LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

Nhưng tại sao Trần Gia Hòa —— Lại xuất hiện ở nơi này?

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đang nấp trong rãnh đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng ngay lập tức, Kỷ Tuân nghĩ tới điều gì đó, anh nghiêng đầu về phía sau. Hai người sát vào nhau quá gần, anh cảm giác tóc của Hoắc Nhiễm Nhân quệt qua má anh, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt của đối phương.

Trong đêm tối, mắt của Hoắc Nhiễm Nhân sáng lên giống như mắt mèo.

Không cần trao đổi Kỷ Tuân cũng biết, lúc này hai người đang cùng nghĩ tới một chuyện:

Trần Gia Hòa tới đây là vì muốn thông qua đường dây buôn lậu của vùng này để chạy trốn ra nước ngoài!

"... Chúng nó đang điều tra vụ án của anh tôi, sao đột nhiên lại tìm tới đây, có phải đã phát hiện ra tôi ở đây rồi không?"

Bên ngoài lại có giọng nói vang lên, Trần Gia Hòa đang nói chuyện với người đi cùng hắn.

Người đi cùng với Trần Gia Hòa là một ông lão khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, lưng còng, tóc điểm hoa râm, bên hông có treo một chuỗi chìa khóa, mỗi khi cất bước đều vang lên tiếng lạch cạch lạch cạch.

So với Trần Gia Hòa, ông lão cũng đã có tuổi, chín chắn hơn nhiều:

"Ông chủ Tiểu Trần, cậu yên tâm đi. Chim Én nói cảnh sát tới điều tra sòng bạc. Chắc hẳn chỉ là trùng hợp thôi."

"Cảnh sát hình sự điều tra sòng bạc làm gì?" Trần Gia Hòa hỏi lại một câu, nhưng hắn lại nhanh chóng nói, "Cũng chưa chắc, lúc đầu tôi nhìn thấy bọn nó ở trong sòng bạc, có lẽ bọn nó thật sự điều tra sòng bạc."

"..."

Hai người nấp ở bên cạnh cảm thấy rõ là lạ.

Bọn họ thật sự không quan tâm đến sòng bạc, chỉ là không biết tại sao, cũng chẳng mấy khi đến đây, đến rồi thì ở thêm một lúc, ở thêm một lúc lại tình cờ gặp được Trần Gia Hòa.

Nếu chuyện này xem như là may mắn của hai người, chỉ sợ cũng xem như là đen đủi của Trần Gia Hòa.

"Nói chung, ông chủ Tiểu Trần yên tâm ở đây, chờ thuyền đến rồi đi theo thuyền là được." Ông lão an ủi, "Trong làng rất an toàn, không có camera giám sát, mọi người cũng đồng lòng, chúng tôi đều nhớ lòng tốt của ông chủ Trần, đây là địa bàn của người mình mà."

"Hy vọng là thế." Trần Gia Hòa trả lời, "Bao giờ thì thứ kia mới đến?"

Thứ kia?

Thứ kia mà hắn nói là thứ gì?

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân án binh bất động, hy vọng Trần Gia Hòa sẽ vô tình tiết lộ nhiều chi tiết hơn.

"Hẳn là sắp đến rồi." Ông lão nhìn đồng hồ rồi nói.

"Các người bày vẽ thật đấy." Trần Gia Hòa lầm bầm kêu ca.

"Cũng vì an toàn thôi. Cẩn thận là trên hết. Ông chủ Tiểu Trần cũng không hy vọng lúc đi sẽ lên nhầm thuyền, hoặc là bị phía cảnh sát theo dõi, đúng không." Ông lão vừa dứt lời lại có chút thổn thức, "Đây là quy định mà ông chủ Trần đã đặt ra trong lúc còn sống, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy. Ông chủ Trần là một người cẩn thận cỡ nào, tốt cỡ nào chứ, không nghĩ tới..."

Kỷ Tuân cảm thấy sống lưng hơi ngứa.

Hoắc Nhiễm Nhân viết mấy chữ "Đường biển của Trần Gia Thụ" lên lưng anh.

Không sai, ông lão bên ngoài nói tới đây, ít nhất đã nói đúng một điểm, đường biển buôn lậu này chính là do Trần Gia Thụ ngầm kiểm soát... Cân nhắc đến nhà máy dược phẩm của Trần Gia Thụ, có lẽ phần nhiều hàng hóa mà bọn họ buôn lậu là dược phẩm.

Đang nghĩ tới đây, lưng của Kỷ Tuân lại bị chạm vào, lúc này Hoắc Nhiễm Nhân viết một chữ "Trên".

Trên?

Anh chợt nghĩ tới điều gì đó, nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy dưới màn đêm đen kịt, xa xa có một đốm sao lóe lên, càng lúc càng gần, tựa như vì sao vốn thưa thớt trong bầu trời bỗng rơi xuống mặt đất.

Không, đây không phải sao.

Kỷ Tuân nhanh chóng nghe thấy được tiếng bay vo ve.

Đường viền màu đen phía sau ngôi sao cũng tiến lại gần, hiện ra trong màn đêm.

Đó là máy bay không người lái đang bay trên bầu trời!

Nguy rồi, máy bay không người lái có chức năng chụp ảnh trên không, khi nó bay đến phạm vi vùng trời có Trần Gia Hòa, người điều khiển có thể dễ dàng nhìn thấy hai người đang nấp trong rãnh thông qua camera!

Nếu như vạn bất đắc dĩ —— cũng chỉ đành bắt người.

Kỷ Tuân nhìn về phía Trần Gia Hòa một cái, lại nhìn mọi thứ xung quanh, nỗ lực tìm vật che chắn ở hai bên trái phải, tốt nhất là có một cái nắp, có thể che lại khối đất này.

Đương nhiên xung quanh không có cái nắp nào cả.

Nhưng sau khi nhìn quanh một vòng, Kỷ Tuân lại nhìn thấy một tấm nhựa chống thấm màu xanh lá cây có diện tích không nhỏ đang phủ trên mặt đường phía sau nền đất.

Anh nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân khẽ gật đầu với anh, đồng thời đưa tay ra hiệu.

Ý là —— "Anh trước, em theo sau."

Kỷ Tuân lại quay đầu nhìn về phía Trần Gia Hòa cùng ông lão kia, bọn họ cũng nhìn thấy đốm sao bay đến từ phương xa, hoàn toàn không để ý đến phía sau.

Đây chính là cơ hội.

Kỷ Tuân dùng hai tay chống đỡ thân thể, nhảy ra khỏi nền đất như một chú linh miêu, lăn về phía tấm nhựa.

Một loạt động tác này được Kỷ Tuân hoàn thành một cách lặng lẽ, giống như ma quỷ trong đêm đen.

Nhưng khi phải vén tấm nhựa lên, cho dù nhẹ đến đâu cũng khó tránh khỏi một vài tiếng sột soạt.

Kỷ Tuân lựa chọn tin tưởng Hoắc Nhiễm Nhân.

Người sau lưng chính là hậu thuẫn kiên cố nhất.

Ngay lúc anh nhấc lên tấm nhựa, không nhanh một giây, cũng không chậm một giây, vị trí cách bọn họ không xa đột nhiên vang lên tiếng chó sủa ầm ĩ.

"Gâu gâu —— gâu gâu gâu —— gâu!"

Chó?

Trong chớp mắt, Kỷ Tuân chợt nhận ra:

Không đúng, không phải chó, là điện thoại di động!

Hoắc Nhiễm Nhân trượt điện thoại của mình ra ngoài, điện thoại đúng lúc phát ra tiếng chó sủa đã chuẩn bị trước, thu hút sự chú ý của Trần Gia Hòa cùng ông lão kia, át đi tiếng động của hai người họ.

Anh nằm xuống phía dưới tấm nhựa, mấy giây sau, Hoắc Nhiễm Nhân cũng tiến vào.

Vừa thả tấm nhựa xuống, Trần Gia Hòa đã nói: "Chó hoang từ đâu tới!"

Nhưng trong làng đúng là có không ít người nuôi chó, tiếng chó sủa bên này vừa ngừng, tiếng chó sủa gần xa trong thôn lại vang lên, giống như đang đáp lời.

"Máy bay nhỏ đã đến!" Ông lão chợt nói.

"Ồ." Trần Gia Hòa đáp lại, không nói gì nữa.

An toàn.

Kỷ Tuân lập tức mò lấy điện thoại của mình, vén lên một góc của tấm nhựa, quay camera về phía trước.

Máy bay không người lái bên ngoài có vẻ cũng không phát hiện được điều gì bất thường, bay thẳng lên vị trí cách hai người kia khoảng hai, ba mét, bật đèn pha lên, đèn pha nhấp nháy bốn lần.

Sau khi lóe lên bốn lần, máy bay không người lái cũng không bay đi, chỉ tiếp tục hạ xuống, hạ thẳng về phía Trần Gia Hòa, khoảng cách đã gần hơn, thông qua màn hình điện thoại, Kỷ Tuân nhìn thấy bên dưới máy bay không người lái có một cái giá, trên giá có một vật đen như mực.

Trời quá tối. Lúc này đèn pha của máy bay không người lái đã tắt đi.

Mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ rốt cuộc là vật gì.

Chỉ có thể nhìn thấy Trần Gia Hòa bước lên một bước, cầm lấy vật kia, lúc này, thông qua màn hình, Kỷ Tuân nhìn thấy là một tờ giấy thật dài, Trần Gia Hòa đọc một chữ: "B."

Máy bay không người lái đang hạ xuống bắt đầu bay lên, một tia chớp nho nhỏ lại hòa vào màn đêm, ngụy trang thành một ngôi sao trên bức màn.

"Được rồi, ông chủ Tiểu Trần, đi thôi." Ông lão lên tiếng.

"Ừm."

Sau khi tiếng giày ma sát với mặt đất kết thúc, bên ngoài trở về yên tĩnh.

Trần Gia Hòa cùng ông lão đều đã đi rồi.

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đang núp trong nền đất không vội vã ra ngoài, đợi thêm mười phút, xác định không có người quay lại phản kích mới xốc tấm nhựa, đứng lên khỏi mặt đất.

"Đi mòn giày mà chả thấy, lúc vô tình lại chợt tìm ra." Kỷ Tuân ngẫm nghĩ, lầm bầm lầu bầu, "Trần Gia Hòa... Nói như thế nào đây? Đã lâu lắm rồi không gặp được người tốt như hắn."

*

Chuyến đi này có ý nghĩa vô cùng to lớn.

Hai người không nán lại trong làng quá lâu, thậm chí còn nhanh chóng lái xe về cục cảnh sát, tìm cục trưởng Chu.

Lúc này đã muộn lắm rồi, cục trưởng Chu đã về nhà nghỉ ngơi, nhưng Hoắc Nhiễm Nhân gọi một cuộc điện thoại trao đổi, cục trưởng vẫn phải vội vàng chạy từ nhà tới cục, qua một đêm bàn bạc thảo luận đèn đuốc sáng choang, đến khi tờ mờ sáng, một loạt phương án theo dõi, tác chiến đã được phân công.

Không nghi ngờ gì, cả hai chi đội cảnh sát hình sự đều có nhiệm vụ, nhiệm vụ chủ yếu là triển khai giám sát ngôi làng trước, đồng thời tấn công đột kích khi thuyền đến.

Ngoài ra, phương diện truy bắt buôn lậu cũng đã phe duyệt tàu thuyền cùng nhân viên để tiến hành giám sát cùng hỗ trợ trên biển.

Phía công an, cảnh sát phổ thông thì giữ nhiệm vụ tiến hành theo dõi, lần theo từ nơi đầu nguồn, cũng chính là người nhà cùng nhân viên chủ chốt trong nhà máy dược phẩm của Trần Gia Thụ.

Nhiệm vụ lần này, theo dõi là phụ, tác chiến là chủ.

Nhưng đây vốn không phải ý định ban đầu của cục trưởng Chu, là Kỷ Tuân đã thuyết phục cục trưởng Chu.

Ngay trong đêm trở về từ ngôi làng, hai người đã kể lại những gì mình nhìn thấy cho cục trưởng Chu, cục trưởng Chu vừa nghe vừa xem đoạn video trong tay mình, tuyệt không có ý kiến về những chuyện khác, chỉ có một câu hỏi.

"Từ đầu tới cuối, kẻ tình nghi không có nói ra bất kỳ nội dung nào có liên quan đến thời gian, tại sao cậu lại chắc chắn thuyền buôn lậu sẽ đến đón Trần Gia Hòa vào rạng sáng ngày mùng 2 tháng 4?"

"Đâu ạ, Trần Gia Hòa rõ ràng đã giúp chúng ta hiểu rõ, quả thực giống như nằm vùng mà phe ta cài cắm vào trong quân địch..."

Cục trưởng Chu trừng mắt, nhìn chằm chằm Kỷ Tuân, hai mắt hệt như chuông đồng.

Kỷ Tuân chỉ đành giải thích: "Chú cũng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ rồi đấy, Trần Gia Hòa đến ngôi làng này chỉ vì một mục đích, hắn muốn lên thuyền buôn lậu rời khỏi biên giới, nếu đã xác nhận được địa điểm lên thuyền buôn lậu, vấn đề còn lại chỉ là thời gian lên thuyền. Khoanh vùng câu đố trong phạm vi này, manh mối đã biết là đèn pha của máy bay không người lái nhấp nháy bốn lần cùng với chữ "B" mà Trần Gia Hòa đọc lên. Tiện thể nói luôn, sau khi Trần Gia Hòa rời đi, cháu so sánh kích cỡ của tờ giấy trong video, phát hiện lúc đó hẳn là Trần Gia Hòa đã cầm tờ tiền 1 tệ trên tay, chữ trên tiền giấy là chữ cái đầu của seri tiền, chữ cái đầu có từ A đến Z, gần như có thể bao gồm tất cả các ngày trong một tháng, cứ suy xét như thế, đương nhiên, chữ cái tương ứng với ngày, số lần nhấp nháy tương ứng với tháng —— "

"Nói chung," Sau khi nói liền một mạch, Kỷ Tuân không quá hào hứng mà bổ sung, "Rất đơn giản, không có chỗ nào cần suy ngẫm."

"..."

Im lặng một lúc lâu, cục trưởng Chu nhìn khuôn mặt thiếu đánh của Kỷ Tuân mà đáp lại hai chữ.

"Rất tốt."

Sau vài ngày chuẩn bị ráo riết, rạng sáng ngày mùng 2 tháng 4, công an chủ chốt phụ trách giám sát nhà máy dược phẩm của Trần Gia Thụ truyền tới tin tức trước, nói đối tượng theo dõi có động tĩnh; sau đó, phía theo dõi truy bắt buôn lậu trên biển cũng truyền tới tin tức, nói xuất hiện thuyền khả nghi, đang chạy về phía mục tiêu; vào lúc này, Kỷ Tuân đã sớm cùng người của đội hai lẻn vào làng, mai phục trong một tòa nhà bỏ hoang cạnh bờ biển.

Tòa nhà bỏ hoang với đầy kênh rạch khe hác như thế này giống như một chiếc túi lớn vô cùng nhăn nheo, dễ dàng giúp lực lượng cảnh sát ẩn núp trong bóng tối.

Bọn họ ở bên trong, đội một ở bên ngoài.

Hiện tại, chỉ chờ cá xuất hiện, bơi vào trong túi là có thể nội ứng ngoại hợp, một lưới bắt hết!

Đến ba giờ bốn mươi, gần bốn giờ đêm hôm đó.

Từ đằng xa, một bóng đen xuất hiện trên mặt biển.

Sau đó, tiếng động cơ của thuyền lan ra khắp bờ biển yên tĩnh, một chiếc thuyền chờ hàng nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt.

Thuyền đến rồi! Thời gian đến hoàn toàn trùng khớp với phân tích của Kỷ Tuân!

- ----------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi