LONG ĐỒ ÁN

Triệu Trinh ra khỏi Ngự thư phòng, đứng ngoài sân mà ngẩng mặt lên nhìn. Tận mắt nhìn thấy cái rãnh trông rất nổi bật trên trời kia đang vỡ thành từng mảng băng vụn mà rớt xuống.

Không chỉ có Triệu Trinh đang nhìn, mà toàn bọ dân chúng thành Khai Phong cũng đang nhìn. Trong đầu mọi người lúc này chỉ có một suy nghĩ – Tại sao bầu trời lại nứt ra? Là trời phạt à?

Nhưng mà… cùng với tiếng thét dài của Hải Long đang quanh quẩn trên bầu trời ấy, từ trong cái rãnh lại có một bóng đen chui ra… Từ trên bầu trời xanh thẳm không một áng mây, hai bóng người đỏ trắng cùng lúc đuổi theo bóng đen kia.

Triệu Trinh ngẩng mặt nhìn một lúc, quay đầu lại đã thấy Nam Cung được Công Tôn băng bó cánh tay thật kỹ đang đứng ngẩng mặt nhìn trời ở phía sau.

Người làm Hoàng đế, cả đời đều phải thu hút nhân tài, hi vọng người ta có thể vì mình mà bán mạng. Nói đến bán mạng, đây chính là điều kiện hàng đầu khi thành lập khế ước bán thân… Nhưng mà, mạng người đâu có thể đem ra mua bán được. Cho nên, nói muốn có người sẵn sàng bán mạng vì mình, đây quả là ý tưởng hoang đường biết bao.

Vậy thì rốt cuộc là điều gì lại có thể khiến cho người ta tình nguyện dâng cả tính mạng cho ngươi đây? Đến cả người thường cũng đã khó khăn rồi, huống chi lại là những võ nhân thân mang tuyệt kỹ, hoặc là những hiệp khách tâm cao khí ngạo?

Triệu Trinh thu hồi đường nhìn khỏi người Nam Cung – Nam Cung Kỷ lại sẵn sàng chết vì mình, ngoại trừ lý do vì chức trách của hắn, cũng còn bởi tình nghĩa ở bên nhau mấy chục năm kia nữa. Mạng người cực kỳ đắt, phải dùng tình nghĩa hơn hai mươi năm mới có thể đổi lấy được sự cùng chung hoạn nạn mà chẳng màng sống chết. Cho nên, việc hi vọng có thể dùng tiền bạc và của cải để mua mạng của người giang hồ cao ngạo quả thật là việc làm ngu xuẩn biết nhường nào.

Thân ảnh của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã vượt qua tầm nhìn của Triệu Trinh. Có rất nhiều thị vệ có võ công đều nhảy lên nóc nhà nhìn tiếp.

Triệu Trinh nhìn lên bầu trời – Rốt cuộc thì điều mà người luyện võ theo đuổi là gì chứ? Đặc biệt là những cao thủ như Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hay những vị thánh nhân như Thiên Tôn và Ân Hậu, rốt cuộc thì thứ mà họ theo đuổi là cái gì?

Bởi vì biết Thiên Tôn và Ân Hậu, hoặc nói đúng hơn thì do tò mò không biết sao họ có thể dạy ra được một Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường như thế mà Triệu Trinh sinh ra hứng thú rất lớn với võ lâm. Sau khi hắn đã nghe qua rất nhiều những cố sự giang hồ, bèn hỏi Nam Cung Kỷ rằng, những người đã trải qua nhiều đau khổ và phải đeo trên lưng nhiều món nợ như Ân Hậu và Thiên Tôn ấy, họ còn có gì để theo đuổi không?

Nam Cung không trả lời được. Nhưng mà Qua Thanh lại cho hắn một đáp án.

Vị tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn này đã cho hắn biết, Thiên Tôn đã từng viết một câu nói lên Phá Thiên Thạch trên đỉnh Thiên Sơn, cũng là môn quay duy nhất người dùng để răn dạy đệ tử Phái Thiên Sơn: “Là người luyện võ, thân thể chết đi, nhưng tấm lòng thì còn mãi, trái tim có ngừng đập, nhưng ý chí phải vĩnh tồn.”

Nghe nói đêm nào Qua Thanh nói mơ cũng nhắc đi nhắc lại câu này. Cũng vì từ khi nghe được câu nói này nên Triệu Trinh mới từ bỏ ý tưởng chiêu mộ người giang hồ…

Cũng giống như việc hôm nay Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cứu mạng hắn, truy bắt thích khách kia vậy. Những gì bọn họ theo đuổi chính là những điều sẵn có của họ, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến danh lợi hay hoàng quyền gì ả.

***

Bóng người màu đen đó cứ thế chạy thục mạng về phía bên ngoài Hoàng thành.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dùng cách thức khác nhau đuổi theo. Triển Chiêu thì hệt như một chú chim ưng xẹt qua trên bầu trời. Bạch Ngọc Đường lại chẳng khác nào cái bóng lướt qua trên nóc nhà ở thành Khai Phong. Tốc độ của hai người rõ ràng nhanh hơn cái bóng đen kia, cho nên càng đuổi càng gần.

Vì mải ngẩng mặt lên nhìn mà có khá nhiều người dân trong thành Khai Phong ngã chổng vó lên trời.

Có rất nhiều người đều nhận ra rằng có thể lại có thủ phạm là cao thủ nào đó rồi, cho nên rối rít chạy ra ngoài thành xem đánh nhau.

Cả nhóm ảnh vệ của Triệu Phổ đều theo sát. Nhưng quan trọng là mọi người đuổi theo hai người có khinh công cao cường phía trước đúng là quá mất sức.

Tử Ảnh vừa đuổi theo vừa cằn nhằn với Giả Ảnh ở bên cạnh: “Mẹ nó chứ, Triển Chiêu không phải là người, loại khinh công này chẳng có đạo lý gì ráo.”

Giả Ảnh cũng mệt chết. Hắc Ảnh và Bạch Ảnh cũng chẳng khá khẩm hơn gì, nhiều lần suýt nữa thì rớt từ nóc nhà xuống. Hai người bọn họ đuổi theo Bạch Ngọc Đường. Nếu nói Yến Tử Phi của Triển Chiêu là thần kỳ thì Như Ảnh Tùy Hình của Bạch Ngọc Đường lại chính là loại khinh công bình thường nhất cộng với tốc độ nhanh nhất và nội lực thuần chính nhất… Nếu người không có được bản lĩnh này mà có đuổi theo thì chẳng qua là tự mình hại chết cái chân mình mà thôi.

Cuối cùng, mấy ảnh vệ cũng quyết định bỏ cuộc, dừng lại lấy hơn rồi đuổi tiếp.

Lúc này, đã thấy Triển Chiêu nhảy một cái chặn trước người áo đen kia rồi. Y đứng trên đỉnh một cột cờ ở trên tầng thành cao nhất. Người áo đen kia dừng lại trên nóc nhà trước cửa thành, liếc mắt thấy đường chạy phía trước đã bị Triển Chiêu ngăn cản bèn quay đầu lại.

Nhưng mà Bạch Ngọc Đường đã đứng chắn ở nóc nhà cách đó không xa rồi, cản đường lui của hắn.

Hình như người áo đen cũng không muốn đối chiến với hai người, quay người muốn chạy từ phía bên trái. Nhưng mà trên tường thành bên trái lại xuất hiện môt bóng người màu đỏ. Ban nãy Lâm Dạ Hỏa đứng ở cửa thành, chờ sẵn từ lâu rồi.

Người áo đen lại lùi sang bên phải. Một bóng người màu đen đã xuất hiện trên định một tòa tháp bên phải rồi.

Đám ảnh vệ đều le lưỡi – Triệu Phổ, ngươi tới khi nào đó?

Chính lúc người áo đen đang bị ngăn ở giữa, bốn cửa thành dưới chân Triển Chiêu đều đồng loạt được mở ra. Một đại quân Hoàng thành lớn từ ngoài thành kéo vào. Mấy vị tướng quân trẻ tuổi dẫn theo bốn đội nhân mã chia ra vây quanh ngôi lầu nhỏ kia. Nhóm quân binh đến di tản dân cư xung quanh, rút lui rất trật tự.

Ngoài cửa thành Khai Phong, Âu Dương Thiếu Chinh vác theo cây côn sắt lạnh như băng đi vào: “Ngày đầu tiên lão tử nhậm chức, tên nào dám gây phiền toái cho ông?”

Cắm thẳng côn sắt lên nền đất, nền đất rung chuyển.

Hỏa Kỳ Lân ngẩng mặt lên nhìn người áo đen kia một chút, cười một tiếng: “Chỉ có một mình ngươi?”

Người áo đen đứng yên bất động tại chỗ, nhìn Âu Dương Thiếu Chinh một cái.

Âu Dương vui vẻ, chỉ xung quanh: “Tự mình chọn một đi.”

Mọi người hiểu rõ ý Âu Dương Thiếu Chinh. Không thèm ỷ đông hiếp yếu. Ở đây có nhiều cao thủ như vậy, bảo hắn chọn lấy một người để tư đấu đi.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ diện mạo cái người áo đen “ẩn trên trời” này.

Người này không phải chỉ mặc một bộ đồ đen đơn thuần, bên ngoài lớp áo đen còn làm thành một “cái ***g”. Gọi là cái ***g nhưng thực chất cũng là dùng kim loại đen để tạo thành một bộ khôi giáp. Bộ khôi giáp này nhìn rất cổ quái, nhìn giống bộ xương người, cố định từng bộ phận toàn thân, nhìn cứ như bị mấy con nhện màu đen to đùng quấn quanh. Mặt người đó quấn đầy băng vải, không thể nhìn rõ dung mạo, cũng được bao bọc bởi một cái ***g màu đen trên đầu, cho nên càng khiến người ta cảm thấy người này bị nhốt trong một cái ***g sắt đen vậy.

Người nọ nghe lời nói của Âu Dương Thiếu Chinh, ngẩng đầu lên. Sau khi đứng thẳng thì quét qua bốn phía.

Người này cao tương đương với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Nhìn thân hình thì có lẽ tuổi tác cũng không lớn, nội lực lại rất cao, võ công rất kỳ quái.

Trên nóc nhà xa xa, bọn Ân Hậu và Thiên Tôn cũng đang xem thì thấy có một cái thang xuất hiện ở cạnh mái hiên, Công Tôn cũng leo lên.

Tiểu Tứ Tử đã được Tiểu Lương Tử khiêng lên từ trước bèn kéo cha bé.

Công Tôn vừa lên nóc nhà là hỏi luôn: “Thế nào rồi?”

“Còn chưa bắt đầu đánh.” Lục Thiên Hàn nói.

Thiên Tôn kéo Ân Hậu: “Ngươi đoán hắn chọn ai?”

Ân Hậu bất lực mà nhìn Thiên Tôn một cái: “Ngươi thấy bộ khôi giáp kia chứ?”

Thiên Tôn cười hì hì, gật đầu.

Lục Thiên Hàn cũng cau mày: “Nhưng mà dáng người thì rõ ràng không phải là Binh Thù Vương.”

“Chắc là hậu nhân?” Ân Hậu hỏi

Thiên Tôn tán thán: “Ai da, quả nhiên là gieo họa giang sơn, đời này truyền đời khác nhỉ, Binh Thù Vương đã là bại hoại mà hậu nhân của hắn có vẻ cũng chẳng tốt đẹp gì.”

“Binh Thù Vương sao?”

Mọi người đang nói chuyện thì Triệu Trinh cũng leo lên từ cái thang, lên nóc nhà nhìn ra xa xem, vừa hỏi mọi người: “Hắn là ai vậy? Có thù oán với Hoàng tộc họ Triệu ta sao?”

Thiên Tôn nhìn Triệu Trinh, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc như vậy thì đưa tay vỗ vai hắn: “Đừng để ý, đừng để ý, người có cừu oán nhiều hơn nữa với Hoàng tộc họ Triệu thì cũng chỉ có mình hắn.”

Triệu Trinh bất lực thở dài, lời này của Thiên Tôn đúng là không sai.

“Cứ xem hắn chọn ai là có thể biết hắn có phải là hậu nhân của Binh Thù Vương không rồi.’ Lục Thiên Hàn nói.

Thiên Tôn và Ân Hậu đều gật đầu.

“Hắn sẽ chọn Triệu Phổ sao?” Công Tôn hơi lo lắng: “Không phải hắn hận con cháu họ Triệu…”

Triệu Trinh khẽ cau mày. Nhiều cao thủ như vậy, chắc sẽ không chọn Triệu Phổ đấy chứ. Triệu Phổ còn phải đánh giác đó.

Ân Hậu cũng lắc đầu một cái: “Nếu hắn quả thực là hậu nhân của Binh Thù Vương, vậy thì hắn chỉ có thể chọn một người…”

Còn chưa dứt lời đã thấy người áo đen kia rút một món đồ từ phía sau ra, đó là một cây kiếm ngắn.

Hắn xoay cây kiếm ngắn một vòng trước mắt trên không, đoản kiếm lại biến thành trường kiếm… Cho nên, trong tay hắn cầm một thanh kiếm rất cổ quái, có hai đầu trên dưới, trên ngắn dưới dài, chuôi kiếm ở chính giữa.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Công Tôn: “Cha, đó là binh khí gì vậy?”

“Ừm…” Công Tôn nghiêng đầu. Hắn thường xuyên qua lại quân doanh của Triệu Phổ, cũng xem qua không ít các loại binh khí, nhưng mà lần đầu nhìn thấy cái này. Là một người ngoài nghề, Công Tôn chỉ có thể khó hiểu mà nhìn món binh khí đó: “Như thế không làm mình bị thương sao?”

Thiên Tôn bị Công Tôn chọc cho buồn cười. Ân Hậu nói: “Đây cũng là binh khí của Binh Thù Vương, Song Sinh Kiếm.”

“Song Sinh Kiếm…” Công Tôn nhẩm lại một lần, còn đang định hỏi xem lai lịch binh khí này là gì…

“Cha, người xem nha.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên chỉ về phía trước.

Công Tôn nhìn theo ngón tay bé chỉ, thấy người áo đen kia cầm kiếm trong tay, đưa tay chỉ về một phía. Mà hướng phía trước hắn chỉ chính là người đang đứng trên cột cờ tường thành, Triển Chiêu.

Tất cả mọi người nhướng mày – Ý là chọn Triển Chiêu đối chiến à?

Lục Thiên Hàn nhỏ giọng nói: “Xem ra quả thật không sai rồi.”

Ân Hậu và Thiên Tôn đều gật đầu.

Công Tôn không hiểu: “Sao hắn lại chọn Triển Chiêu tư đấu?”

“Cho dù hậu nhân của Binh Thù Vương có muốn chết thì trước khi chết cũng phải phân cao thấp với Triển Chiêu.” Thiên Tôn nói: “Bởi vì năm đó Binh Thù Vương thua dưới tay Ân Hậu mà. Nếu như năm đó hắn thắng, vậy thì cái danh hiệu Đệ nhất Ma đầu thiên hạ đã thuộc về hắn rồi.’

Công Tôn nghe xong mà kinh ngạc: “Có người muốn cướp loại danh hiệu này?”

Khóe miệng Ân Hậu giật kịch liệt: “Làm như người ta hiếm lạ cái danh tiếng này lắm ấy.”

Thiên Tôn nhịn cười, hỏi Ân Hậu: “Ngươi có dạy qua cho Mèo chết bầm nhà ngươi cách đối phó với Song Sinh Kiếm chưa?”

Ân Hậu nhún vai một cái. Thực ra mọi người cũng đoán được rồi, với tính cách của Ân Hậu thì về cơ bản sẽ không nói những chuyện thế này với Triển Chiêu.

“Nhưng mà rõ ràng là Binh Thù Vương đã nói qua về kinh nghiệm giao chiến với ngươi năm đó cho hậu nhân của hắn.” Lục Thiên Hàn nhìn Ân Hậu một chút: “Tiểu tử đó nắm giữ nhiều loại nội lực như thế, có thể nhận thấy hắn có chuẩn bị rồi mới đến.”

“Vậy thì sao?” Ân Hậu hờ hững nói: “Năm đó, lúc ta đánh thằng cha nó chẳng phải cũng chẳng chuẩn bị gì sao?”

Thiên Tôn khoanh tay, gật đầu: “Ngược lại cũng đúng.” Sau đó lại nhắc nhở Ân Hậu: “Loại này chắc không phải thuộc lớp nhi tử đâu nhỉ? Hắn đã chết nhiều năm thế rồi, chắc là cùng dạng với Mèo chết bầm nha ngươi, là cháu.”

Ân Hậu gật đầu một cái.

***

Mà lúc này, mọi người đang ở trong thế giằng co thấy lựa chọn của người áo đen kia cũng nghi ngờ.

Thực ra thì cả Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đều không thuộc loại dễ đối phó.

Tất cả mọi người đều biết người này có thù với Hoàng tộc họ Triệu, cho nên cũng nghĩ hắn sẽ tìm Triệu Phổ tư đấu.

Lâu lắm rồi Triệu Phổ không được đánh nhau, lần này đang bừng bừng hăng hái muốn làm một trận đây này. Mặt khác, ban nãy tiểu tử này hành thích, suýt chút nữa còn đả thương Nam Cung Kỷ. Tuy hắn và Nam Cung Kỷ không có thân như huynh đệ giống bọn Âu Dương, nhưng mà cũng là huynh đệ tốt lớn lên bên nhau. Tiểu tử này quá âm hiểm, Triệu Phổ thấy rất ngứa mắt.

Nhưng mà, khi ngay cả Tân Đình Hầu Triệu Phổ cũng đã vác lên vai rồi thì tiểu tử kia lại chọn Triển Chiêu tư đấu.

Cửu Vương gia rủa thầm trong lòng – Xí! Chờ Triển Chiêu đánh xong rồi thì có khi mảnh vụn cũng chẳng còn dư lại, mình còn gì mà đánh nữa?

Nhóm ảnh vệ lại thở phào nhẹ nhõm. Dù Triệu Phổ chưa từng đánh nhau thua, nhưng mà phần lo lắng này chịu không nổi đâu. Cứ để Triển Chiêu giải quyết quái nhân kia thỏa đáng hơn.

Lâm Dạ Hỏa đứng đối diện tường thành, chẳng khác nào con chó nhỏ mà hai tay chống cằm, ngoẹo đầu thắc mắc: “Chẳng lẽ vì Triển Chiêu có cái mặt trông thành thật nhất à? Nên hắn mới nhìn mặt mà chọn người?”

Dưới tường thành nơi hắn đang đứng, Trâu Lương khoanh tay tựa vào tường, nhìn hai người đang ở thế giằng co phía trên – Nhìn từ thân thủ của Triển Chiêu khi đuổi theo người áo đen rồi sau đó còn phóng lên chặn trước hắn ban nãy, hắn phải biết Triển Chiêu không hề dễ đối phố mới phải chứ.

Bạch Ngọc Đường đứng sau lưng người áo đen kia. Điều mà hắn chú ý lại khác với mọi người – Tư thế của người áo đen đó…

Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy Song Sinh Kiếm trong tay hắn thì khẽ cau mày – Bởi vì hắn đã từng nghe qua rằng, Song Sinh Kiếm là khắc tinh của các loại kiếm. Giữa binh khí và binh khí cũng có một loại tương sinh tương khắc. Đối với những cao thủ đã luyện tới cảnh giới tối cao mà nói, những thiếu sót trong nội lực hoặc là võ công đều có thể dùng binh khí để khắc phục.

Chú ý đến tư thế này của hắn là do Bạch Ngọc Đường hiểu rõ về công phu của Triển Chiêu hơn bất kỳ ai. Là người luyện võ, Bạch Ngọc Đường cũng từng nghĩ đến việc nếu như so chiêu với Triển Chiêu thì tốt nhất phải chọn phương pháp nào. Đối với những người có võ công tương tự nhau thì chiêu đánh bất ngờ đầu tiên là điều vô cùng quan trọng. Sau nhiều năm Bạch Ngọc Đường quan sát Triển Chiêu, hắn biết khi đối chiến với Triển Chiêu cần phải dùng tư thế xuất phát nào để khiến hắn đau đầu nhất, cũng là tư thế xuất phát có lợi cho mình nhất… Chính là tư thế mà người áo đen đang đứng trước mắt này.

Bởi vậy, Ngũ gia rút ra kết luận rằng, người áo đen kia, bất luận là ai thì hắn cũng đã từng nghiên cứu qua võ công của Triển Chiêu, là có chuẩn bị mà đến.

Lúc này Triển Chiêu vẫn cứ ôn hòa vô hại như thường. Y quan sát người áo đen kia một chút, bất luận là tư thế, cách ăn mặc, khôi giáp trên người hay cả Song Sinh Kiếm trên tay hắn cũng chẳng khiến Triển Chiêu lưu tâm. Cuối cùng, Triển Chiêu nìn thẳng vào cặp mắt ẩn sau chiếc mũ an toàn và tấm vải che kia.

Đôi bên đối mắt, Triển Chiêu hỏi: “Xưng hô thế nào?”

Người áo đen mở miệng nói, giọng nói vừa trầm vừa thấp: “Binh Mậu.”

Ở nơi xa, Ân Hậu và Thiên Tôn nhìn nhau một cái – Qủa nhiên.

Triển Chiêu lại nhìn hắn một chút, sau đó cười nhạt mà chuyển Cự Khuyết sang tay phải, tay trái cầm chuôi kiếm.

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Lâm Dạ Hỏa sờ cằm: “Không phải Triển Chiêu cầm kiếm tay phải à?”

Trâu Lương cũng không hiểu.

Triệu Phổ tựa vào Tân Đình Hầu, nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, thấy Bạch Ngọc Đường cũng lặng người trong nháy mắt, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại.

“Ha ha…”

Ở nơi xa, Thiên Tôn đứng trên nóc nhà vỗ tay: “Qủa nhiên là ruột thịt!”

Triệu Trinh và Công Tôn đều nghi ngờ: “Sao thế ạ?”

Lục Thiên Hàn nói: “Năm đó Ân Hậu cũng cầm kiếm tay trái mà đánh thắng Binh Thù Vương.”

Công Tôn kinh ngạc: “Như vậy… cũng có thể ạ?”

Ân Hậu cười: “Nói là khắc tinh chẳng qua cũng chỉ là khiến cho đối phương không được thoải mái mà thôi. Đạo phản công đó chính là, ngươi muốn ta khó chịu, ta càng khiến ngươi khó chịu hơn.

“Nhưng mà… đổi tay trái thành tay thuận như vậy chẳng phải sẽ rất bất tiện sao?”

“Triển Chiêu và Lão Qủy y hệt nhau, cả huyệt vị cũng có thể di chuyển, đổi tay thì đã là cái quái gì.” Thiên Tôn nhướng mày, ý bảo mọi người cứ xem đi.

Lại thấy Triển Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên một cái, sát khí từ trong mắt khiến cho tim mọi người cũng phải “thịch” một tiếng. Sau đó, hàn quang chợt lóe lên, Triển Chiêu lại tuốt kiếm ra trước.

Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày. Qủa nhiên Mèo tinh ranh đã chú ý đến tư thế chân của Binh Mậu. Cách tốt nhất để đối phó với phương pháp Tiên Phát Chế Nhân chính là Tiên Phát Chế Nhân!

Lục Thiên Hàn bất lực lắc đầu. Thiên Tôn thì mừng rỡ vỗ tay không ngừng: “Giống hệt! Ngay cả biểu lộ cũng giống… Chết mất, chơi vui quá!”

Ân Hậu cũng hơi cảm khái. Mọi người đều nói Triển Chiêu không giống hắn, nhưng mà có lúc, thậm chí cả từng cử động với cách nghĩ của đứa cháu ngoại này cũng giống hệt hắn khi còn trẻ.

Triển Chiêu xuất kiếm đã đánh trước ba chiêu khiến cho Lâm Dạ Hỏa phải há hốc cả miệng. Chuyện này mất tự nhiên đến thế nào chứ, chiêu nào cũng ngược cả.

Quả nhiên, Binh Mậu bị Triển Chiêu đánh cho không kịp trở tay, bị đánh bật về phía sau mấy bước. Triển Chiêu lại đột nhiên lách người, chẳng khách khí chút nào mà tung ra một cước…

“Đến rồi!” Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái!

Tiểu Lương Tử cũng nhảy dựng lên: “Độc chế của Triển Chiêu! Thải Liễm Cước!”

Nhìn lại đã thấy Triển Chiêu đạp một cước lên mặt của Binh Mậu, vừa dùng nội lực một cái, Binh Mậu đã bay ra ngoài rất xa.

Sau khi Binh Mậu lộn mấy vòng trên không trung, hắn khom người một cái, kiếm rê trên các mảnh ngói ở nóc nhà mà lui về sau mấy bước, khom gối ổn định thân hình, một lần nữa giương mắt trừng Triển Chiêu, trong mắt chứa đầy sát khí. Rõ ràng… chiêu phủ đầu đầy ý xấu này của Triển Chiêu đã kích thích tính hiếu chiến của hắn.

Triển Chiêu cầm Cự Khuyết sau lưng, mỉm cười nhìn Binh Mậu đang quỳ một chân cách đó không xa, phất tay áo một cái: “Miễn lễ, miễn lệ. Vừa gặp mặt làm gì phải hành lễ lớn như vậy.”

***

Triệu Trinh và Công Tôn nghe thấy Lục Thiên Hàn nhịn không được mà “phụt” một tiếng. Thiên Tôn lại vui đến dỡ cả nóc nhà người ta.

Ngay cả Ân Hậu cũng phải trợn mắt há mồm mà kinh ngạc – Bởi vì mấy câu Triển Chiêu nói dùng để khiêu khích kia, giống y những gì mình nói năm đó, không kém một chữ.

Triển Chiêu vừa nói xong, mọi người đã cảm nhận được một luồng nội lực vô cùng lớn cùng với khí lạnh mãnh liệt dâng lên xung quanh.

Lâm Dạ Hỏa chống cằm gật đầu: “Ái chà, không chịu nổi khiêu khích à.”

Triệu Phổ cũng hiếu kỳ, Triển Chiêu tiên phát chế nhân rồi lại không muốn tốc chiến tốc thắng mà đi kích thích cho đối phương nổi giận, hắn có mục đích gì đây?

“Trẫm không hiểu.” Triệu Trinh quay sang hỏi Ân Hậu: “Mục đích Triển hộ vệ làm như vậy là gì?”

“Mục đích rất đơn giản…”

Ân Hậu vừa mới đứt lời, mọi người đã cảm thấy một luồng nội lực cực kỳ lớn đánh tới, sau khi va chạm với nội kình của Binh Mậu thì chỉ trong nháy mắt đã khiến cho bụi bay mù mịt.

Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đều nhìn Triển Chiêu – Nội lực mạnh quá.

Ân Hậu hài lòng mà gật đầu: “Kích thích toàn bộ năng lực của đối phương ra rồi mới thắng hắn, như vậy mới gọi là thực thắng.”

Ân Hậu vừa dứt lời lại thấy Triển Chiêu đột nhiên đưa tay đặt kiếm ngang ra trước mắt, Cự Khuyết vào vỏ, được đẩy ngang về phía trước. Tay trái trước, tay phải sau, Cự Khuyết được đẩy ngang tới vị trí ngang hàng với mắt, cố định.

Mọi người kinh ngạc – Chưa thấy Triển Chiêu dùng kiếm thuật này bao giờ.

Tiểu Lương Tử đột nhiên nhảy lên, kéo Ân Hậu một cái: “Lão gia tử, có phải cái đó không ạ!”

Ân Hậu gật đầu: “Phải…”

Triệu Trinh và Công Tôn đồng thanh hỏi: “Cái nào ạ?”

“Lâu lắm chưa thấy lại rồi, kiếm thuật được xưng là kiếm thuật đệ nhất thiên hạ, Kiếm Chém Qủy.” Thiên Tôn vừa nói xong, đột nhiên lại có chút ngạc nhiên mà quay đầu lại hỏi Ân Hậu: Chẳng phải ngươi nói không dạy nó à?”

Ân Hậu khoanh tay nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới trả lời: “Ta chắc chắn không dạy nó.”

Lục Thiên Hàn giật mình: “Vậy sao nó lại biết?”

Ân Hậu suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là ruột thịt đi.”

Mọi người nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu hờ hững nhún vai: “Dù sao thì năm đó ta cũng tự mình nghĩ ra được, cũng ở độ tuổi như nó lúc này.” Nói xong lại cười một tiếng: “Nhìn qua bề ngoài thế kia thì có vẻ mạnh hơn chút đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi