LIỆT HÚC THANH HÀ

Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Bệnh viện cách nơi Trương Uẩn ở quá xa, anh không đến kịp, tương tự như vậy, dù xe cấp cứu có đến được e rằng cũng không kịp.

Trương Uẩn không có nhiều liên quan đến chuyện kia, cô ta chỉ trùng hợp là người bị lợi dụng. Chu Khôn không móc mắt của Trương Uẩn hay ngược đãi cô ta, ông ta cho cô ta cơ hội để thở. Lửa, ông ta dùng lửa để kết thúc sinh mạng của một người, tại sao lại là lửa?

Nếu ông ta đã hoàn tất bước chuẩn bị giết Trương Uẩn, vậy thì trận hỏa hoạn sẽ bốc cháy rất nhanh. Trương Uẩn uống phải thuốc, rất khó để gọi điện thoại cầu cứu.

Ông ta đang nương tay sao?

Vẻ mặt Triệu Liệt Húc nặng nề, anh không tin Chu Khôn sẽ cho Trương Uẩn cơ hội sống sót. Đối với ông ta mà nói, sinh mạng chỉ là một trò chơi, nếu cái chết không phải là điểm cuối, vậy trò chơi còn có ý nghĩa gì nữa?

Đến đèn đỏ ở ngã tư đường, Triệu Liệt Húc nhận được cuộc gọi từ đội trưởng đội cứu hỏa.

“Đội trưởng Triệu, cô Trương được xác nhận là đã chết. Lúc xe cấp cứu chạy đến thì ngọn lửa đã vượt quá tầm kiểm soát.”

“Được, tôi biết rồi.”

Đèn xanh, Triệu Liệt Húc cho xe chạy, anh lái xe không nhanh.

Chu Khôn không cho Trương Uẩn cơ hội sống, đối với ai ông ta cũng có lòng dạ độc ác, cũng là lửa, tại sao Chu Kỳ Hạo vẫn còn sống.

Chỉ mấy giờ ngắn ngủi, Chu Khôn có thể làm được như vậy, chứng tỏ ông ta rất có lòng tin với hướng đi của mình, tại sao ông ta lại tha cho Chu Kỳ Hạo, cố ý cho cảnh sát cứu được cậu.

Chu Kỳ Hạo…

Đồng tử của Triệu Liệt Húc co lại, lập tức nhớ đến chuyện Dương Thanh Hà nói với mình hôm đó.

Anh dẫm mạnh chân ga phóng vọt đi, quay đầu xe tại giao lộ phía trước và trở lại bệnh viện.

Trong mắt Dương Thanh Hà, Chu Kỳ Hạo là một cậu bé đơn thuần và năng động, dù đang ở tuổi dậy thì, cũng sẽ không đến mức đột nhiên thay đổi, đến quán bar gây chuyện được, nên từ đầu đã lơ là, ai lại đi nghi ngờ một đứa trẻ 14 tuổi chứ.

Hoàn cảnh ở nhà họ Chu áp lực và bất thường, một đứa trẻ lớn lên trong môi trường đó thật sự giữ được tinh thần khỏe mạnh sao?

Lấy Từ Duệ Hàng làm ví dụ, bất kể ngoài mặt bình thường bao nhiêu, thì trong thế giới nội tâm của cậu ta luôn có một mặt không muốn ai biết.

Chu Khôn giết Dương Thủ Thành, cảnh sát cũng theo dõi nhưng không phát hiện điều khác lạ. Có người giúp ông ta làm việc, nếu người đó là Chu Kỳ Hạo thì quả đúng là khó nhận ra.

Đối với Chu Khôn, Thanh Hà là một lựa chọn rất tốt. Cô phù hợp với tất cả các điều kiện, ông ta sẽ không buông tha cho cô đơn giản như vậy. Ông ta sẽ chọn tối nay xem như điểm chia nhỏ, chắc chắn đã dự tính trước toàn bộ chuyện sau đó.

Cách để đưa Thanh Hà đi nhanh gọn và dễ dàng nhất là Chu Kỳ Hạo. Thanh Hà sẽ không có phòng bị gì trước cậu ta, cảnh sát sẽ càng không cảnh giác. Lợi dụng Chu Kỳ Hạo, có thể làm được điều này rất dễ dàng.

Chỉ là nếu Chu Kỳ Hạo thật sự là một người như vậy, sao Thanh Hà sống cùng cậu ta sáu năm trời lại không phát hiện ra chứ?

Một tay Triệu Liệt Húc giữ vô lăng, một tay gọi điện thoại của Dương Thanh Hà.

Chu Kỳ Hạo là Chu Kỳ Hạo, nhưng Chu Kỳ Hạo lại không phải là Chu Kỳ Hạo.



Trong phòng bệnh có hai cảnh sát đứng thủ không nhúc nhích ở cửa, bên ngoài phòng bệnh còn có hai cảnh sát khác và bảo vệ của bệnh viện.

Dương Thanh Hà ngồi bên giường bệnh, mọi thứ im lìm đến đáng sợ, dường như cô có thể nghe thấy tiếng từng giọt nước nhỏ giọt trong ống truyền nước.

Chiều nay xảy ra quá nhiều chuyện, Chu Khôn giết Thôi Bình, trong khi sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt vào vụ án của Thôi Bình thì ông ta đang ở bên Trương Uẩn tại nơi nào đó trong thành phố. Đến lúc cảnh sát bắt đầu tiến hành bước tiếp theo thì ông ta lại ra tay với Trương Uẩn, hoàn toàn dắt mũi cảnh sát, làm người ta trở tay không kịp.

“Chị… Chị… Chị!” Chu Kỳ Hạo lẩm bẩm, chợt hét to lên và mở bừng mắt, há miệng thở hổn hển.

Dương Thanh Hà sáng mắt, “Kỳ Hạo?”

Ánh mắt Chu Kỳ Hạo mù mịt, một lúc lâu sau mới lấy lại thị lực. Cậu nhìn về phía Dương Thanh Hà, trong mắt chất chứa cảm xúc khó tả, hệt như kẻ bơ vơ tìm được bến dừng chân vậy.

“Chị…” Cậu ta yếu ớt gọi.

“Không sao đâu.” Dương Thanh Hà an ủi cậu, nhấn chuông gọi bác sĩ.

Chu Kỳ Hạo: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao em lại ở bệnh viện?” Cậu nhìn một vòng xung quanh, liếc mắt trông thấy cảnh sát.

Dương Thanh Hà không trả lời, hỏi ngược lại: “Còn nhớ em đã làm gì trước khi hôn mê không?”

“Em… Em muốn ra ngoài ăn cơm, uống một ly nước, sau đó…”

Chu Khôn cho cậu uống thuốc ngủ, không phải kali xyanua, ông ta không cần tính mạng của Chu Kỳ Hạo. Dương Thanh Hà tưởng rằng Chu Khôn vẫn có chút lòng nhân từ với Chu Kỳ Hạo. Dẫu gì thằng bé cũng là con trai của ông ta, Chu Kỳ Hạo cũng chỉ là một đứa trẻ, trước giờ nó chưa từng làm bất kì điều gì tổn thương người khác hay tổn thương đến mình.

Bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy đến, cảnh sát chăm chú quan sát những người vây quanh giường bệnh.

Bác sĩ kiểm tra cho Chu Kỳ Hạo xong, chuông lớn ở tòa cao ốc cách bệnh viện mấy trăm mét bỗng điểm ba hồi. Mỗi khi đến đúng giờ đều sẽ vang lên như thế, Dương Thanh Hà nhìn điện thoại, đã chín giờ tối rồi.

Chu Kỳ Hạo chợt run rẩy, tay phải tóm lấy cổ tay của bác sĩ, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Ánh mắt cậu ta trở nên u ám, con ngươi màu xanh nhạt lạnh lùng nhìn chằm chằm bác sĩ.

Bác sĩ nói: “Thả ra đi, chỉ kiểm tra thân thể thôi, cậu bé đừng sợ.”

Chu Kỳ Hạo mím môi rồi cụp mắt, dần dần thả lỏng tay.

Kiểm tra xong xuôi, bác sĩ bảo: “Tỉnh lại rồi thì không sao nữa, hai ngày sau có thể về, nhưng cu cậu còn nhỏ, có thể sẽ để lại bóng ma trong lòng, cần động viên nhiều hơn.”

Dương Thanh Hà đáp vâng.

Sau khi bác sĩ đi, trong phòng yên tĩnh lại, Dương Thanh Hà hỏi: “Đói không? Muốn ăn gì?”

Chu Kỳ Hạo nhìn cảnh sát sau lưng cô: “Cái gì cũng được ạ.”

Cảnh sát không cho Dương Thanh Hà ra khỏi phòng bệnh, giao cho một cảnh sát bên ngoài cửa khác đến nhà ăn mua cơm.

Chu Kỳ Hạo nói: “Có thể làm phiền các anh đi mua một ít trái cây không, tôi muốn ăn lê.”

Dương Thanh Hà hơi ngại vì phải làm phiền họ, nhưng cảnh sát kia lại rất thoải mái bảo: “Chị dâu yên tâm, đội trưởng Triệu đã phân phó rồi, phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho hai người, mấy chuyện nhỏ này cứ giao cho chúng tôi là được rồi.”

Dương Thanh Hà gật đầu nói cảm ơn, vẻ mặt Chu Kỳ Hạo hờ hững, mỉm cười nhẹ.

Hai viên cảnh sát ngoài cửa, một người đi mua cơm, một người đi mua trái cây, một cảnh sát canh trong phòng bị điều ra ngoài gác tạm thời.

Một lát sau, Chu Kỳ Hạo nói: “Em muốn đi vệ sinh.”

Phòng bệnh là phòng dành cho bốn người, không có nhà vệ sinh riêng. Tuy nhiên Chu Kỳ Hạo là trường hợp đặc biệt, nên trong phòng này chỉ có một mình cậu ta.

Cảnh sát còn lại trong phòng đỡ Chu Kỳ Hạo đến nhà vệ sinh, Dương Thanh Hà đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nơi này ở tầng hai, tầm nhìn hẹp, bên dưới là những cây ngô đồng cao ngất ngưởng, những chiếc lá vàng đượm màu hoàng hôn rơi rụng đầy trên mặt đất.

Thấy Chu Kỳ Hạo đi một lúc lâu chưa về, Dương Thanh Hà có hơi lo lắng, ra hành lang ngó thử thì không thấy bóng dáng họ đâu.

Bảo vệ trong bệnh viện đi tới đi lui trên hành lang để tuần tra.

Ở cuối hành lang, Chu Kỳ Hạo trông có vẻ hốt hoảng chạy tới, túm lấy bảo vệ nói gì đó, tiếp đến các bảo vệ đồng loạt chạy về hướng nhà vệ sinh.

Dương Thanh Hà bước nhanh tới, Chu Kỳ Hạo cầm tay Dương Thanh Hà, kéo cô vào phòng bệnh với khuôn mặt hoang mang.

“Sao vậy? Viên cảnh sát kia đâu?”

“Không biết anh ta bị gì mà ngã xuống ở cửa nhà vệ sinh, em sợ quá.”

Viên cảnh sát duy nhất còn ở đây lập tức cho bảo vệ giữ cửa, tự chạy đến kiểm tra tình hình. Anh ta gọi điện thoại cho Triệu Liệt Húc, nhưng không cách nào liên lạc được.

Dương Thanh Hà và Chu Kỳ Hạo ngồi trên giường, cô an ủi cậu, “Không sao hết, không sao hết, em đừng vung tay mạnh, đang truyền nước đó, lộn xộn sẽ bị sưng tay, nào, như vậy tốt rồi.”

Chu Kỳ Hạo ôm chầm lấy cô, nói sợ không ngừng.

“Kỳ Hạo? Em sao vậy?”

Chu Kỳ Hạo ngước mắt nhìn về hướng cửa, cảm giác được tất cả những gì xảy ra bên ngoài.

Dương Thanh Hà muốn đẩy cậu ra, nhưng không sao đẩy nổi.

“Kỳ Hạo…”

Sau cổ cô bỗng tê rần, trước mắt dần trở nên choáng váng, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh đen kịt.

Chu Kỳ Hạo đỡ cô, rút đầu kim trên mu bàn tay ra.

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường của Dương Thanh Hà rung lên liên hồi.

….

Triệu Liệt Húc gọi mấy cuộc điện thoại liên tiếp, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai nghe máy, anh siết chặt vô lăng, tưởng như có thể nghiền nát bất kì thứ gì.

Anh lập tức gọi cho cảnh sát, sau mấy cuộc gọi không được nhận cuối cùng cũng có người nghe.

“Đội trưởng Triệu! Có chuyện!”

Triệu Liệt Húc chau mày, “Thanh Hà đâu!?”

“Cô ấy ở phòng bệnh, A Chí đột nhiên hôn mê bất tỉnh, tôi…”

“Lập tức về phòng bệnh ngay!” Triệu Liệt Húc quát lên, trong âm thanh đầy tức giận.

Viên cảnh sát nọ rùng mình, lần đầu thấy đội trưởng Triệu nổi nóng.

Cảnh sát đẩy cửa phòng ra, bên trong trống trơn, cánh cửa sổ mở ra, rèm cửa đong đưa.

Tim anh ta như ngừng đập, vội nhào qua đó nhìn xuống dưới, không có một bóng người.

Sau khi đến bệnh viện, Triệu Liệt Húc vọt ngay vào phòng bệnh, không có một ai, ngay trước mắt anh, không tìm thấy người đâu nữa.

Anh lại để cô lâm vào nguy hiểm một lần nữa.

Nhớ lại lần trước, anh cho rằng sẽ không xảy ra chuyện này nữa, anh những tưởng mình có thể làm được như vậy.

Anh nghiến răng nghiến lợi, gió lạnh ập đến, anh đứng bất động, dáng người cao ráo hệt như tòa cao ốc đang ẩn hiện trong bóng tối ở phía xa.

Lần đầu tiên, anh cảm thấy mình bất tài đến vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, thậm chí anh bắt đầu hối hận vì ban đầu mình đã không lạnh lùng từ chối cô, thích đến mấy cũng nên kiềm chế, những tội nghiệt để lại đáng lẽ nên do anh gánh chịu.

“Đội trưởng Triệu…” Cảnh sát nuốt nước bọt.

Hai tay Triệu Liệt Húc dần nắm chặt thành đấm, hai hàm răng trên dưới nghiến chặt lại nhau. Đôi môi mỏng lạnh như dao bén, con mắt quét qua từng góc nhỏ trong phòng bệnh, cuối cùng nhìn thấy một chiếc ống tiêm nhỏ rơi trên mặt đất.

Trên ống tiêm có mùi thuốc tê, nhưng chắc chắn không đơn thuần chỉ là thuốc tê.

Chu Kỳ Hạo mặc quần áo bệnh nhân, sao có thể lấy được thuốc, Chu Khôn đã đến đây ư? Không thể, ông ta sẽ không đích thân làm những chuyện này.

Ông tay bắt cóc Thanh Hà, vì ông ta biết có cô làm con cờ đặt cược, ông ta chắc chắn sẽ làm vậy.

Ông ta sẽ đưa Thanh Hà đi đâu?

Một nơi khiến ông ta an tâm, một nơi để ông ta có thể trừng phạt anh, hoặc một nơi để ông ta hoàn thành thí nghiệm của mình một cách hiệu quả hơn.

Mặt Triệu Liệt Húc đanh lại, đi nhanh ra khỏi bệnh viện.

Màn đêm buông xuống, mỗi một bước đi của anh đều nặng nề nhưng cả người lại như bị khoét rỗng.

Trên đường Triệu Liệt Húc lái xe lao vùn vụt về cục cảnh sát, anh mở cửa sổ, một tay vịn vô lăng, một tay đặt bên bệ cửa sổ.

Đôi đồng tử đen láy của anh nhìn chằm chằm về phía trước, tất cả ánh đèn đều nhòe thành những cái bóng mơ hồ.

Triệu Liệt Húc phát hiện mình không thể tỉnh táo lại để suy nghĩ kĩ càng được, anh giận dữ đấm mạnh vô lăng, đạp chân ga, nhanh chóng vượt qua chiếc xe trước mặt.

….

Cửa bệnh viện.

Một thiếu niên mặc áo khoác và đội mũ lưỡi trai đen chậm rãi đi từ trong ra.

Gió thổi tung bay một góc áo của cậu, gương mặt khôi ngô lạnh lẽo như băng.

Cậu ta đi mấy bước rồi bỗng nhiên dừng lại, trong đôi mắt thấp thoáng một thứ không biết tên, đó là lòng trắc ẩn của cậu ta.

Nhưng rất nhanh sau đó, một thứ gì đó sắc bén và tàn nhẫn hơn đã nuốt chửng chút do dự sót lại.

HẾT CHƯƠNG 67

___________

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi