LỠ TAY XOÁ NHẦM WECHAT CỦA LÃO ĐẠI

Sáng sớm hôm say Phó Tư Bạch tỉnh dậy.

Giấc mơ hỗn loạn và ngổn ngang, sau khi tỉnh dậy đầu óc vẫn còn hơi đau sau một cơn say.

Anh ngồi dậy xoa xoa trán, nhạy cảm ngửi được một mùi hương quen thuộc trong không khí.

Những cảnh tượng rời rạc đêm qua lóe lên trong đầu, có vẻ như vẫn luôn ở bên cạnh cô, như mơ nhưng lại không giống mơ, thật nhưng lại không thật.

Phó Tư Bạch mang dep vào lười biếng đi ra khỏi phòng.

Có trứng và bánh bao hấp trong hộp cách nhiệt trên quầy bar, bên cạnh có một ly nước ấm, dưới ly đặt một mẩu giấy màu hồng, trên tờ giấy có một dòng chữ nhỏ xinh——

“Có tiết học sớm nên em đi trước, trước khi ăn thì uống nước đi---Ôn Từ”

Mẫu chữ tròn tròn rất đáng yêu, có chút giống học sinh tiểu học.

Phó Tư Bạch bê ly nước lên uống một ngụm, có vẻ như đã thêm mật ong vào nên hơi ngọt nhưng không gắt.

Anh uống một hơi hết sạch rồi cầm điện thoại bước ra ban công.

Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt tuấn tú của anh, dựa vào cửa kính, cúi đầu gửi tin nhắn cho Ôn Từ——

Phó Tư Bạch: “Tối qua uống say rồi.”

Lạc Lạc: “Nước mật ong uống chưa.”

Phó Tư Bạch: “Uống rồi.”

Lạc lạc: “Được rồi^A”

Ngón tay Phó Tư Bạch dừng vài giây rồi anh soạn chữ: “Có làm gì em không.”

Lạc Lạc: “Không nhớ ra?”

Phó Tư Bạch: “ừm.”

Lạc Lạc: “Anh đoán xem?”

“……”

Được đấy, phản kích hay đấy.

Nhớ lại dáng vẻ cô uống say lần trước Phó Tư Bạch bất lực rồi gửi đi mấy chữ: “Đừng đùa, trong nhà không có bao.”

……

Trong giảng đường, Ôn Từ cúi xuống, nhìn thấy dòng chữ hiện lên trên điện thoại, hai má đột nhiên đỏ bừng.

Cô cũng từng uống say mèm rồi sau đó không nhớ ra gì cả.

Nhớ lại lần trước Phó Tư Bạch cũng chỉnh cô nên cô cũng muốn trêu anh, thế là cô nói: “Yên tâm, không ỷ lại vào anh, càng sẽ không lấy con cái để trói buộc anh, anh nghĩ xấu gì vậy.”

Phó Tư Bạch nhìn thấy đoạn tin nhắn này, biết là chẳng xảy ra chuyện gì, anh hơi thả lỏng một chút rồi trả lời: “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng đừng nên vào lúc anh say rượu.”

Lạc Lạc: “Tại sao?”

Phó Tư Bạch: “Mấy chuyện không cảm giác được thì ông đây không nhận đâu. (Mỉm cười)”

……

Sau khi tan học Kiều Tịch Tịch đến cạnh Ôn Từ nói: “ Tối qua thật sự rất đáng tiếc đấy.”

“Hửm?”

“Đạo diễn chọn ra mấy người nhưng không có ứng cử viên ưng ý cho vị trí người dẫn đầu nên chỉ có thể để Vân Hủy tạm dẫn đầu thôi.”

Kiều Tịch Tịch gác tay lên lan can nói với Ôn Từ, “Cô ấy nhảy kém xa cậu, nếu mà cậu đến thì vị trí múa hàng đầu nhất định chạy không thoát khỏi tay cậu rồi.”

“Là tớ tự nguyện bỏ cuộc, cái này có gì đáng nói đâu.”

Dù có hơi tiếc nhưng nhớ đến việc mẹ bị người quản lý phòng tranh ức hiếp, nếu không phải Phó Tư Bạch cô cũng không biết thế nào mới ổn nữa.

Dù thế nào cô cũng nên ưu tiên cho Phó Tư Bạch trước.

Lúc này Vân Hủy và mấy nữ sinh khác đi vào phòng học nhảy, trên người còn mặc váy múa, tay áo thụng được phân phát bởi đoàn “Kinh hồng”.

Các sinh viên khác lập tức vây quanh, nói với Vân Hủy: “Hủy Hủy, đồ múa của cậu đẹp quá đi!”

“Buổi chiều, đoàn phim sẽ cử đến các giáo viên dạy múa chuyên nghiệp trong ngành để hướng dẫn các động tác của chúng ta."

“Thời kì huấn luyện cũng tính thù lao chứ?”

“Đương nhiên, nhưng so với cái này thì việc có thể xuất hiện trên phim điện ảnh tầm cỡ như này mới là quan trọng nhất.”

“Nghe nói chỉ có người đứng múa đầu mới được ống kính lia tới thôi.”

Có người nói: “Hủy Hủy đã được chọn làm người đứng múa đầu rồi mà.”

Vài người con gái nhìn nhau đầy ẩn ý và như có như không nhìn sang Ôn Từ: "Bình thường có người được lắm mà, vào tiết học còn được giáo viên lấy lên làm mẫu, ai dè lần này…haizzz, ngay cả nhảy phụ còn không được chọn nữa.”

Kiều Tịch Tịch biết bọn họ là cố ý nói cho Ôn Từ nghe, cô ấy không phục đáp trả: “Ôn Từ là tự nguyện từ bỏ, nếu cô ấy tham gia thử vai thì làm gì tới lượt các người.”

Ôn Từ kéo Kiều Tịch Tịch bảo cô đừng nói như vậy.

Vân Hủy nhìn thấy Ôn Từ như vậy cũng hừ nhẹ nói: “Nghe nói ai kia trang điểm tận 3 tiếng, lúc quan trọng lại mất tâm hơi, là sợ là không được chọn sẽ bị mất mặt à.”

“Còn gì nữa, nhà cô ta đã như vậy rồi thì sao mà có thể từ bỏ một công việc thù lao cao như vậy chứ. Ngoài việc sợ ra thì tớ nghĩ không ra còn có thể là nguyên nhân nào khác nữa.”

“Trong đoàn có những người hướng dẫn múa chuyên nghiệp nhất, cô ta huơ tay múa chân người ta liền nhìn ra ngay thôi.”

Kiều Tịch Tịch tức chết với mấy kiểu con gái tung hứng nhau như vậy, muốn cãi nhau với bọn họ nhưng lại bị Ôn Từ kéo áo cô lại, lắc lắc đầu.

Không cần thiết phải tranh đua với mấy người này, không đủ tư cách.

Hơn thua với họ chẳng có lợi gì mà ngược lại còn chuốc bực vào mình.

Ôn Từ của trước đây sẽ không gặp những người đáng sợ như vậy, xung quanh cô chỉ có những nụ cười xinh đẹp và lời khen mỹ miều thôi.

Cô buộc phải rơi vào vũng lầy, xung quanh là gai nhọn, không thể nhúc nhích nổi, bộ mặt xấu xa của bản chất con người giống như một con quái vật có nanh, giương nanh múa vuốt với cô.

Đây chính là cuộc sống thực tế nhất đấy.

……

Trên sân bóng Phó Tư Bạch cầm trái bóng, thực hiện cú xoáy ngoạn mục để quả bóng bay vào trong rổ.

“Tuyệt quá.”

Thanh niên bên cạnh phấn khích kêu lên.

Phó Tư Bạch đã sớm quen với việc xung quanh không thiếu những tiếng hò reo, những đóa hoa xung quanh anh.

Anh đến ngoài đường pitch, cầm cái khăn trong túi ra lau mồ hôi rồi xách cặp muốn rời đi.

Một lát nữa còn có buổi biểu diễn.

Mạc Nhiễm và Lâm Vũ đang ngồi tám chuyện bên ngoài để đợi, một lát thấy anh đi đến Lâm Vũ đưa cây guitar cho anh.

Phó Tư Bạch cầm nó bằng một tay rồi cùng bọn họ đi khỏi cổng trường.

Lâm Vũ tùy ý nói: “Nghe bạn gái tớ nói hôm qua có một buổi cast phim.”

Phó Tư Bạch làm ngơ, cúi đầu lấy bao thuốc.

“Ôn Từ vốn cũng đến tham gia, ai ngờ bởi vì lo lắng cho cái người nào uống rượu say mèm nên bỏ lỡ buổi thử vai luôn.”

Nghe đến tên của cô tay Phó Tư Bạch đang lấy thuốc hơi khựng lại, anh quay đầu nhìn người con trai bên cạnh: “Thử vai gì.”

“Không rõ, một phim gì đó.”

Mạc Nhiễm giải thích: “Kinh hồng, một phim điện ảnh về cung đình cổ trang, nghe nói đầu tư nhiều, hai ngày nay đang tìm người múa phụ trong khoa nghệ thuật, rất nhiều người đi đăng kí, là đãi cát tìm vàng đấy.”

“Là tối qua?”

“Phải rồi, cậu còn nói cô ấy trang điểm giống hồ ly tinh sao đấy.”

Lâm Vũ nhớ lại dáng vẻ của Ôn Từ tối qua, nhàn nhạt nói: “Cậu hiểu cái gì chứ, đó gọi là nghệ thuật trang điểm, bạn gái tớ nói trang điểm tận 3 tiếng hơn, đẹp tuyệt vời.”

Phó Tư Bạch nhét điếu thuốc lại vào trong bao, làm bộ như không nghe, không biết đang nghĩ gì.

“Chả trách tối qua em ấy nói có việc quan trọng, haizzz~”

Mạc Nhiễm kéo dài giọng, “Sớm biết vậy không nói cho em ấy rồi.”

“Vậy nên mới nói chị dâu vẫn thật sự rất thương Phó ca nha! Không phải chỉ uống say mèm thôi sao, đổi lại là tớ tớ sẽ không đến.” Đoạn Phi Dương nói, “Yêu đương sao có thể quan trọng hơn sự nghiệp chứ?”

“Đây là lí do vì sao bây giờ cậu vẫn là một cẩu độc thân đấy.”

Mấy người đều bật cười hi hi ha ha chỉ mỗi mình Phó Tư Bạch lại trầm mặc.

Anh biết Ôn Từ không phải là thương anh, chỉ là đang bù đắp và trả ơn mà thôi.

Vì thế, không phải cảm động, càng không cần phải áy náy.

Phó Tư Bạch cúi đầu lấy thuốc ra hút.

Nhưng sau mấy phút trầm mặc anh vẫn khó chịu lấy điện thoại ra.

Tối Ôn Từ bất ngờ nhận được điện thoại của giáo viên, bảo cô lập tức tới phòng tập nhảy tối qua để thử vai.

“Thử vai?”

“Ừm, mọi người đang chờ em, thay giày nhảy rồi đến đây, nhanh lên, đừng trễ giờ.”

Ôn Từ thấy mơ hồ: “Là thử vai gì ạ?”

“Kinh hồng.”

Giáo viên khàn giọng, “Vẫn chưa tìm được người nhảy vị trí đứng đầu thích hợp, đạo diễn nhìn hình trang điểm của em, họ rất hài lòng với tạo hình bên ngoài của em, còn hỏi em tại sao không đến tham gia buổi phỏng vấn tối qua.”

“Tối qua em..em tự bỏ rồi.”

“Vậy nên hôm nay mới đặc biệt thêm một buổi, mau đến đi, đừng để lỡ mất cơ hội.”

Có thể có thêm một cơ hội nữa nên Ôn Từ rất vui vẻ, từ từ về kí túc xa để thay giày rồi đến phòng học.

Ngoài phòng học, đám người Vân Hủy mặc váy dài tay thụng vẫn còn chưa rời đi, đang dựa vào lan can nói chuyện---

“Vốn tưởng chỉ là hướng dẫn vũ đạo đơn giản, không ngờ đạo diễn, trợ lý đạo diễn và nhà sản xuất cũng tới!"

“Đúng đấy! Lần này cũng quá lớn rồi!”

“Nếu được đạo diễn nhìn trúng có phải sẽ có thể tiến vào làng giải trí đóng phim không thế!”

“Nằm mơ giữa ban ngày à, cậu tưởng quay phim dễ lắm à, lại không phải được đào tạo chính quy nữa.”

“Hủy Hủy chắc chắn không thành vấn đề!”

“Tớ nghe giáo viên nói đạo diện là nhắm người múa đầu nên mới đến, người múa đầu…không phải là Hủy Hủy sao.”

Trên mặt Vân Hủy có chút biến sắc, không ngờ vừa quay đầu lại lại thấy Ôn Từ, sắc mặt hơi thay đổi: "Cậu đến đây làm gì?"

Ôn Từ xách cặp đi vào: “Đạo diễn mọi người ở trong đây à?”

“Ôn Từ, cô có liêm sỉ không hả! Nghe nói đạo diễn ở đây liền chạy đến nịnh bợ đạo diễn hả.”

Ôn Từ không muốn tranh cãi với Vân Hủy, chỉ nói: “Tớ được giáo viên thông báo đến thử vai.”

“Cô muốn nổi tiếng nên điên rồi sao, người múa phụ đã đủ số lượng rồi.”

Chưa kịp nói xong thì giáo viên dạy múa trong khoa đã đi ra, nhìn thấy Ôn Từ liền nhanh chóng giơ tay với cô: "Ôn Từ, lại đây, cô trang điểm cho em, các đạo diễn đang đợi em đó."

Vẫn Hủy đột nhiên biến sắc, truy hỏi: “Cô Tần, số lượng nhảy phụ họa của chúng ta đã đủ rồi, cô ấy…cô ấy dựa vào đâu…”

“Đạo diện rất hài lòng với ảnh trang điểm tạo hình của Ôn Từ, đích thân đến chọn người.”

Các nữ sinh lập tức lo lắng: “Nếu cô ta được chọn, vậy trong chúng ta không phải sẽ có người phải bị loại ra sao?”

“Vẫn chưa kí hợp đồng chốt lại, việc này đều phải dựa vào thực lực để nói chuyện.”

Ôn Từ cũng không để ý bọn họ, đi cùng cô giáo vào phòng chờ, trang điểm và thay đồ.

Quả thực có rất nhiều người ngồi trong phòng tập nhảy để phỏng vấn, đạo diễn và trợ lý đạo diễn ngồi ở giữa, ngoài ra còn có một số nhà sản xuất và nhân viên.

Chỉ sợ buổi thử vai tối qua vẫn chưa hoành tráng như bây giờ.

Ôn Từ đột nhiên có hơi hồi hộp.

Cô Tần ấn vào vai cô bảo cô thả lỏng một chút.

Cô định thần lại, cô men theo nhịp hòa tấu của đàn tranh, những tà áo bay phấp phới như mây trôi, dáng người nhẹ nhàng nhanh nhẹn, mỗi cử động đều đầy quyến rũ.

Huấn luyện viên chuyên nghiệp vừa nhìn liền nhận ra sự chuyên nghiệp và nền tảng vững chắc của cô, còn ánh mắt của đạo diễn lại rơi vào khuôn mặt mềm mại và tươi sáng của cô gái nhỏ này.

Với dáng vẻ kinh diễm như vậy,chỉ e là làm nữ chính thì tuyệt đối không sai chút nào.    

Nhạc vừa dứt, tà áo buông xuống uyển chuyển, động tác cuối cùng của Ôn Từ dừng lại để kết thúc.

Trong phòng im lặng vài giây, đạo diễn là người vỗ tay đầu tiên vì cảm động.

Quá hoàn mỹ rồi!

Ban đầu nhận được điện thoại của bên đầu tư khiến ông vẫn còn có chút hoài nghi. Ông đã ôm một tâm trạng rất không kiên nhẫn tiến hành thêm một buổi thử vai.

Lại không ngờ cách múa của người con gái trước mặt này lại khiến người ta rung động nhất trong tất cả những cô gái đã thử vai.

Thực lực kinh hồn bạt vía như này, sau lưng…lại có tập đoàn Phó thị hậu thuẫn, cô mà tiến vào giới giải trí thì sẽ quét sạch tất cả rồi!

……

Không một chút nghi ngờ Ôn Từ giành được vị trí nhảy dẫn đầu của Kinh hồng, cũng là vị trí mà tạm thời giữ bởi Vân Hủy.

Vân Hủy vừa nghe tin này quả quyết không dám tin những gì mình nghe.

Nhìn thấy Ôn Từ đi ra, cô ta giống như một con chó rừng nổi giận đùng đùng, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, mắng: "Đồ khốn kiếp!"

Ôn Từ lau mồ hôi trên trán rồi liếc nhìn cô ta: “Nếu mắng người có thể khiến cậu thoải mái hơn thì tùy cậu. Nhưng với kinh nghiệm của tớ mà nói thì hòa giải với chính mình mới là cách tốt nhất đối mặt với thất bại.”

Câu nói này đã khiến Vân Hủy máu xộc thẳng lên não, tức giận đến muốn ngất xỉu.

Nói rồi cô cũng không ngoái đầu lại nhìn cô ta mà đi thẳng ra phòng thay đồ.

Trong căn phòng đơn chật chội, đèn trên cao mờ ảo.

Ôn Tư cởi đồ múa ra, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, tim đập thình thịch.

Cô đã bị đè nén rất lâu, luôn thất bại, luôn bị người ta chế giễu mỉa mai…

Hôm nay thực sự là lần đầu tiên sau một thời gian dài cô cảm thấy được công nhận, được cần và cảm thấy mình không phải là một tên ngốc vô dụng và không thể làm tốt việc gì.

Ôn Từ cúi đầu nhìn mặt tì hưu ngọc màu đen đó, rồi đặt nó lại trước ngực.

Ánh mắt của cô ấm áp hơn nhiều.

“Hóa ra mày thật sự có thể đổi vận đấy?!”

“Cảm ơn mày nhé!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi