LONG ĐỒ ÁN

Binh Mậu thấy tư thế tấn công của Triển Chiêu, cặp mắt sau chiếc mũ bảo hộ của hắn cũng trở lên hung ác.

Bọn Bạch Ngọc Đường đứng gần quan chiến lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau – Mặc kệ Binh Mậu này có lai lịch gì đi chẳng nữa thì chắc chắn hắn cũng đã giết rất nhiều người rồi. Ánh mắt này không phải hạng nhân vật bé nhỏ nào đó trên giang hồ có thể có được. Triệu Phổ không khỏi nghi ngờ thân phận thực sự của người này… Người này từ đâu đến? Lại có loại ánh mắt chỉ có những kẻ chiếm giết một cách mù quáng trên giang hồ mới có như vậy. Hiện nay thiên hạ thái bình, mà tuổi tác hắn nhìn qua cũng không có vẻ lớn lắm… Tình hình này là sao?

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, nói với Trâu Lương đã nhảy lên thành tường quan chiến: “Hình như mắt hắn có vấn đề.”

Bạch Ngọc Đường có thị khả năng quan sát cực kỳ tốt đã thấy được người này có cặp mắt trọng đồng, hai đồng tử trong mắt như xếp chồng lên nhau, nhìn qua rất quái dị. Cặp mắt của hắn có một khả năng thôi miên nhất định, theo nội lực của hắn, có thể hắn sẽ sử dụng trọng đồng của mình để tạo ra ảo giác, lúc đối chiến với hắn nhất định phải cẩn thận.

Lúc Triển Chiêu cầm lấy chuôi kiếm, đồng thời liếc thấy cặp mắt của hắn, khẽ mỉm cười.

Binh Mậu và Triển Chiêu quan sát nhau một lúc, liền lạnh lùng nói: “Qủa nhiên, ngươi không sợ cái này.”

“Nói về Song Sinh Kiếm.” Triển Chiêu đột nhiên mở miệng: “Là được tạo thành từ những thanh đao đã chém giết trên chiến trường, thuộc loại binh khí có sát khí quá nặng. Hơn nữa, dùng nội lực của người để tạo ra ảo giác, khiến người ta có cảm giác sợ hãi.”

Binh Mậu nhìn kiếm của mình một chút, thản nhiên gật đầu: “Binh khí bình thường chỉ cần đụng phải Song Sinh Kiếm thì lập tức sẽ thấy cảnh luyện ngục, bình thường là chưa cần động thủ thì đối phương đã chết rồi… Nhưng mà đối với hậu nhân của Ma đầu như ngươi, quả nhiên là vô dụng.”

Mọi người yên lặng nhìn nhau một cái – Những lời này chẳng qua là chỉ tang mạ hòe ám chỉ Ân Hậu đây mà. Binh Mậu bắt đầu phản kích à?

Triển Chiêu lại nhướng mày một cái, cười xấu xa: “Trong giọng nói của ngươi có mùi dấm chua.”

Mọi người hơi sững sờ.

Binh Mậu cũng sửng sốt.

“Ừm…” Triển Chiêu lại quan sát Binh Mậu một cái, vẻ mặt thấu hiểu: “Là hậu nhân của một bại tướng à…”

Triển Chiêu vừa nói xong đã thấy ánh mắt Binh Mậu càng hung tàn hơn.

Mọi người ngấm ngầm thở dài. Qủa nhiên… nói đến miệng lưỡi trêu ngươi, Triển Chiêu tuyệt đối sẽ không bao giờ thua.

Thiên Tôn cũng kinh ngạc: “Nó lại đoán ra.”

Ân Hậu liếc hắn một cái – Cũng đâu khó đoán. Kẻ thù đến tìm Bạch Ngọc Đường hơn một nửa đều tại ngươi.

Binh Mậu nắm chắt Song Sinh Kiếm, nhảy một cái lên, giơ kiếm bổ về phía Triển Chiêu: “Hôm nay phải cho ngươi biết ai mới là Đệ nhất thiên hạ!”

Tiếng nói vừa xong, kiếm cũng bổ xuống rồi.

Triển Chiêu lại đứng yên bất động, đợi đến khi kiếm của Binh Mậu đến trước mắt rồi, y mới rút kiếm ra khỏi vỏ…

Mọi người đang quan chiến đều khẽ cau mày – Sơ hở?

Bởi vì kiếm của Binh Mậu có hai đầu nên khi lưỡi kiếm dài chặn lại Cự Khuyết của Triển Chiêu thì cùi trỏ hắn lại xoay một cái, một đầu kiếm khác dẫn theo kiếm phong đánh lén về phía mạng sườn của Triển Chiêu.

Bất luận kiếm pháp có nhanh đến đâu đi nữa thì lúc thu chiêu luôn cần một thời gian nhất định. Lúc này, cho dù động tác có nhanh thì cũng không thể nhanh hơn thế tiến công của Song Sinh Kiếm. Cho nên… với Triển Chiêu mà nói, hoặc có thể với tất cả những người dùng kiếm mà nói, một chiêu này đều có sơ hở.

Nhưng mà, dù những người võ công quá thấp không thể nhìn rõ động tác ở đây thì mấy vị cao thủ có võ công khá cao lại đột nhiên hiểu ra.

Triệu Phổ sờ cằm: “Thì ra vì như vậy mới đổi kiếm sang tay trái à… Cái tên Triển Chiêu giảo hoạt này!”

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn chằm chằm vào cánh tay phải cầm vỏ kiếm của Triển Chiêu – Kiếm là giả thôi, vỏ kiếm mới là thật! Từ lúc mới bắt đầu Triển Chiêu đã nghĩ ra cách đối phó với Song Sinh Kiếm rồi. Hoặc nên nói, Triển Chiêu vẫn luôn nghĩ đến việc một khi gặp phải kiếm có hai đầu thì cần phải ứng phó thế nào!

Lâm Dạ Hỏa gật đầu: “Ai dà, quả nhiên Triển Chiêu không chỉ là một tên tham ăn đơn giản như vậy!”

Trâu Lương rất bội phục mà nhìn hắn một chút – Tên tham ăn đơn thuần á? Bọn Nam Cung đều nói Triển Chiêu chính là Tì Hưu trấn trạch của thành Khai Phong!

Đúng lúc lưỡi kiếm ngắn của Binh Mậu đánh đến bên sườn Triển Chiêu, vỏ kiếm của Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu đột nhiên đánh về phía tay hắn… Một chiêu này chẳng khác gì Cự Khuyết quét qua cả, bởi vì vỏ kiếm mang theo nội lực tạo thàn một lưỡi kiếm phong sắc bén, nếu bị chém phải chắc chắn tay của Binh Mậu sẽ cùng cùi chỏ của hắn bay rớt ra ngoài.

Binh Mậu hơi nghiêng người tránh. Nhưng mà cùng lúc với động tác nghiêng người của hắn, Cự Khuyết vốn đang lay động lại thay đổi hướng, một kiếm quét qua mặt hắn.

Binh Mậu dùng lưỡi kiếm dài ngăn cản, nghiêng đầu tránh thoát… Nhưng mà lúc hắn lùi lại phía sau mấy bước… chiếc mũ bảo hộ của hắn đã phát ra một tiếng kêu “rắc rắc”, phần mặt của mũ bảo hộ bị nứt ra.

Qủa nhiên, Cự Khuyết chém sắt như bùn. Một kiếm kia của Triển Chiêu không tước đi mạng sống của Binh Mậu, chẳng biết là do y cố ý hạ thủ lưu tình hay là do Binh Mậu may mắn nữa.

Binh Mậu nhảy lên một nóc nhà gần đó, một tay chống Song Sinh kiếm, một tay kéo cái ***g của mình ra, để lộ đôi mắt quỷ trọng đồng nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng hơi lùi lại một chút, hai tay chập lại… Cự Khuyết vào vỏ, trở về tư thế chuẩn bị ban đầu.

Mọi người cũng phải há to miệng mà nhìn.

Đơn giản mà nói, chiêu này đúng là tuyệt chiêu chống lại Song Sinh Kiếm! Chỉ cần Cự Khuyết của Triển Chiêu vẫn còn nằm trong vỏ, đối phương sẽ chẳng thể biết được thứ tấn công thực sự là vỏ kiếm hay là thân kiếm. Trong khoảnh khắc rút kiếm ra, nhất định sẽ phải đề phòng cả hai bên. Nhưng mà kiếm và vỏ kiếm của Cự Khuyết đều có hình dạng giống nhau, còn hai đầu Song Sinh Kiếm lại chẳng giống nhau, cho nên bất luận là kiếm một đầu hay là kiếm hai đầu đều dễ dàng bị một chiêu rút kiếm đơn giản như vậy áp chế.

Triển Chiêu mỉm cười: “Dạng thứ nhất của Kiếm Chém Qủy trong truyền thuyết, Kiếm Tu La Bốn Mắt.”

Thiên Tôn và Lục Thiên Hàn đều nhìn Ân Hậu: “Ngươi chắc chắn không dạy nó chứ?”

Ân Hậu cười, lắc đầu: “Ta thật sự không dạy nó. Bộ kiếm pháp này tổng cộng có mười ba dạng, dựa theo tên của mười ba vị Tu La chém quỷ trong truyền thuyết… Ta dẫn nó đi lễ phật, hình như có chỉ cho nó xem mười ba bước tượng Tu La đó, nên tự mình nghĩ ra.”

Thiên Tôn híp mắt nhìn – Sau này rảnh rỗi phải thường xuyên mang Ngọc Đường đi xem tượng phật mới được.

Bạch Ngọc Đường đang quan chiến đột nhiên thấy lạnh cả người, quay đầu lại liếc nhìn lại thấy Thiên Tôn đang chắp tay sau lưng đứng trên nóc nhà. Chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì nữa.

“Tu La Bốn Mắt chính là vị Tu La có bốn con mắt, trước sau trái phải mỗi bên một con, không thể đánh bại.” Triệu Phổ nói nhỏ: “Thì ra là vậy, đúng là cách rút kiếm hoàn hảo.”

Triển Chiêu mở to mắt nhìn: “Chắc là… dùng như thế đi.” Vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Ân Hậu một cái.

Tất cả mọi người kinh ngạc – Lúc này mà lại quay đầu lại à?

Tiểu Tứ Tử phồng mặt – Miêu Miêu lại tới rồi!

Tiểu Lương Tử lại nhảy lên – Chắc chắn là cố ý!

Ân Hậu dở khóc dở cười.

Quả nhiên, Binh Mậu chọn đúng thời gian mà lướt một kiếm qua… Lần này hắn không tấn công trực diện Triển Chiêu mà là đánh từ sau lưng tới. Cũng không chém kiếm từ trên cao xuống mà là quét từ dưới lên…

Nhưng mà điều kỳ lạ chính là, theo kiếm phong tới Triển Chiêu lại y hệt một chiếc lông vũ vị thổi lên giữa trời. Khi bay lên đỉnh đầu Đinh Mậu bỗng nhiên xoay người một cái, đánh từ trên cao xuống… dùng chiêu thức giống hệt Binh Mậu khi nãy mà rút Cự Khuyết khỏi vỏ, chặt thẳng xuống.

Hai tay Binh Mậu tạo thành hình chữ thập, vừa cầm lấy Song Sinh Kiếm lên đỡ… Triển Chiêu đã đổi tay. Tay cầm Cự Khuyết hợp lại với tay cầm chuôi kiếm, lại dùng động tác giống hệt như lúc Binh Mậu dùng Song Sinh Kiếm ban nãy, chuyển cùi chỏ một cái… vỏ kiếm Cự Khuyết đánh mạnh về phía sườn Binh Mậu.

Cách thức tấn công giống hệt nhưng lại tạo ra uy lực khác nhau, với cả… vỏ kiếm của Cự Khuyết còn dài hơn lưỡi kiếm ngắn kia nhiều.

Binh Mậu nghiêng thân nhảy ra xa mấy trượng, phải dùng một tay chống xuống đất mới có thể ngừng lại được, Song Sinh Kiếm cũng phải cắm xuống dưới mái ngón một đoạn dài. Vì nóc nhà hơi dốc cho nên suýt nữa thì Binh Mậu đã ngã xuống rồi.

Mặc dù hắn không hề che mạng sườn mình, nhưng mà mọi người vẫn tin tưởng tuyệt đối rằng, hắn đã bị Triển Chiêu đánh trúng, hơn nữa dù không bị thương nặng thì chắc chắn cũng rất đau. Nếu như không nhờ mặc một thân khôi giáp bên ngoài thì một chiêu này của Triển Chiêu nhất định cũng có thể đánh gãy của hắn mấy cái xương sườn rồi.

Binh Mậu cúi đầu, nâng mí mắt lên. Đôi con người gần như long ra cả ngoài mi mắt, nhìn Triển Chiêu đầy oán độc.

Triển Chiêu thu Cự Khuyết vào vỏ: “Dạng thứ hai, Tu La Trong Gương.”

Trong đầu mọi người lúc này đều hiện lên hình ảnh một pho tượng phật Tu La đứng ở trong gương. Nghe nói Tu La Trong Gương có thể biến thành bất cứ hình ảnh quỷ mị nào đứng trước gương để ẩn vào trong đám ma quỷ, diệt sạch bọn chúng.”

Tất cả những ai quan chiến đều hiểu rõ, chỉ có Triển Chiêu có được thiên phú dị bẩm giống hệt Ân Hậu mới có thể liếc mắt một cái đã học được công phu của đối phương. Qủa nhiên là kiếm pháp do Ân Hậu tự mình tạo ra thì chỉ có truyền nhân của hắn mới có thể sử dụng được. Người khác cho dù có biết được kiếm phổ cũng chẳng thể nào học được. Lại nói thêm, việc rốt cuộc thì Ân Hậu có viết kiếm phổ hay không, đúng là chuyện cũng chẳng ai dám chắc.

Binh Mậu chậm rãi đứng lên, một tay cầm lấy chuôi kiếm Song Sinh Kiếm, đột nhiên thu lại… lưỡi kiếm dài thụt vào chỉ để lại lưỡi kiếm ngắn bên ngoài mà thôi.

Tiểu Lương Tử nhón chân nhìn, hỏi: “Tiểu tử kia nhận thua ạ?”

“Chưa đâu.” Thiên Tôn nói: “Công phu giữ nhà của hắn là Đoản kiếm mà.”

“Kiếm ngắn đối chiến với kiếm dài chẳng phải sẽ thua thiệt sao?” Công Tôn tò mò.

“Cũng không hẳn.” Thiên Tôn lắc đầu một cái: “Nếu là đấu gần, đoản kiếm chưa chắc đã thiệt. Hơn nữa, trên người hắn còn mang khôi giáp, chiếm lợi nhiều hơn mới đúng.”

“Đúng thế, kiếm dài như vậy sao có thể đấu gần được?” Tiêu Lương hỏi Ân Hậu: “Cự Khuyết có thể đấu gần không ạ?”

Ân Hậu nhẹ nhàng sờ cằm: “Binh Mậu này, có đầu óc hơn Binh Thù Vương.”

Thiên Tôn cũng gật đầu: “Năm đó Binh Thù Vương dùng đầu kiếm dài cận chiến với Ân Hậu. Điều này có nghĩa là…”

“Phương pháp đối chiến tiếp theo sẽ khác với trận của Ân Hậu năm đó.” Lục Thiên Hàn nói: “Triển Chiêu sẽ làm gì đây?”

Lúc mọi người thảo luận lại thấy Binh Mậu đột nhiên tiến về phía trước mà lăn một vòng…”

“Nhanh quá!” Lâm Dạ Hỏa nhướng mày.

Mọi người cũng kinh ngạc. Có thể thấy khinh công của Binh Mậu khá tốt, mà điểm quan trọng là động tác của hắn còn khá nhanh nhạy. Hơn nữa, bộ khôi giáp quấn trên người hắn kia có vẻ rất thích hợp cho việc lăn. Thứ này cứ lăn một vòng trên đất đúng là khiến người ta khó lòng phòng bị.

Triển Chiêu cũng không né mà đứng yên tại chỗ. Cự Khuyết trong tay được xoay một vòng đưa ra cõng ở trên lưng, đồng thời, dưới chân bắt đầu di động…

Mọi người chỉ kịp thấy dưới chân Triển Chiêu lắc lư mấy cái, toàn thân lại như xoay tròn, tránh được mấy kiếm đến gần của Binh Mậu muốn đánh ở dưới chân.

Mặc dù động tác tấn công hạ bàn rất mạnh mẽ của Binh Mậu quả thực khiến người ta rất khó chịu, nhưng mà động tác của Triển Chiêu lại cực nhanh, chẳng khác nào một chú mèo con nhảy lên lộn xuống. Động tác của hắn đã lưu loát lại còn mang theo gió phiêu động, tay áo màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, chân vừa đá lại còn vừa đạp chẳng những không hề bị kiếm làm tổn thương mà ngược lại còn đạp thêm cho Binh Mậu mấy phát. Vẫn cứ giữ cái phong cách đạp mặt mà đánh cho Binh Mậu tóe lửa xịt khói luôn.

Bạch Ngọc Đường hai tay chống đao mà nhìn, lắc đầu nghĩ – Muốn so tốc độ với Triển Chiêu sao, đồ điên…

Binh Mậu thấy không thể tấn công phía dưới được, bèn trở tay cầm kiếm tấn công phía trên.

Tất cả mọi người đều cau mày – Đây mới là mấu chốt! Đã bị Binh Mậu đánh đến gần như vậy rồi, dưới chân còn có thể sử dụng sự linh hoạt của chân để tránh thoát, nhưng mà phía trên thì sao đây?

Lúc mọi người còn đang nghĩ cách thay Triển Chiêu thì Triển Chiêu đã bắt đầu so chiêu với Binh Mậu rồi.

Thấy hắn không hề tuốt kiếm ra khỏi vỏ, một tay chắp sau lưng, một tay lật qua cầm kiếm như cầm một thanh đao ngắn, đuôi kiếm hướng lên trên.

Triệu Phổ sờ cằm – Ái chà?

Một chiêu này của Triển Chiêu rất kỳ lạ nhưng mà cũng vô cùng hữu ích.

Mỗi khi đoản kiếm của Binh Mậu đến gần người một cái là Cự Khuyết đã ngăn cản ngay rồi, mà phương pháp tấn công lại hoàn toàn khác với Binh Mậu. Triển Chiêu dùng thân Cự Khuyết chống lại đường tấn công của đoản kiếm, cùng lúc đó, đầu kiếm lại tấn công và đầu gối Binh Mậu, cùi chỏ thì tiếp tục khống chế cổ tay Binh Mậu… Cho nên đã đổi thành, Binh Mậu đã bị Cự Khuyết của Triển Chiêu áp chế, lần nào tấn công cũng đều bị chặn lại cả.

Triển Chiêu hơi cúi đầu, một vài lọn tóc rũ xuống che mất gò má, mọi người chỉ có thể nhìn được cằm chứ không hề thấy được ánh mắt y đang lộ ra vẻ lạnh lùng khác thường. Binh Mậu căn bản chẳng thể ngẩng đầu lên nổi… tốc độ cận chiến khiến người xem cũng phải hoa cả mắt.

Tiểu Lương Tử đã chẳng thể nhịn nổi nữa, vọt đến ngồi xổm bên cạnh Bạch Ngọc Đường rồi. Bé thấy được Triển Chiêu đã bỏ đi vẻ hiền hòa và khiêm tốn thường ngày của mình, thay bằng một loại thực lực tuyệt đối mà áp chế mỗi lần tấn công của Binh Mậu.

Binh Mậu hoài công tốn sức, lần nào cùi chỏ vừa mới nâng lên cũng bị Triển Chiêu rất chính xác mà đánh trúng. Đầu gối càng bị Cự Khuyết đánh trúng nhiều lần, khiến cho bây giờ cũng cảm thấy tê dại.

Loại cảm giác bất lực này đã kích thích dã tính của Binh Mậu. Hắn ta hét lên một tiếng, tay trái vỗ một chưởng thẳng về phía sườn mặt vẫn hơi cúi thấp của Triển Chiêu.

Đúng lúc này, Triển Chiêu đã đạp một cước xuống đầu gối hắn.

Binh Mậu vừa bị quỳ xuống, chưởng kia liền đánh vào hưu vô. Triển Chiêu xoay người một cái, đạp một cước khiến hắn bay ra ngoài, lại lùi về một cước, đứng ở mép nóc nhà đón gió, một tay vẫn vắt ra sau lưng như trước.

Binh Mậu cứ thế bị đá thẳng khỏi nóc nhà, ngã xuống.

Tiểu Lương Tử ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường nhảy loi choi: “Đẹp trai quá!”

Bạch Ngọc Đường không hề lên tiếng. Khi bỏ xuống lớp y phục màu đỏ đầy ấm áp bên ngoài chính là tấm lòng kiêu hãnh tất thắng. Sự tương phản cực lớn giữa tính cách bên ngoài và bản chất bên trong này của Triển Chiêu chính là sự cuốn hút lớn nhất của y.

Tất cả mọi người đứng xem trận chiến đều lặng yên không nói. Không những thế, ngay cả dân chúng vây xem xung quanh cũng gần như choáng váng. Thật ra thì quá trình Triển Chiêu dọn dẹp Binh Mậu diễn ra quá nhanh, bởi hai người đều dùng loại đấu pháp tấn công cực nhanh. Nhưng mà sau một chuỗi những màn giao chiến đầy kịch tích, bất luận là người trong nghề hay ngoại đạo đều chỉ có chung một loại cảm giác – Binh Mậu cũng không phải là loại tầm thường dễ đối phó thôi đâu, hắn là một cao thủ! Nhưng mà không chỉ có thể thắng hắn tuyệt đối! Hơn nữa còn thắng áp đảo!

Vậy mà, Triển Chiêu được mọi người nghĩ là đã thắng rồ kia, lúc này lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về nóc nhà đối diện nơi Đinh Mậu vừa mới ngã xuống, khẽ nhíu mày một cái.

Đồng thời, lại thấy Đinh Mậu vốn đã ngã xuống lại đột nhiên vọt lên.

Vọt lên đến giữa không trung, mọi người lại thấy bộ khôi giáp trên người Đinh Mậu mở ra, trông cực giống một con nhện to lớn. Hắn nhảy lên giữa không trung, chiếc mũ bảo hộ cũng đã rớt xuống, lớp vải băng mặt cũng rơn toán loạn, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ đáng sợ khiến mọi người cũng phải giật mình kinh sợ mà hít vào một ngụm khí lạnh – Tiểu tử này bị hủy dung hay sao?

“Triển Chiêu!”.

Tiếng gào thét đầy oán độc của Binh Mậu mang theo một luồng nội lực cực mạnh. Mọi người chỉ kịp thấy hai tay hắn mở ra giữa không trung, nắm lấy hai bên khôi giáp kéo sang bai bên…

Thiên Tôn cau mày: “Trận Nhện Độc à?”

Sắc mặt Ân Hậu cũng sầm xuống, âm thầm lau mồ hôi thay Triển Chiêu – Cháu ngoan phải cẩn thận đấy, không thể chủ quan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi