Ôn Từ nói việc mình được chọn múa vị trí đầu của “Kinh hồng” cho mẹ nghe, không có nói việc thù lao cao mà cô chỉ nói với mẹ bản thân mình có cơ hội múa một đoạn trong phim điện ảnh.
Thư Mạn Thanh rất ủng hộ và khen ngợi, bà khen bảo bối nhỏ của mình: “Quá tuyệt luôn, mẹ rất tự hào về con, Lạc Lạc nhà chúng ta là có thiên phú mà.”
Ôn Từ trong lòng tràn đầy vui sướng, ngập tràn hạnh phúc.
“Phải rồi, khi nào mời Tư Bạch đến ăn cơm thế. Lần trước cậu ấy đưa con đến bệnh viện vẫn còn chưa cảm ơn người ta đàng hoàng.”
""
Niềm vui trong lòng Ôn Từ vơi đi chút.
Cô sao có thể mời Phó Tư Bạch đến nhà được, không, cái này tuyệt đối không thể.
“Mẹ, quan hệ của con với anh ấy không phải như mẹ nghĩ đâu.”
“Cậu ấy không phải bạn trai con?”
Ôn Từ im lặng, rồi mới nói: “Phải, nhưng…”
“Vậy là thế rồi”
“Mẹ, con và anh ấy chỉ là quen thử xem thế nào, mẹ đừng để ý, nói không chừng không bao lâu nữa chúng con sẽ chia tay vì tính cách không hợp cho xem.”
“Lạc Lạc, mẹ nhìn ra được Tư Bạch là đứa trẻ tốt, con phải trân trọng.”
“Mẹ mới nhìn mà biết rồi?” Ôn Từ thấy không có lý, “Mái tóc của anh ấy vừa nhìn liền thấy giống kiểu ăn chơi.”
“Cậu ấy không phải.” Thư Mạn Thanh nói, “Cậu ấy là đứa trẻ biết suy nghĩ, mà còn rất hiểu chuyện, hiểu chuyện hơn con nhiều.”
“Mẹ…! Mẹ mới gặp một lần liền bị anh ấy làm mờ mắt rồi!”
“Mẹ sống nửa đời rồi, nhìn người còn chưa chuẩn sao.”
Ôn Từ ngang bướng nói: “Con sẽ không mời anh ấy về ăn cơm, cùng lắm...con tự mời anh ấy một bữa để cảm ơn anh ấy là được rồi. Với lại mẹ mà nấu cơm thì có thể ăn nổi sao.”
Thư Mạn Thanh cười: “Được được được, con chế cơm mẹ nấu không ngon. Được, vậy con mời cậu ấy ăn cơm rồi chuyển lời cảm ơn dùm mẹ.”
Ôn Từ cúp điện thoại mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết Phó Tư Bạch trò chuyện thế nào mà lần nào gọi điện thoại cho mẹ bà cũng đều hỏi thăm anh, giống như thật sự coi anh thành con trai mình rồi.
Nếu…nếu mẹ biết thân phận của Phó Tư Bạch thì chắc sẽ không như vậy nữa.
Dù mẹ thích đến thế nào thì cô cũng thật sự không thể xem anh như bạn trai mà dắt về nhà gặp mẹ cô được.
Sau khi tan học, Ôn Từ cúi đầu gửi tin nhắn cho Phó Tư Bạch: “Mời anh đi ăn cơm nè.”
Fsb: “Ăn gì?”
Ôn Từ: “Nhà ăn.”
Fsb:.
Trong phòng hợp ở tầng cao của tập đoàn Phó Thị, một người đàn ông phong độ đã ngoài 60 tuổi, mặc một bộ đồ thời Đường và đang chống một cây gậy chạm trổ.
Phó Tư Bạch đang mặc vest, mặt không cảm xúc đứng sau ông để nghe những bài giảng của ông trước một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty.
Nữ thư ký trẻ tuổi bưng trà đi vào, ánh mắt như có như không nhìn về phía Phó Tư Bạch.
Người chèo chống cả tập đoàn Phó thị trong tương lai này, tuổi trẻ, ánh mắt lạnh lùng còn mang một khí chất trầm tĩnh, khuôn mặt anh rất hoàn hảo…Khiến người ta phải mặt đỏ tim đập, không dám nhìn nhiều.
Sau khi giám đốc cấp cao rời khỏi phòng họp, lão gia quay đầu nói với Phó Tư Bạch: “Tối nay có sắp xếp một buổi tiệc, con đi ăn cùng với bọn họ để hiểu thêm về hoạt động của công ty. Nếu đã đồng ý tiếp quản thì ông phải ủy quyền hết cho con rồi.”
“Ông nội, ăn cơm thì đợi lần sau đi, con phải về trường.”
“Có việc?”
“Ừm, hẹn đi ăn với bạn.”
“Vậy gọi bạn con đến đi, ông bảo thư kí đặt một bàn đối diện Đế Hào.”
Phó Tư Bạch cười: “Đừng, là đối phương mời con, là một con gà bủn xỉn, đến Đế Hào chỉ sợ là dọa xỉu luôn mất.”
Phó lão phật gia nghe anh nói như vậy khiến ông hơi ngạc nhiên, ông nói nhẹ nhàng: “Tư Bạch, ông nhìn ra được gần đây con thay đổi nhiều lắm.”
“Thật ạ?”
“Trước đây con không thích nhất là đến công ty, càng không muốn quản chuyện công ty, con không có tham vọng này.”
“Ai cũng đều phải trưởng thành, con cũng muốn có sức lực.”
“Vậy xem ra là con có người muốn bảo vệ rồi.”
Phó Tư Bạch đi đến cái ghế đối diện ông nội từ từ ngồi xuống, dí dỏm nói: “Ông nội ông đến tuổi này rồi mà còn nói chuyện như vậy không thấy ngứa ngáy ạ.”
Lão phật gia giơ cái cậu gậy lên đánh nhẹ vào người anh: “Tiểu tử thối.”
Người thư kí đứng bên cạnh rót nước ấm cho Phó lão gia rồi nhìn hai ông cháu nói chuyện với nhau.
E là ngoài Phó Tư Bạch ra thì trên đời này chẳng có ai dám dùng ngữ khí không khiêm tốn gì như vậy để nói chuyện với ông cả.
Ngay cả có là Phó Trác An đến thì trước mặt của Phó lão phật gia cũng phải tôn kính lễ phép, không dám giở tính giở nết ra.
Phó lão phật gia thật sự rất thương người cháu đích tôn này.
Phó Tư Bạch đi ra khỏi tập đoàn Phó thị, trong gió lạnh, anh quay lại nhìn tòa nhà cao chót vót mới nhìn thì không thể nhìn thấy đỉnh.
Thật sự anh đã có người muốn bảo vệ rồi.
Bao bọc cô một cách chắc chắn trong lãnh thổ của riêng mình, bất chấp thời tiết.
Dù hi sinh cái gì cũng đều không thấy hối tiếc.
……
Trong căn tin rực rỡ ánh đèn, Ôn Từ đã gọi xong đồ ăn, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Phó Tư Bạch.
Dù đã vào mùa đông nhưng anh mặc cũng không nhiều, áo len đen ngắn cổ để lộ ra cái cổ, khuôn mặt anh góc cạnh sắc nét.
Anh mang theo cái giá lạnh đến run cầm cập bước vào, nhìn quanh một vòng liền thấy cô gái nhỏ ngồi bên bàn đang vẫy tay với anh và mỉm cười tươi sáng.
Phó Tư Bạch đi vào, nhàn nhạt nói: “Người mời anh ăn cơm rất nhiều, mà ăn ở nhà ăn…em là người đầu tiên.”
Ôn Từ đưa thẻ ăn cơm trong tay mình qua cho anh, tâm trạng có vẻ như rất tốt: “Vậy anh phải bắt đầu thích ứng đi, bạn gái anh không có tiền nên chỉ có thể mời ăn ở nhà ăn.”
Ánh mắt anh lóe lên ý cười lười biếng, bàn tay thon dài cầm lấy thẻ ăn cơm rồi đi đến cửa gọi cơm.
Lúc quay lại Ôn Từ nhìn thấy cả đĩa cơm của anh đã được lấp đầy, bò kho, chân gà teriyaki và sườn cừu nướng...
Quả nhiên là người đàn ông này thật sự không biết khách sáo với cô mà.
Từ trong ánh mắt của cô Phó Tư Bạch nhìn ra được sự xót xa.
Anh từ chối buổi tiệc của ông nội, từ trung tâm trở về đây vậy mà cô còn chê anh ăn nhiều.
“Tiếc thì có thể không mời.”
“Không có tiếc nhé.” Ôn Từ lấy lại tấm thẻ ăn cơm, cất vào trong túi mình, “Mau ăn đi.”
Phó Tư Bạch ngồi bên cạnh cô, đặt sườn cừu, thìa là và thịt bò thái hạt lựu lên cái đĩa đầy rau của cô, cô cau mày nói: “Làm gì thế?”
“Ăn không hết, chia cho em một chút đấy.”
“Ăn không hết thì anh đừng gọi nhiều như vậy chứ!”
Anh nói nhẹ bâng: “Quen rồi.”
“……”
Cô không nói chuyện nữa, lắm lúc Phó Tư Bạch sẽ liếc nhìn qua cô.
Cô gái nhỏ này ăn cơm rất nghiêm túc, nhai từ từ, khóe miệng quả đào của cô còn lấm tấm miếng dầu mỡ, trông rất đáng yêu.
Phó Tư Bạch lại gấp miếng cánh gà trong đĩa qua cho cô, nhìn cô ăn.
Ôn Từ từ chối: “Ăn không nổi nữa!”
“Miếng cuối cùng.”
Đợi cô ăn xong, cái đũa gắp thịt bò của anh lại đưa ra liền bị Ôn Từ dùng ánh mắt sắc lẹm ngăn lại.
Phó Tư Bạch nhìn cô mãi mới cúi đầu ăn mấy đũa, Ôn Từ nói với anh: “Hôm nay em được chọn nhảy phụ cho Kinh hồng đấy nhé.”
“Ừm.”
“Anh không hỏi đó là gì sao?”
“Là gì.”
Ôn Từ nhìn biểu cảm thản nhiên của anh, cô đoán là anh cũng sẽ không hứng thú lắm nên nhất quyết không nói.
Phó Tư Bạch không phải kiểu người sẽ đón hùa ý của người khác. Anh luôn là nhân vật trung tâm của đám đông, cho dù đối với bạn gái trước của anh cũng gần như đều là bọn họ lấy lòng anh nhiều hơn.
Ôn Từ cảm thấy bản thân mình cũng sẽ không ngoại lệ.
“Nói với anh cái này chính là bởi vì khoảng nửa tháng sẽ vào đoàn phim.” Cô thử thăm dò nói, “Có thể thêm wechat, như vậy mới có thể gọi điện thoại, nhắn tin bằng thoại, tiết kiệm được tiền điện thoại đấy.”
Tay cầm đũa của Phó Tư Bạch hơi khựng lại, từ chối: “Không cần thêm.”
Anh tạm thời…vẫn chưa muốn để cô nhìn thấy lịch sử tin nhắn của trước đây, nhìn thấu tâm tư của anh.
Vốn đã đủ hèn mọn rồi.
Để cô biết thì anh coi như sẽ hoàn toàn thua rồi.
Ôn Từ gật gù, cất điện thoại lại: “được thôi.”
Phó Tư Bạch nhìn thấy cô bình tĩnh, không hề có chút cảm giác thất vọng nào khiến anh muốn hỏi thăm dò: “Cũng không phải mối quan hệ lâu dài gì, chán thì chia tay, không cần phải thêm.”
Ôn Từ thuận theo mà gật đầu: “Được thôi.”
“……”
Thật sự đủ sảng khoái.
Tâm tình của Phó Tư Bạch ngay lập tức chìm xuống, cổ họng anh dường như bị lau bằng giấy nhám, hơi rát, anh lại nói: “Nếu cảm thấy gọi điện thoại quá tốn tiền thì có thể không gọi.”
Cô gái nhỏ này nhạy cảm nhận ra được tâm tình anh không thoải mái nên cô lí nhí nói: “Không phải, lần sau em sẽ không chủ động nhắc đến chuyện thêm wechat nữa.”
Phó Tư Bạch nói không một chút cảm xúc: “Hôm nay em nhận thua khá nhanh đấy.”
“Phó Tư Bạch, sau này em sẽ kiềm chế tính khí, sẽ không tùy ý hung dữ lung tung với anh nữa, sẽ cố gắng làm tốt nghĩa vụ của một người bạn gái, quan tâm anh nhiều hơn.”
Con ngươi đen láy của Phó Tư Bạch hơi ngước lên để nhìn cô: “Cố gắng làm tốt nghĩa vụ của một người bạn gái?”
“Ừm.”
Phó Tư Bạch kéo dài ngữ điệu ở bên tai cô, anh nhẹ nhàng nói: “Em biết “nghĩa vụ” của một người bạn gái là gì?”
“……”
Nhìn khuôn mặt đang dần ửng đỏ lên của cô khiến khóe môi của Phó Tư Bạch cong lên, anh cầm đĩa cơm đứng dậy rời đi: “Em vẫn khá biết tự kiểm điểm lại mình, vậy sao em không tự nghĩ tại sao anh vẫn chưa chạm vào em.”
Ôn Từ không trả lời lại anh, hai người đi ra khỏi nhà ăn, cái lạnh buốt đến tận xương.
Bữa ăn này khiến Ôn Từ cảm nhận được Phó Tư Bạch chắc cũng đã ghét mình rồi.
Không chạm vào cô đương nhiên cũng là bởi vì ghét.
Không sao cả, cô không quan tâm.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, đôi mắt của Phó Tư Bạch lạnh như nước, đường nét lạnh lùng và nghiêm nghị, mang theo vẻ lạnh giá.
“Phó Tư Bạch, muốn đi dạo không?”
“Công ty còn có việc.”
“Được, vậy em tiễn anh đến cổng trường.”
Anh đi về phía cổng trường, Ôn Từ đi theo phía sau, vừa thấy anh cất điện thoại vào túi rồi lại cố ý để trống tay phải.
Cô đang bên phải của anh.
Nhưng Ôn Từ không chắc, cô bước lên để đi ngang hàng với anh nhưng không có nắm tay anh.
“Phó Tư Bạch, sau này em vẫn sẽ gọi điện thoại cho anh, không sợ phí tiền điện thoại.”
“Tùy em.”
Sắc mặt lạnh lùng của Phó Tư Bạch đã dịu đi một chút, anh lại nói: “Thiếu tiền thì nói với anh.”
“Không thiếu.”
Mu bàn tay cô thi thoảng lại chạm vào anh nhưng cô né đi rất nhanh.
Da tay…như xẹt qua một luồng điện vậy.
Đột nhiên trước mặt có mấy người trượt ván bay tới, bởi vì là đường xuống dốc, tốc độ quá nhanh không thể khống chế, một người mặc áo hoa bay thẳng về phía Ôn Từ.
Ôn Từ sợ tới mức vội vàng né tránh qua để né anh ta, trọng tâm không ổn định, vô thức lao thẳng về phía người con trai bên cạnh cô.
Phó Tư Bạch nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đỡ lấy cô, ôm cô vào trong lòng.
Ôn Từ đụng vào lồng ngực anh, bị anh ôm chặt ở trước ngực khiến nhịp tim cô đập nhanh liên hồi. Khoang mũi cô ngập tràn mùi hương bạc hà nhàn nhạt từ trên người anh.
Phó Tư Bạch quay đầu, tức giận: “Muốn chết?”
Người con trai trượt ván nhìn thấy là Phó Tư Bạch nên bị dọa cho hồn bay phách lạc, vội vã xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, em…em không cố ý.”
Ôn Từ kéo lấy áo anh, đứng vững lại rồi nói: “Phó Tư Bạch, không sao.”
Phó Tư Bạch không so đo với anh ta, xoay người đi về hướng cổng trường.
Ôn Từ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh sau đó cúi cằm nhìn xuống tay trái của mình.
Tay của cô bị người con trai này nắm trong lòng bàn tay anh rất chặt.
Thô ráp, ấm áp nhưng chân thật.