta, em và Từ Duệ Hàng đều là người ông ta muốn đào tạo, mà anh là thí nghiệm thất bại.”

Dương Thanh Hà nhắm mắt lại, nép vào lòng anh, hơi thở của cô đầy ắp mùi hương của anh, mùi hương khiến người ta yên lòng.

Cô khẽ hỏi: “Chúng ta đúng là đôi uyên ương số khổ. Nếu như em mất, liệu anh có yêu người khác không?”

Anh có thể nghe thấy niềm vui trong đau khổ của cô.

Triệu Liệt Húc: “Vậy nếu một ngày anh chết, em có không?”

“Có chứ, em sẽ tìm người trẻ trung, cao ráo đẹp trai, ngày tháng sẽ đẹp biết bao.”

Triệu Liệt Húc vỗ vào gáy cô, thủ thỉ: “E rằng em không có cơ hội rồi, chẳng bao lâu nữa em sẽ nhập hộ khẩu với anh, dù anh có chết, em mãi mãi là vợ anh.”

Dương Thanh Hà cười khổ, kết hôn, đối với họ mà nói tựa như phần thưởng của lòng dũng cảm, cũng là điều ngọt ngào duy nhất trong khoảng thời gian này. Nếu thuận lợi bắt được Chu Khôn, đến lúc đó cô muốn đóng con dấu khổ tận cam lai* lên giấy chứng nhận kết hôn.

*Khổ tận cam lai: Hết khổ sẽ đến sung sướng, thời kỳ đau khổ đã qua.

Triệu Liệt Húc nói tiếp: “Lúc mới đến, anh đã liên lạc với cục, bố trí cảnh sát trông coi nơi này, vì anh còn phải về đồn. Nếu muốn ra ngoài, nhớ bảo cảnh sát đưa em đi, phải luôn mở điện thoại nữa. Quên mất, Kỳ Hạo sao rồi?”

“Bác sĩ bảo sẽ sớm tỉnh lại, không có gì đáng ngại.” Dương Thanh Hà nhớ lại cảnh bàng hoàng tối nay, đầu óc quay cuồng, cô thấy hơi mệt mỏi: “Em ấy mới 14 tuổi, nếu bị sát hại hoặc bỏng nặng…”

Cô không nghĩ ra từ nào hay ho để hình dung chuyện tiếp theo, dù thế nào đi nữa cũng thật tàn nhẫn.

Tuy Triệu Liệt Húc chỉ mới gặp Chu Kỳ Hạo một lần, nhưng bản tính trẻ con đơn thuần, vui tươi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nó sẽ giống như thảm kịch 22 năm về trước.

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, bốn cảnh sát bước thẳng tới, nghiêm trang chào: “Đội trưởng Triệu!”

Đằng sau còn dẫn theo một số nhân viên an ninh của bệnh viện.

Triệu Liệt Húc ôm Dương Thanh Hà, căn dặn: “Tầng này có rất nhiều bệnh nhân, phải luôn để ý và cảnh giác, trong phòng bệnh không cho phép ai vào thăm ngoại trừ y tá, đồng thời chú ý nghỉ ngơi, thay phiên trông chừng.”

“Vâng, đội trưởng Triệu!”

Họ đều là cảnh sát mới, vóc người cao to, khí thế hiên ngang.

Dương Thanh Hà dự định qua đêm trong bệnh viện, sau khi Chu Kỳ Hạo tỉnh lại sẽ sắp xếp mọi chuyện.

Hai cảnh sát đi theo vào phòng bệnh, môi mím chặt, giữ im lặng tuyệt đối.

Triệu Liệt Húc dặn dò: “Khi nào em ấy tỉnh lại thì gọi cho anh. Nếu cần gì chỉ cần nói cho họ biết, anh đi trước…”

Còn chưa dứt câu, điện thoại của anh đã reo lên, là một dãy số lạ, song Triệu Liệt Húc cảm thấy hơi quen.

Anh mở máy lên nghe, bên kia vang lên một giọng nữ yếu ớt: “Cứu tôi với… Triệu… Mau tới cứu tôi…”

Sắc mặt Triệu Liệt Húc lập tức đanh lại, “Trương Uẩn? Cô đang ở đâu?”

“Nhà… Tôi đang ở nhà… Lửa bốc lên, ông ta… Ông ta… Muốn thiêu chết tôi… Làm ơn… Cứu tôi với…”

Nghe giọng nói thều thào của Trương Uẩn, anh lập tức biết ngay cô ta đã trúng thuốc gì. Triệu Liệt Húc cau mày, Trương Uẩn có thể không biết, nhưng tám chín phần đó là kali xyanua.

Dương Thanh Hà nhìn vẻ mặt của anh, trong lòng lại bắt đầu sốt ruột, “Sao rồi anh? Đã có chuyện gì xảy ra?”

Triệu Liệt Húc cúp máy, đầu tiên bấm 120, giải thích ngắn gọn sự việc rồi gọi cho Trần Ký.

Từ nội dung cuộc trò chuyện, Dương Thanh Hà đã biết rõ mọi việc.

Triệu Liệt Húc vừa gọi điện cho Trần Ký vừa nhanh chóng chạy tới nhà Trương Uẩn.

HẾT CHƯƠNG 66

___________

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi