LONG TẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông vẫn hơi ấp úng nói: “Thực ra cô bé đó là con gái tôi, nó nói với tôi nó muốn đi thăm cô tiên. Ừm, thực ra con gái tôi vẫn luôn coi cô là cô tiên, cho nên nó muốn đi thăm cô”.  

“Chỉ vậy sao? Tôi sẽ lựa thời gian đến đó lần nữa, anh có thể yên tâm”, Thanh Chi đồng ý rất thẳng tanh ta.  

Nhưng người đàn ông hình như còn điều gì muốn nói.  

Thanh Chi cau mày, mặc dù đây không phải yêu cầu khó khăn gì, nhưng với cô mà nói, cô không thích làm việc vô nghĩa kiểu này, mà bây giờ người đàn ông hình như vẫn không hài lòng.   

“Anh còn có vấn đề gì sao?”, Thanh Chi lại hỏi.  

Người đàn ông có lẽ cũng tự thấy xấu hổ nói: “Cô có thể đi bây giờ với tôi không?”.  

“Tại sao? Anh rất vội sao?”, Thanh Chi thấy rất lạ nên hỏi.  

Người đàn ông cúi đầu, nói với tâm trạng buồn bã: “Thực ra con bé có lẽ không còn nhiều thời gian nữa, lần trước lúc tôi tới không tìm được cô, tôi vốn cảm thấy không còn hi vọng gì nữa rồi, nhưng vẫn lại lần nữa tìm tới, Thực sự không ngờ lại gặp được cô thật”.  

Không còn nhiều thời gian vậy chứng tỏ đứa bé này có lẽ đã không sống được lâu nữa.  

Thanh Chi cũng im lặng, cô không ngờ lại là câu chuyện như này.  

Nhưng vốn là việc cô hứa, sớm hơn hay muộn hơn cũng chẳng có gì khác.  

Tiếng xe lửa xình xịch vang lên, Trần Phong ngồi ở ghế nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không ngờ mình một lần nữa đặt chân ra ngoài lại là hiện thực thế này.  

“Tôi nói anh nghe, chỉ cần anh nghe tôi, tôi đảm bảo anh có thể kiếm được tiền, không nhiều lắm, một năm được từng này”.  

Người đàn ông ngồi đối diện Trần Phong giơ ngón tay ra với người bên cạnh.  

“Ba trăm nghìn đồng?”, đối phương kinh ngạc nói.  

“Ba trăm nghìn cái gì? Là ba triệu. Không phải tôi chém đâu, anh không biết giờ tôi mở công ty to thế nào đâu, nếu không phải thấy hai chúng ta có duyên thì dù thế nào tôi cũng không nói việc tốt như vậy với anh. Thế nào? Nghe lời tôi, tôi đảm bảo giúp anh phát tài”.  

Trần Phong không muốn để ý việc lừa đảo này lắm, nhưng lại bị màn biểu diễn của gã kia làm cho buồn cười.  

Nhưng may mà người bị lừa vẫn có chút ý thức phòng lừa đảo, cuối cùng anh ta vẫn lắc đầu không trả lời.  

Sau đó, gã lừa đảo ăn mặc chỉnh tề nghe thấy Trần Phong bật cười, bèn đổi mục tiêu của mình sang Trần Phong.  

“Thế nào người anh em, có suy nghĩ gì chưa?”, anh ta nói với Trần Phong.  

Trần Phong thẳng tanh ta lắc đầu luôn.  

Gã lừa đảo thấy không có hi vọng thì lại đến chỗ khác.  

“Người đẹp, có muốn add Wechat không?”.  

Gã lừa đảo này vừa đi, thì một người đàn ông ăn mặc rất lố ở bên kia đi tới trước mặt Thanh Chi.  

Nhưng Thanh Chi chẳng buồn nhìn anh ta.  

“Người đẹp nể mặt đi, anh đây có tiền, nếu em bằng lòng làm người tình của anh, thì anh sẽ mua một căn nhà ở Yên Kinh cho em, thế nào?”.  

Anh ta lại lần nữa nói.  

Trần Phong nghĩ bụng nếu một căn nhà có thể mua được Thanh chi, thì anh bằng lòng đổi bằng Hiên Viên Trang.  

Thanh Chi vẫn không muốn để ý, Trần Phong cũng thấy chê anh ta ở bên cạnh làm bực bội chủ động tiến lên định đuổi gã này đi.  

“Anh không thấy cô ấy không muốn à?”, Trần Phong nói với anh ta vẫn khá khách sáo.  

Nhưng không ngờ người trẻ tuổi ăn mặc hơi thời trang kia lại mắng chửi Trần Phong: “Đồ nghèo mạt rệp, ở đây có chỗ cho mày nói chuyện sao? Vừa nhìn đã biết là kẻ chưa bao giờ ở thành phố lớn, mày cũng có mặt mũi lên tiếng?”.  

Trần Phong không tức giận mà còn cười nói: “Tôi chỉ thấy anh ra giá thấp quá, cô gái xinh đẹp thế này chẳng lẽ chỉ đáng giá một căn nhà ở Yên Kinh? Hay là anh cho giá cao chút, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý”, nói rồi Trần Phong lấy chiếc đồng hồ mà Lâm Uyển Thu tặng anh ra.  

“Anh xem chiếc đồng hồ này của tôi, chắc có thể mua được hai căn ở Tomson Riviera, tôi cảm thấy thế mới xứng với cô gái xinh đẹp thế này”.  

Gã kia cứ nhìn chiếc đồng hồ trong tay Trần Phong mãi, trông có vẻ đúng là rất cao cấp, nhưng nghe Trần Phong nói có thể mua được hai căn nhà của Tomson Riviera, anh ta không thể nào tin nổi, đó là một trong những nơi đắt nhất Yên Kinh.  

“Mẹ kiếp mày chém gió giỏi thật, chỉ một chiếc đồng hồ vớ vẩn mà đáng giá hai căn nhà, sao mày không lên trời luôn đi?”.  

Trần Phong mỉm cười, đôi khi khoảng cách lớn quá, đến cả cơ hội thể hiện chút cũng không có, dù sao đối phương cũng không hiểu được, có lẽ trong mắt bọn họ, đồng hồ của anh chẳng khác gì hàng vỉa hè.  

“Anh đã không biết vậy thì thôi vậy, nhưng một căn nhà đúng là không đáng giá gì, tôi thấy anh vẫn nên về nhà kiếm tiền thêm đi, xem có thể mua thêm một căn không, chắc vẫn có thể để người đẹp này nói chuyện đó”.  

Trong lúc Trần Phong khoe khoang như vậy, anh đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng đang nhìn về phía anh, Thanh Chi đương nhiên không muốn mình bị người khác xem như xem khỉ.  

Cho nên khi anh nói xong thì ngay lập tức ngậm miệng, anh không chọc được cô gái tính tình kỳ cục này.  

“Mày đợi đó, một cái đồng hồ vớ vẩn mà cũng đòi dọa người ta, anh em của tao chơi đồng hồ, đến lúc đó đừng trách tao không nhắc mày, mất mặt thì đừng có mà cúp đuôi chạy”.  

Trần Phong không ngờ gã này thế mà lại nghiêm túc.  

Sau khi anh ta đi, thì chẳng mấy chốc lại lần nữa quay lại toa tàu này.  

Còn có một thanh niên xấp xỉ tuổi anh ta đi cùng, nhưng trông có vẻ nhã nhặn hơn chút.  

“Thế nào? Có giỏi thì giờ đưa cái đồng hồ vớ vẩn kia ra, tao muốn xem thử nó đáng mấy đồng, lại còn có thể mua được nhà Tomson Riviera”.  

Anh ta hống hách cứ như đã tanh tag rồi vậy.  

Trần Phong nhìn Thanh Chi ở bên cạnh đang nhắm mắt vờ ngủ một cái rồi nghĩ nếu cứ tiếp tục quậy thế này thì có lẽ anh còn không xuống nổi khỏi tàu.  

Nhưng gã kia nhìn Trần Phong do dự thì càng vênh váo: “Sao? Sợ rồi à? Vừa nãy mày ngông lắm mà? Sao tao vừa gọi người đến thì mày đã xoắn rồi, chẳng phải mày giỏi lắm sao?”.  

Trần Phong nghĩ một lúc vẫn mang đồng hồ ra cho bọn họ xem thử, cứ để gã này tiếp tục hống hách, thì anh mới thực sự không thể xuống được tàu.  

Tùy tiện tháo đồng hồ ở cổ tay ra, sau đó ném về phía người thanh niên nhã nhặn.  

“Cứ xem từ từ, chỉ cần không ảnh hưởng bọn tôi là được, bao giờ xem xong thì trả lại là được”.  

Người thanh niên cũng hơi bất ngờ, cho nên luống cuống tay chân đỡ lấy đồng hồ.  

Nhìn thái

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi