LONG TẾ

Nhưng không có ai trả lời anh, bên kia đã có xu thế căng thẳng rồi.  

Đột nhiên cô Bạch chuyển tầm nhìn sang cô nhóc: “Lại đây”, cô Bạch quát lên với cô nhóc.  

Cô nhóc sợ đến mức lùi lại một bước, nhưng sau đó cô bé lại ngẩng đầu lên nhìn Trần Phong một cái, hình như thực sự định đi qua.  

Trần Phong vội vàng cúi đầu vỗ về: “Không sao, cháu không cần sợ, chú sẽ bảo vệ cháu. Đứng cạnh chú là được”.  

Nhưng cô bé lại lắc đầu. Cô nhóc kéo tay Trần Phong ra, nhìn Trần Phong rồi lùi lại một bước.  

“Cháu đang sợ cô ta, không sao đâu, cháu không cần sợ cô ta”.  

Trần Phong lại tiếp tục nói với cô nhóc.  

Nhưng cô nhóc đã lùi được mấy bước rồi, dường như trong đó không chỉ có sợ hãi mà còn có nguyên nhân gì khác.  

Trần Phong không ngăn cản, sau khi kéo lại, thì anh có thể làm gì chứ?  

Đợi đến khi cô nhóc đi hẳn đến cạnh cô Bạch, cô Bạch nói: “Tôi có thể không truy cứu cậu việc hôm nay, nhưng tôi không mong có lần sau”.  

Nói rồi cô ta định dẫn cô nhóc đi.  

Thanh Khâu đuổi theo, anh ta hỏi: “Cô Bạch, giờ Thanh Chi vẫn ổn chứ?”.  

Lúc cô Bạch nhìn Thanh Khâu, sắc mặc hơi tốt hơn chút, nhưng lại vẫn có cảm giác lạnh băng.   

“Vết thương của nó đã ổn rồi. Nhưng tôi đã cấm nó ra khỏi núi, dù cậu đợi ở đây thì nó cũng sẽ không quay lại. Cậu tự lo liệu đi. Hỏi thăm sư phụ cậu hộ tôi”.  

Nói xong câu cuối cùng, cô ta không để ý Thanh Khâu nữa, dắt cô nhóc đi về đường cũ.  

Cô nhóc ngoái đầu nhìn Trần Phong một cái, bặm môi, có lẽ muốn nói gì đó, nhưng đi được mấy bước rồi, cô nhóc vẫn chưa nói nên lời.  

Không chỉ Trần Phong buồn mà còn có cả Thanh Khâu nữa.  

“Cô ấy sẽ không quay lại nữa, anh vẫn đợi ở đây sao?”.  

Đợi đến khi chỉ còn hai người họ, Trần Phong hỏi.  

“Không biết, có lẽ đến lúc về rồi, tôi đã hứa với sư phụ nhất định sẽ trở về cạnh ông ấy trước khi ông ấy qua đời”.  

Trần Phong nghe thấy lời Thanh Khâu nói, một cảm giác cô đơn đột ngột bao trùm.  

Ngày Thanh Khâu rời đi rất gần, ba ngày sau khi cô Bạch tới, anh ta đã chuẩn bị rời đi.  

Lúc anh ta đi chỉ mang theo thanh kiếm trên người, không có vật gì khác.  

Hình như nơi này đã chỉ còn lại Trần Phong, Trần Phong đang nghĩ có phải anh cũng nên rời đi không, nhưng cũng không biết bên ngoài có phải còn có người đang đợi anh không.  

Sống một mình được một tuần, người đàn ông cao hai mét râu quai nón lại đến căn nhà nhỏ.  

Lần này Trần Phong không lạnh nhạt với anh ta nữa, mà cho anh ta một bát nước, sau đó hỏi anh ta việc bên ngoài.  

“Anh biết tông sư của phái Thiên Sơn không?”, Trần Phong hỏi.  

Người đàn ông buông cái bát đã rỗng trong tay xuống rồi nói: “Ừm, biết, nhưng hình như phái Thiên Sơn có chuyện lớn. Hai chủ nhân trẻ của nhà bọn họ hình như đều bị giết rồi”.  

“Vậy rốt cuộc bọn họ có tìm được hung thủ không? Vẫn là cái người bị đồn ngày trước sao?”.  

Trần Phong cảm thấy lần trước lúc gặp Nhiếp Hoa Phong, anh đã nói mình không phải hung thủ, anh cảm thấy dù thế nào đối phương cũng sẽ suy nghĩ.  

“Việc này thì không rõ lắm, nhưng trước khi tôi vào nói trùng hợp nghe nói, phái Thiên Sơn đã giết con trai của Vua Đông Bắc. Cũng không biết sao bọn họ lại gây sự với nhau, dù sao thì việc này cũng ồn ào lắm, hầu như ai cũng biết. Tôi nghe được có người nói Vua Đông Bắc chặn đường xuống núi phát tài của phái Thiên Sơn, cho nên phái Thiên Sơn mới ra tay dạy cho Vua Đông Bắc một bài học. Cũng có người nói con trai Vua Đông Bắc tham gia việc âm mưu hãm hại hai chủ nhân trẻ của phái Thiên Sơn, bị phái Thiên Sơn trả thù thôi, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì thì vẫn không rõ lắm”.  

Trần Phong vui mừng, chắc bọn họ đã tìm ra sự thật, sau đó mới ra tay, chỉ có điều anh không biết tại sao con của Vua Đông Bắc kia lại muốn hãm hại anh, cũng không biết sau khi anh ra ngoài thì có bị tông sư kia đuổi giết nữa không.  

Anh không dám cược, anh vẫn còn nhớ như in sự đáng sợ của tông sư.  

Nhưng dù vậy, anh vẫn cảm thấy thật thoải mái, nhìn người đàn ông râu quai nón này cũng cảm thấy đẹp hơn nhiều.  

Chỉ có điều so với sự vui mừng của Trần Phong, người đàn ông không nhìn thấy tông sư mà anh ta muốn thấy nên tâm trạng rất thất vọng.  

Trần Phong nhớ tới cô Bạch nói Thanh Chi sẽ không quay lại nữa, cho nên định nói việc này với anh ta, để anh ta sau này khỏi cần tới nữa.  

Nhưng anh còn chưa kịp nói, thì bóng dáng đi từ rừng núi phía xa tới lại vô cùng giống Thanh Chi.  

Anh kinh ngạc đứng dậy, muốn nhìn rõ hơn.  

Còn người đàn ông ở bên cạnh cũng nhìn qua, anh ta khó hiểu hỏi: “Người đó liệu có phải chính là tông sư kia không?”.  

Đến khi Thanh Chi đi gần hơn, Trần Phong mới xác nhận đúng là cô ấy.  

Thực sự không ngờ Thanh Chi lại quay lại, nhưng Thanh Khâu đi mất rồi, anh ta vẫn bỏ lỡ rồi.  

“Người này là ai?”, Thanh Chi đi tới trước mặt hai người, có vẻ không hề kinh ngạc với việc Trần Phong vẫn ở đây, chỉ nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh.  

Trần Phong sững sờ một lúc, anh chỉ nghĩ người đàn ông có lẽ là đến học võ, nhưng anh cũng chưa từng hỏi.  

“Anh tìm cô ấy làm gì?”, Trần Phong hỏi người đàn ông.  

Người đàn ông hình như rất kích động, anh ta vội vàng cầm cái ba lô của mình qua, sau đó bắt đầu liên tục lục tìm bên trong.  

Tìm một lúc cuối cùng cũng lấy ra được một món đồ trông như búp bê bên trong.  

“Cô còn nhớ con búp bê này không?”, anh ta nhìn Thanh Chi đầy mong đợi.  

Nhưng kết cục lại khiến anh ta hơi thất vọng, Thanh Chi lắc đầu nói.  

“Không nhớ, cái này có quan hệ với tôi sao?”.  

“Ba năm trước, ở hoang mạc Tây Bắc, việc cô từng nói với một cô nhóc, cô thực sự không nhớ sao?”.  

Thanh Chi vẫn lắc đầu: “Ba năm trước tôi quả thực có từng tới hoang mạc Đông Bắc, nhưng về cô nhóc anh nói…”.  

Người đàn ông thất vọng hết lần này tới lần khác, anh ta buông búp bê trong tay xuống, thở dài nói: “Nếu cô quên rồi vậy thì thôi, vốn dĩ cũng không phải việc gì quan trọng”.  

Thanh Chi hơi tò mò hỏi: “Tôi chỉ không nhớ ra, anh có thể nói với tôi rốt cuộc đã có chuyện gì, có lẽ tôi sẽ nhớ lại”.  

Người đàn ông có lẽ đã không còn ôm hi vọng gì, nhưng vẫn nói việc đó ra.  

Nhưng câu chuyện anh ta kể đơn giản đến mức chẳng có điều gì có thể khiến người ta nhớ mong, thảo nào Thanh Chi lại quên dễ dàng như vậy.  

Thực ra chính là một đứa trẻ có duyên ở cùng Thanh Chi một hôm, Thanh Chi có lẽ chỉ thuận miệng hứa với cô nhóc, nếu cô nhóc đi tìm cô thì có thể đồng ý một điều ước của cô nhóc.  

Nhưng điều kiện vốn cách xa vạn dặm này, Thanh Chi chưa từng nghĩ đến việc cô nhóc sẽ tìm cô, nhưng không ngờ người đàn ông này lại tìm tới thật.  

Cho nên khi người đàn ông nói xong, Thanh Chi bèn hỏi: “Vậy anh tìm tôi là muốn tôi giúp anh làm gì sao?”.  

Người đàn ông nghe thấy Thanh Chi hỏi mình vậy thì hơi không muốn nói lắm, có lẽ việc anh ta muốn nói ra vô cùng khó khăn.  

“Anh đi xa như vậy chẳng phải là vì điều ước này sao? Đã là lời tôi nói ra thì tôi đương nhiên sẽ thực hiện, anh không cần cảm thấy áy náy gì đâu”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi