LONG TẾ

Phượng Thê đưa một khay cơm đến trước mặt Long Lăng rồi nói: “Thái độ của chúng ta như vậy có phải ác quá không?”.  

Nhưng Long Lăng lại lạnh lùng nói: “Bọn họ đưa Trần Phong đi, cậu ta ở đây, không thể nào hoàn toàn thoát được liên quan, có thể đều là do cậu ta giả bộ, cho dù biết Trần Phong ở đâu, cũng sẽ không nói cho chúng ta biết”.  

Phượng Thê tò mò hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao, bọn họ chỉ quan tâm  đến Trần Phong, hình như lại không hề để ý đến chúng ta. Tại sao lại như vậy nhỉ?”.  

Long Lăng cũng suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Chị đoán chuyện bọn họ xông vào khu nhà, không phải là do ông Tiền đó chỉ đạo, cho nên sau khi ông ấy biết, rất áy náy với chúng ta, cũng vì mối quan hệ giữa ông ấy và sư phụ, khiến ông ấy càng không tiện xuống tay với chúng ta.  

Phượng Thê vội hỏi: “Thế Trần Phong đâu?”.  

Long Lăng nói: “Chẳng phải em nói Trần Phong đã giết cậu chủ Kiệt nào đó sao? Mối thù kiểu này không thể nào tha thứ được đâu, cho dù cậu chủ Kiệt đó có sai trước, thì vẫn sẽ gây thù chuốc oán với bọn họ. Cho nên nếu chúng ta không thể cứu Trần Phong ra, anh ấy nhất định sẽ lành ít dữ nhiều”.  

Phượng Thê cũng lo lắng ra mặt, nhưng lại hoàn toàn không biết phải làm gì.  

Cứ thế lại qua một ngày, ông Tiền đó cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bọn họ.  

Đại khái là vào lúc chập tối, Bạch Tô đến gõ cửa phòng hai chị em họ, hai ngày gần đây vì cảm thấy sợ, cho nên Phượng Thê đều ở cùng với Long Lăng, cho dù là buổi tối đi ngủ cũng ngủ chung một giường.  

Phượng Thê mở cửa ra, nhìn thấy Bạch Tô, vẫn hỏi với giọng không vui: “Sao lại là cậu?”.  

Bạch Tô nói: “Ông Tiền quay về rồi, ông ấy muốn gặp hai chị, giờ các chị có rảnh không?”.  

Nghe nói ông lão đã về, Phượng Thê lập tức hưng phấn gọi Long Lăng: “Chị ơi, ông ấy về rồi”.  

Long Lăng gật đầu: “Chị nghe thấy rồi, không cần em phải nhắc lại đâu. Giờ chúng ta sang đó đi”.  

Thế là Bạch Tô dẫn hai người đi đến khu bên kia.  

“Rốt cuộc hai chị tìm ông Tiền có việc gì? Chờ suốt hai ngày nay, lẽ nào ông ấy nợ tiền hai chị à?”, Bạch Tô hiếu kỳ hỏi.  

“Việc này không liên quan gì đến cậu”, ngữ khí của Long Lăng rất lạnh lùng.  

Bạch Tô nói: “Nếu như tôi biết căn nguyên sự việc, tôi có thể giúp hai chị, quan hệ giữa tôi và ông Tiền cũng khá tốt, tôi nghĩ nếu như tôi có thể nói vài câu, chắc là không vấn đề gì”.  

Long Lăng hiếu kỳ hỏi: “Cậu nói quan hệ giữa cậu và ông ấy rất tốt, hai người rốt cuộc là quan hệ gì? Đâu thể vì một hai câu của cậu, mà ông Tiền lại làm những việc mà ông ấy vốn không đồng ý được”.  

Bạch Tô nói: “Đâu có nghiêm trọng đến thế, nhưng nếu như là mấy chuyện liên quan đến tiền nong hoặc không quá quan trọng, tôi vẫn có thể giúp các chị”.  

Long Lăng càng cảm thấy nghi ngờ, lời này vô cùng khiến người ta khó tin, chuyện liên quan đến tiền nong mà gọi là chuyện nhỏ, thế thì gần như không có chuyện gì là chuyện lớn nữa rồi.  

Long Lăng không tiếp lời cậu ta nữa, không lâu sau, ba người đã đến phòng làm việc của ông Tiền.  

Bạch Tô đứng trước gõ cửa, nghe thấy tiếng của ông Tiền, cậu ta liền mở cửa, ba người cùng đi vào.  

Long Lăng tò mò nhìn Bạch Tô, ra điều cuộc hội thoại giữa bọn họ và ông Tiền không cần cậu ta tham gia.  

Nhưng hình như Bạch Tô lại hoàn toàn không nhìn ra, đi đến một chiếc ghế trong phòng ngồi xuống.  

Mà ông Tiền thì càng không có ý định bảo cậu ta đi chỗ khác, Long Lăng chỉ đành chấp nhận.  

Trong phòng, ông lão đang ngồi trước bàn làm việc nhìn, đợi mấy người Long Lăng đi vào, ông ta mới xếp đống giấy tờ sang một bên.  

Xem ra sắc mặt của ông lão khá tốt, dường như hoàn toàn không nhìn ra nỗi đau thương, sau khi thấy hai chị em, sắc mặt ông ta cũng dần trầm xuống, nói với Long Lăng: “Thật sự xin lỗi, mấy ngày nay việc của tập đoàn rất bận rộn, lão già này cũng không thể rời ra được. Không biết hai cô ở đây thấy thế nào, cậu Bạch này được tôi dặn dò, chắc là có chăm sóc tốt cho hai cô chứ?”.  

Chị em Long Lăng không có cảm tình gì với Bạch Tô, nhưng hai ngày nay được chăm sóc khá tận tình, Long Lăng cũng nghiêm túc gật đầu, nói: “Mặc dù ở đây hai ngày, nhưng chúng tôi không muốn, vốn dĩ nơi chúng tôi ở…”.  

Ông lão cũng có tật giật mình, nghe Long Lăng nói vậy, lập tức xin lỗi: “Đứa cháu của tôi hư đốn quá thể, cũng trách tôi dạy bảo không tốt, bố mẹ nó mất sớm, tôi luôn chiều nó, mới hình thành nên tính cách như thế. Mặc dù nó làm ra chuyện như thế tôi không hề hay biết, nhưng tôi cũng có lỗi. Nếu như có gì có thể đền bù được cho hai cô, tôi nhất định sẽ cố hết sức làm, bất luận là chuyện gì cũng được”.  

Long Lăng rất bất mãn nói: “Một câu cố hết sức làm của ông là có thể bù đắp những tổn thất của chúng tôi sao, chịu sợ hãi một thời gian dài như thế, suýt chút nữa còn tưởng mình chết chắc rồi”.  

Ông lão cúi đầu, chỉ im lặng lắng nghe.  

“Sư phụ tôi có lòng tốt giúp ông bảo quản món đồ đó, có thể ông ấy quên giao lại, nhưng các ông cũng không thể vì chuyện đó mà làm ra những việc như vậy, suýt thì khiến hai chị em chúng tôi mất mạng”.  

Ông lão lại áy náy nói: “Quả thực là lỗi của tôi, nhưng sự việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể tận sức mà bù đắp. Nếu hai cô có mong muốn gì thì cứ nói ra”.  

Long Lăng chính là đang chờ câu nói này, cô ấy biết ông lão tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả Trần Phong, nhưng đồng thời ông ta cũng rất áy náy với hai chị em Long Lăng, nếu như có thể lợi dụng sự áy náy này để cứu Trần Phong ra, Long Lăng cũng bằng lòng thử một lần, mặc dù hi vọng không lớn lắm.  

Nhìn ông lão, Long Lăng nói: “Chúng tôi muốn đòi lại Trần Phong, anh ấy nhất định ở trong tay ông, trả anh ấy lại cho chúng tôi”.  

Nhưng vừa nghe đến tên của Trần Phong, sắc mặt ông lão liền thay đổi.  

Ông ta lạnh giọng nói: “Cái này tuyệt đối không được. Ngoài chuyện này ra”.  

Nhưng Long Lăng kiên quyết nói: “Chúng tôi không cần sự bồi thường nào khác cả, chỉ cần ông trả anh ấy cho chúng tôi thôi”.  

Ông lão trầm lặng, lạnh lùng nhìn hai chị em.  

Phượng Thê bị ánh mắt của ông lão dọa cho sợ hãi núp sau lưng Long Lăng, Long Lăng cũng sợ, nhưng vẫn đứng vững.  

Giằng co hơn một phút, vẫn là Bạch Tô đang ngồi một góc phá vỡ sự im lặng.  

“Việc này cháu nghe qua một lượt, cũng đã hiểu sơ qua ý của mọi người”, cậu ta nhìn ông lão nói: “Ông Tiền, lẽ nào vì một lý do bất khả kháng mà không thể thả người tên Trần Phong đó ra sao ạ?”.  

Ông lão suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.  

Bạch Tô lại nhìn hai chị em, nói: “Trần Phong đó quan trọng với hai chị lắm à, bắt buộc phải đòi lại cho bằng được?”.  

Long Lăng không biết cậu ta có ý đồ gì, nhưng vẫn gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi