LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

Thuyền vào ban đêm, tối tăm hệt như phần mở rộng của mặt biển, trập trùng lên xuống theo cơn sóng, tựa như thật gần, lại tựa như rất xa.

Tất cả thành viên đang ẩn nấp của đội hai đều nắm chặt trang bị, tập trung nhìn chằm chằm vào con thuyền phía trước, chỉ chờ con thuyền tới gần bờ biển giữa tiếng sóng cùng tiếng động cơ.

Khoảng cách giữa con thuyền cùng bọn họ càng lúc càng gần.

Gần đến nỗi cảnh sát đang mai phục trong tòa nhà bỏ hoang cũng có thể nhìn thấy vài chữ cái được viết bằng sơn trắng trên thân thuyền từ phía xa —— "Mai Mai DT", tên thuyền kết hợp giữa tiếng Trung và tiếng Anh, mà không biết nghĩa là gì.

Nhưng đúng lúc này, con thuyền Mai Mai kia lại không tới gần bờ biển, nó quay đầu tại chỗ, chạy ra phía biển.

Chuyện gì vậy?

Hoắc Nhiễm Nhân chỉ huy đội rất nghiêm, lúc này không có ai làm mất trật tự, nhưng kinh ngạc vẫn như một quả bom nhỏ ném vào lòng hồ, nổ tung bên trong, trên mặt không thấy động tĩnh gì, mà sóng lớn lại dồn hết dưới đáy.

Tại sao con thuyền này lại đột ngột chạy ra xa?

Là do bị lộ tin tức?

Hay là người trên thuyền phát hiện ra điểm bất thường?

Lúc này, không chỉ có cảnh sát ẩn núp ở tiền tuyến đã vào chỗ, mà cả cục trưởng, phó cục trưởng cũng đã thành lập bộ chỉ huy trong cục, song song quan sát tình huống ở hiện trường thông qua thiết bị giám sát, chỉ một lát sau, bộ chỉ huy đã truyền tới chỉ thị:

Án binh bất động, tiếp tục chờ đợi.

Thuyền lại đi về phía trước một lúc, nhưng không có đi xa.

Cứ loanh quanh trong phạm vi mà mọi người nhìn thấy được, thời gian cũng dần trôi trong lúc vô số đôi mắt giấu trong bóng tối lặng lẽ nhìn chằm chằm con thuyền phía trước, cho đến bốn giờ kém năm phút, con thuyền Mai Mai mới quay đầu lần nữa, chạy về phía bờ biển.

Cùng lúc đó, Viên Việt thông báo trong bộ đàm:

"Trong làng có động tĩnh, một nhóm dân làng, khoảng chừng bảy, tám người lái ba chiếc xe tải, đang xuất phát từ đường Hỉ Lai đi về hướng công trường bỏ hoang. Trần Gia Hòa cũng ở trong đó, ngồi lên xe số ba."

Mọi người bỗng cảm thấy phấn chấn!

Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, vậy chứng minh suy đoán vừa nãy đều không đúng, không bị lộ tin tức, người trên thuyền cũng không phát hiện ra điểm bất thường, lúc nãy thuyền quay đầu chạy lòng vòng, có lẽ chỉ là bởi thời gian còn sớm, nó muốn đúng giờ mới cập bến!

Lại hai, ba phút trôi qua.

Tiếng xe ô tô truyền đến từ phía sau tòa nhà bỏ hoang, sau đó, hai chùm sáng của đèn pha đâm thủng bóng tối, ba chiếc xe tải lần lượt chạy qua con đường cạnh tòa nhà, chạy thẳng đến phía trước bờ biển.

Sau đó, xe dừng lại, toàn bộ người trên xe đều bước xuống, Kỷ Tuân nhìn thấy Trần Gia Hòa từ đằng xa, cho dù ở đâu, tóc vàng đều tương đối bắt mắt; tiếp theo đó, tài xế trong chiếc xe tải đầu tiên bước xuống, đi cùng hắn là một người thấp bé, hai người đồng thời đi về phía tòa nhà, vừa đi vừa trò chuyện.

"Tất cả đều thuận lợi chứ?"

"Không có gì khác thường, đừng quá đa nghi."

Hai giọng nói một nam một nữ này vô cùng quen thuộc.

Hai người họ đến gần hơn, Kỷ Tuân nhận ra chính là Đại Yến cùng lão Tề, cặp vợ chồng đã dẫn theo hai người bám theo anh và Hoắc Nhiễm Nhân kể từ khi bọn họ vào làng.

Hai vợ chồng này đi qua tòa nhà bỏ hoang, đi thẳng về phía cần cẩu.

Đã rất quen đường, cho nên dù trong tay có điện thoại, cũng không ai chuẩn bị bật đèn pin xem thử, ngay cả người vẫn luôn đa nghi như lão Tề cũng không thử nghĩ tới: Có thể cảnh sát đang ẩn nấp tại vị trí chỉ cách chân bọn họ hai mét.

Nhưng loại đa nghi kia có lẽ thật sự đã hóa thành một loại dự cảm trong bóng đêm, chiếu lên người lão Tề.

Chỉ thấy lão Tề bước vào cần cẩu, bắt đầu khởi động. Nhưng không biết là do trời lạnh hay là do đã lâu không dùng tới mà khởi động đến mấy lần, cần cẩu vẫn không nổ máy.

"Đại Yến, anh thấy hơi sợ..."

Trong xe sáng lên, soi sáng khuôn mặt nhăn thành mướp đắng của lão Tề.

Không chỉ có hắn sợ.

Cảnh sát đang mai phục cũng sợ, đã thức hơn nửa đêm, một trăm bước đã đi được chín mươi chín bước, thế nhưng đến bước cuối cùng lại vấp ngã, nếu đám người này đột nhiên không chở hàng nữa, bọn họ cũng không bắt được kẻ cầm đầu!

"Bình tĩnh một chút." Đại Yến cứng nhắc nói.

"Em lái đi." Lão Tề thở dài, bước xuống khỏi xe.

Trong xe đổi người, Đại Yến bước lên, ấn chìa khóa xe, xoay một vòng, tiếng động cơ vang lên, cần cẩu thuận lợi nổ máy.

Sau đó, người phụ nữ quay bánh lái, không chút do dự mà lái cần cẩu về phía bờ biển.

Lão Tề xuống xe bị rớt lại phía sau, nhưng bờ biển không xa, đi bộ tới cũng được.

Lúc này trên bờ biển, những người còn lại đang mở khoang xe tải, chuyển những thùng hàng được gói trong thùng carton xuống đất, ngay cả công tử bột Trần Gia Hòa cũng đang giúp đỡ, có thể thấy Trần Gia Hòa đã khẩn trương chạy khỏi nơi này như thế nào.

Nhưng trong tòa nhà bỏ hoang, Hoắc Nhiễm Nhân nhỏ giọng nói vào trong bộ đàm: "Chuẩn bị, nghe mệnh lệnh."

Cần cẩu màu vàng óng lái đến vị trí quen thuộc.

Con thuyền phía trước cũng áp sát bờ biển.

"Ba..."

Móc của cần cẩu, tải hàng hóa lên.

Nhưng lão Tề lại không rời khỏi tòa nhà bỏ hoang để đi tới bờ biển, không biết tại sao, hắn vẫn cứ quanh quẩn trong tòa nhà.

"Hai..."

"Chờ đã, là ai đó, nấp ở đây làm gì!"

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu hoảng hốt vang lên, lão Tề quanh quẩn trong tòa nhà bỏ hoang đã nhìn thấy Đàm Minh Cửu đang núp trong bóng tối.

"Hành động!"

Hoắc Nhiễm Nhân không hề hoảng loạn, không chút do dự mà truyền đạt mệnh lệnh đột kích, hơn nữa cũng chạy ra khỏi địa điểm ẩn nấp trước tiên, dẫn các thành viên trong đội xông về nơi dỡ hàng phía trước.

Đệt, nhiều người như vậy, sao ông không phát hiện ra người khác, chỉ phát hiện ra mỗi tôi thế!

Đàm Minh Cửu bị lão Tề phát hiện cũng nổi cáu, lập tức lao ra đè lão Tề xuống đất, quát lớn: "Cảnh sát, tất cả không được nhúc nhích!"

Nói rất nhanh, nhưng hành động của Hoắc Nhiễm Nhân còn nhanh hơn.

Khi người đang dỡ hàng bên bờ biển nghe thấy tiếng động, kinh ngạc quay đầu sang thì Hoắc Nhiễm Nhân đã vọt tới chỗ chỉ cách bọn họ khoảng mười, mười lăm mét, đến khi bọn họ phản ứng lại, muốn tản ra bốn phía chạy trốn, Hoắc Nhiễm Nhân đã nhảy vào trong đám người.

Trong đám người, Trần Gia Hòa cũng rất hoảng loạn luống cuống.

Hắn xông về phía xe trước, thế nhưng lúc này, tất cả mọi người đều muốn xông về phía xe, "ông chủ Tiểu Trần" đã không còn tác dụng, hắn bị người khác chen lấn xô đẩy, đẩy ra tận bờ biển.

Nước biển đen ngòm tràn qua mắt cá chân, biển lớn về đêm có một loại tĩnh mịch mênh mông, im lìm đến đáng sợ.

Nhưng cảm giác sợ hãi này, còn kém xa so với Hoắc Nhiễm Nhân đang vọt tới đây.

Hắn đứng yên tại chỗ vài giây, đột nhiên hét thảm một tiếng, sau đó lao vào biển, dùng cả tay chân để bơi ra xa, nhưng quá chậm, Hoắc Nhiễm Nhân đã đuổi tới, tóm chặt Trần Gia Hòa như đang tóm một con cá không nghe lời, sau đó cậu quay người, quăng Trần Gia Hòa từ trong biển lên bờ biển.

Sau đó, một tiếng "lạch cạch" vang lên, còng tay sáng bóng lại lạnh lẽo hơn cả nước biển đã khóa chặt hai tay của Trần Gia Hòa, người nằm trên mặt đất hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.

Đã bắt được mục tiêu quan trọng nhất trong lần hành động này, Hoắc Nhiễm Nhân còn chưa kịp thở ra một hơi, đường dây nội bộ lại truyền đến giọng nói tức giận của cục trưởng Chu:

"Thuyền! Thuyền sắp lái đi rồi!"

Hoắc Nhiễm Nhân lập tức xoay người lại, trong lúc cậu dẫn đội xông về phía bờ biển, bắt được Trần Gia Hòa, đám người trên bờ biển hoảng sợ la hét, chạy trốn khắp nơi, thì sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, người trên thuyền cũng nhanh chóng vặn bánh lái, muốn trốn khỏi hiện trường.

Trên biển còn có những con khác thuyền, là thuyền của cục chống buôn lậu đến hỗ trợ, nhưng vì ẩn nấp, bọn họ chỉ bám theo từ xa, hiện tại vẫn còn cách con thuyền Mai Mai một đoạn thật dài.

Thuyền của đồng nghiệp, tạm thời không thể hy vọng.

Chỉ có thể dựa vào chính mình.

Dựa vào lời của mình ——

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn về phía thân thuyền đang rời khỏi bờ, thuyền chở hàng không lớn, nhưng thân thuyền vẫn cao hơn cơ thể người rất nhiều, trong nước càng không có chỗ có thể đạp chân, cần phải tìm cách...

"Hoắc Nhiễm Nhân!"

Tiếng gọi của Kỷ Tuân vang lên phía sau lưng.

Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người trong buồng xe của cần cẩu đã đổi thành khuôn mặt quen thuộc, là Kỷ Tuân! Kỷ Tuân bước lên cần cẩu, Đại Yến vốn ngồi trong cần cẩu để điều khiển xe thì lại ngã trên mặt đất, cũng đã bị khống chế.

Thời gian không đủ, không kịp nhiều lời.

Kỷ Tuân duỗi tay, chỉ vào đống hàng hóa được buộc vào móc cần cẩu.

Vậy là đủ rồi. Hoắc Nhiễm Nhân nhanh chóng hiểu được ý định của Kỷ Tuân, cậu thầm khen ý kiến hay, quay đầu lại nhảy lên đống hàng, nắm lấy dây treo, ngồi xổm trên đống hàng, sau đó, "Vù" một tiếng, cần trục bắt đầu hướng lên trên, hướng về phía trước, Kỷ Tuân ngồi bên trong cần cẩu đã kiểm soát bảng điều khiển, dùng cần trục của cần cẩu đưa Hoắc Nhiễm Nhân về phía con thuyền.

Một bước chậm, bước bước đều chậm, Đàm Minh Cửu giải quyết xong lão Tề rồi mới xông lên đã bị bỏ lại phía sau, chỉ có thể nhìn Hoắc Nhiễm Nhân đã nhảy lên đống hàng dưới cần trục, cần trục còn vụt qua đầu ngón tay hắn.

Hắn nhất thời há hốc mồm: "... Trâu bò hay gì vậy? Chờ tôi với! Là anh em thì phải kề vai sát cánh chứ! Kỷ Tuân, cậu dừng lại đã! Hoắc đội không thể lên đó một mình được, quá nguy hiểm!"

Kỷ Tuân hết sức chuyên chú, hoàn toàn không nghe thấy giọng của Đàm Minh Cửu.

Hiện tại đang phải đuổi kịp thời gian, thời gian sẽ không ngừng lại dù chỉ một giây, một phút.

"Nhanh, nhanh!"

"Đi mau, sắp có người tới đây rồi!"

"Cớm, cớm, bên ngoài cũng có cớm!"

Tuy đã rời khỏi mặt đất, nhưng hỗn loạn trên mặt đất vẫn là một nồi nước sôi ùng ục, dồn các loại âm thanh hỗn loạn, ồn ào vào trong bầu không khí nóng rực, truyền thẳng vào tai Hoắc Nhiễm Nhân.

Gió đột nhiên mạnh hơn, gió mạnh khiến đống hàng đung đưa rung lắc, làm Hoắc Nhiễm Nhân đang ngồi xổm trên đống hàng cũng lắc lư theo.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn lướt qua đám đông đang chạy khắp bốn phía, lướt qua cảnh sát đang đuổi theo đám người, lướt qua những con thuyền chống buôn lậu ở đằng xa, còn có, Kỷ Tuân đang vô cùng chuyên chú lái cần cẩu.

Cuối cùng, đôi mắt tựa như chim ưng của cậu nhìn lên con thuyền Mai Mai.

Cần trục của cần cẩu hướng lên trên, hướng về phía trước, lại hướng xuống phía dưới, cách con thuyền đang vô cùng hoảng loạn càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...

Cuối cùng, đống hàng đã đến vị trí cách con thuyền hai mét theo một góc nghiêng, hơi cao một chút, hơi xa một chút.

Nhưng đã được rồi, còn chờ thêm nữa, thuyền sẽ tăng tốc.

Hoắc Nhiễm Nhân đứng dậy, lùi về sau hai bước, từ giữa đống hàng lùi về bên mép.

Sau đó, chạy lấy đà, nhảy.

Trong bóng tối, cậu nhảy lên trời cao, rơi vào boong tàu!

"Hay!"

Tiếng reo hò khen ngợi vang lên trong bộ đàm.

Nhìn thấy động tác của Hoắc Nhiễm Nhân thông qua camera giám sát, các vị lãnh đạo vẫn luôn theo dõi hành động vây bắt lần này đã bật thốt lời khen ngợi trong bầu không khí sốt sắng, sau đó, bọn họ càng chăm chú theo dõi diễn biến của tình huống, không bao lâu sau đã thấy con thuyền vốn đang đi xa bắt đầu rối loạn, sau đó, thân thuyền lắc lư thật mạnh, mũi tàu đã nghiêng về phía bờ biển!

Cơ hội!

Cục trưởng Chu là người đầu tiên cướp lấy bộ đàm, hô to: "Bắt lấy mạn thuyền, xông lên!"

Huy chương vàng đã bị cướp mất, nhưng huy chương bạc phải là của mình!

Không cần cục trưởng nhiều lời, Đàm Minh Cửu đi không thông con đường cần cẩu đã xông tới bờ biển, víu lấy mạn thuyền, nhưng có người còn nhanh hơn Đàm Minh Cửu, cuốn qua hắn như một cơn gió, trực tiếp đạp lên mạn thuyền, nhảy lên mũi thuyền.

Là lão Kỷ!

Lão Kỷ không chỉ thông minh, mà thể lực cũng được lắm!

Đàm Minh Cửu rối như tơ vò mà nghĩ, đáng tiếc đã thua một chiêu, hắn chỉ có thể thay đổi mục tiêu:

Người thứ ba, người thứ ba xông lên nhất định là mình, phải có huy chương đồng mới được!

Nhưng lúc này, một bóng người lại xuất hiện trong bóng tối, Văn Dạng Dạng xuất hiện trong thời gian ngoài dự đoán của mọi người, cô dùng sức nhảy lên trên trước, hai tay nắm lấy mạn thuyền, sau đó đạp lên vai Đàm Minh Cửu, dựa vào trợ giúp của Đàm Minh Cửu, nhảy lên mũi thuyền như một con nai linh hoạt.

"... Tôi!!!"

Đàm Minh Cửu không còn sức mà chửi mẹ nó nữa, dồn hết sức lực vào hai tay, theo sát Văn Dạng Dạng, nhảy lên mũi thuyền.

Hoắc Nhiễm Nhân lên trước, bọn họ theo sau, sau đó, khi đám người chạy loạn bốn phía đều bị khống chế, càng lúc càng có nhiều cảnh sát xông lên con thuyền Mai Mai, khoảng mười lăm phút sau, cục diện hỗn loạn trên thuyền triệt để lắng xuống, thuyền đã bị khống chế hoàn toàn!

Trong buồng lái, Kỷ Tuân nhìn thuyền viên ôm đầu ngồi xổm xuống, không dám phản kháng khắp khoang thuyền, lại nhìn cảnh sát không ngừng xông lên, tiếp tục khống chế hiện trường, anh hít một hơi thật sâu, giơ tay về phía Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân buông bánh lái, đi lên phía trước rồi cũng giơ tay về phía anh.

"Bộp."

Âm thanh vang vọng, hai người đập tay với nhau.

- -------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi