*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.A Tam bị ánh mắt này nhìn vào, trong lòng không khỏi rùng mình, nhưng rồi nhìn thấy tứ chi của Trần Phong bị trói chặt, hắn ta thầm tự mắng mình.
Tiếp đó hắn lấy cây roi ở bên cạnh lên, không ngừng đánh lên người của Trần Phong, mà ông lão dường như rất thích thú cảnh này, ông ta ngồi bên cạnh, tận hưởng bộ dạng đau đớn của Trần Phong.
Mãi cho đến khi Trần Phong ngất đi do cơ thể quá suy yếu không chịu được, A Tam mới dừng roi lại.
“Hôm nay đến đây thôi, đừng để hắn chết”, ông lão nói xong quay người rời đi.
A Tam đứng đằng sau gật đầu vâng lời.
Mà Long Lăng ở bên trên cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại, cô ấy nhìn thấy Phượng Thê ở trước mặt, dường như nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
Tỉnh dậy giữa đêm, không thể ngủ lại được nữa, chỉ đành đến phòng đọc sách giết thời gian, không ngờ đi được nửa đường thì bị người ta làm ngất đi, những chuyện sau đó cô ấy hoàn toàn không nhớ gì cả.
Nhưng giờ đây thấy bản thân ở trong một căn phòng lạ lẫm, bên cạnh là em gái mình, khiến cô ấy lo lắng hỏi: “Chúng ta đang ở đâu thế?”.
Phượng Thê kể lại tất cả những chuyện mà mình nhìn thấy, lúc nghe đến Trần Phong giết người, Long Lăng cũng không kìm được mà kích động.
Có điều bây giờ không nhìn thấy Trần Phong, cô ấy lại hỏi: “Trần Phong đâu?”.
Phượng Thê lắc đầu: “Bọn họ không chịu nói cho em biết, nhưng chắc chắn là bị bọn họ bắt rồi”.
Phượng Thê nhớ lại những người trước khi mình ngất đi, mấy người vây lấy Trần Phong không ngừng đánh đấm, nhưng gần như không nghe thấy tiếng hô hoán của Trần Phong.
Long Lăng cũng ngồi dậy, nói: “Đưa chị đi gặp ông Tiền”.
Ra khỏi cửa phòng, hai chị em đi thẳng đến phòng ăn, nhưng lúc này trước cửa chỉ có một kẻ đang ngồi ở trên ghế tựa vào cửa.
Cậu ta trông chưa đến hai mươi tuổi, nhưng lại yên tĩnh ngồi đó đọc sách, nghe thấy có người đến, cậu ta ngẩng đầu lên xem, cười nói với hai chị em: “Sao hai chị không nghỉ ngơi thêm chút nữa”.
Lộ ra nụ cười trông rất ấm áp, nhưng đổi lại lại là ánh mắt lạnh lùng của Long Lăng.
“Ông Tiền đâu?”, Long Lăng lạnh nhạt hỏi.
Cậu thanh niên đáp: “Hình như ông Tiền ra ngoài rồi. Các chị tìm ông ấy có việc à? Nếu như là việc quan trọng, có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp các chị giải quyết”.
Cậu thanh niên này trông có vẻ rất nhiệt tình, cậu ta chắc là không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Long Lăng không lãng phí thời gian với cậu ta, vẫn lạnh lùng hỏi: “Đợi ông Tiền quay về thì nói với chúng tôi”.
Tự nhiên đến đây, mà Trần Phong cũng chưa được cứu ra, hai người chỉ có thể quay về căn phòng vừa nãy chờ đợi”.
Bỗng người thanh niên đặt quyển sách xuống, đi đến trước mặt chị em nhà họ Thường.
Long Lăng nhìn cậu ta ghét bỏ, hỏi: “Cậu định làm gì?”.
Người thanh niên đó lại không có vẻ gì là khó chịu, vẫn cười nói: “Tôi muốn hỏi hai chị đây hôn mê lâu như vậy đã đói chưa?”.
Mà vào lúc này, bụng của Phượng Thê cũng kêu lên không đúng lúc, cô ấy đã đói lâu rồi, nhưng không dám ăn đồ ăn ở đây, cũng không dám đi hỏi bọn họ.
Long Lăng nhìn cậu ta rồi nói: “Nếu như cậu có, có thể mang ít đồ ăn đến phòng chúng tôi”.
Dù sao cũng là nhờ vả, thái độ của Long Lăng ôn hòa hơn một chút.
Thanh niên cười đồng ý.
Hai cô ngồi trong phòng không lâu thì có tiếng gõ cửa, biết là thanh niên vừa nãy mang đồ ăn đến, Phượng Thê liền mở cửa hộ cậu ta.
Thanh niên quả nhiên bưng một mâm cơm, cậu ta đang định bê vào, thì bị Phượng Thê trực tiếp giằng lấy, sau đó đóng cửa nhốt cậu ta bên ngoài.
Thanh niên cười khổ một tiếng, cũng không nói gì cả, nhìn cánh cửa đã đóng lại, xong trở về phòng ăn đọc sách.
Đến gần khi chập tối, hai chị em nhà họ Thường lại đi ra hỏi, nhưng câu trả lời nhận được vẫn là người không có ở đây.
Vốn định tự mình tìm tung tích Trần Phong trong biệt thự, nhưng nơi này thực sự quá lớn, ngoài căn phòng bên này ra, hai bên vườn hoa vẫn còn, nếu như mỗi phòng ở đây đều tìm một lượt, tính ra phải hết một ngày.
Hai người Long Lăng chỉ đành từ bỏ suy nghĩ đó, tiếp tục chờ đợi ông lão quay về.
Nhưng cứ thế đợi đến ngày hôm sau, thanh niên đó lại mang hai khay đồ ăn đến gõ cửa phòng hai chị em họ Thường.
Phượng Thê mở cửa cho cậu ta, vốn định nhốt cậu ta ngoài cửa như cũ, nhưng lại nghe Long Lăng nói: “Để cậu ta vào đi, chị có chuyện muốn hỏi cậu ta”.
Mặc dù thanh niên đó trông rất ôn hòa, cởi mở, nhưng Phượng Thê luôn cảm thấy không thuận mắt, có điều Long Lăng đã nói thế, cô ấy cũng chỉ có thể để cho cậu ta vào.
Trong hoàn cảnh lạ lẫm này, chị em họ Thường đương nhiên không thể trang điểm tử tế, mặc dù là mặt mộc, nhưng nhìn rất sạch sẽ và thanh tú.
Long Lăng ngồi bên giường, bảo người thanh niên ngồi lên ghế, đợi cậu ta ngồi xuống, Long Lăng hỏi: “Ông Tiền rốt cuộc bao giờ mới về?”.
Thanh niên lắc đầu nói: “Việc này tôi cũng không biết, trước khi ông Tiền đi không nói. Có điều chắc sắp rồi, ông ấy còn bảo muốn nói chuyện với hai chị”.
Nếu như đã không về, Long Lăng cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, tiếp tục hỏi: “Cậu là ai ở trong nhà này?”.
Cậu thanh niên cười nói: “Cũng không phải người gì quan trọng, chỉ là khách đến chơi thôi”.
Long Lăng không tin, nghi hoặc nói: “Chỉ là khách mà có thể làm chủ ở đây, hình như không đúng lắm?”.
Thanh niên lại cười: “Cũng hơi không phải lúc lắm, nhưng trước đó ông Tiền đã dặn tôi phải chăm sóc hai chị, cho nên lời nói của tôi ở đây cũng coi như có trọng lượng”.
“Cậu vẫn chưa nói cho chúng tôi biết cậu là ai?”, Long Lăng nói.
“Xin lỗi, để tôi tự giới thiệu. Tôi họ Bạch, tên chỉ có một chữ Tô. Xin hỏi hai chị tên gì?”.
Nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh nhạt của Long Lăng: “Việc này cậu không cần biết”.
Mặc dù đối đãi như vậy, Bạch Tô này vẫn không hề bất mãn, chỉ cười rồi nhìn bọn họ.
Long Lăng lại hỏi: “Ở đây có bắt nhốt ai không?”.
Long Lăng cũng biết câu hỏi này sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng vẫn giữ thái độ thử xem có hỏi được không.
Giống như cô ấy đã nghĩ, Bạch Tô lắc đầu.
“Tôi đã ở đây hơn một tuần rồi, ngoài hai chị vào đây ra thì không còn ai cả”.