LONG THẦN Ở RỂ

"Đúng, tôi đã từng nói cái này. Nhưng các cậu có đòi được nợ về không?

Rõ ràng là không! Mà ba tháng thực tập của Hà Tình Tình đã qua, dưới tình huống cô ta không có bất kỳ biểu hiện ưu tú nào. Vì thế tôi đành phải đuổi cô ta, cậu còn ý kiến nữa không?"

Lý Soái gật đầu, cười lạnh hỏi.

"Tôi đương nhiên có ý kiến!"

Diệp Thu nghiền ngẫm gật đầu, sau đó nhìn Lý Soái, bình thản nói: "Bởi vì số nợ của công ty Khải Long, chúng tôi đã đòi được rồi!"

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây nháy mắt khiếp sợ! Số tiền nợ một trăm vạn của công ty Khải Long khó đòi thế nào.

Mọi người ở đây đều biết.

Lần trước tiểu Vương đi đòi nợ, đã bị đánh gãy hai chân, đến giờ vẫn chưa ra viện.

Một khi đã vậy.

Thì sao mà Diệp Thu và Hà Tình Tình đòi được tiền về nhỉ?

Lý Soái nhìn Diệp Thu, nhíu mày, có chút không tin hỏi: "Nói mà không có bằng chứng, tiền đâu?

Cậu cho tôi nhìn thấy tiền đã rồi nói tiếp!"

"Đừng vội!"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, duỗi tay vào trong túi móc ra một tờ chi phiếu một trăm vạn, đưa tới trước mặt Lý Soái.

Nhìn tờ chi phiếu mà Diệp Thu đưa qua.

Lý Soái sững sờ, sau đó nhanh chóng cầm lấy, mở to mắt cẩn thận nhìn một lượt.


Tên công ty bên trên, còn có con số, tất cả đều đúng, không có bất cứ vấn đề gì.

Điều này làm cho Lý Soái kinh sợ rồi.

Còn Hà Tình Tình ở bên cạnh thì trợn tròn mắt mà nhìn.

Lúc này cô mới phản ứng kịp, hóa ra sau khi tiễn cô xong, Diệp Thu không có về nhà lấy sạc điện thoại mà quay lại đòi nợ.

Nhưng cái mà làm cho Hà Tình Tình không hiểu là.

Đối mặt với Hồ Bưu hung thần ác sát, cùng với đám lưu manh đầy công ty.

Làm sao mà Diệp Thu đòi được tiền về vậy?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Diệp Thu, hình như cũng không bị thương a! Vừa nghĩ tới đây.

Hà Tình Tình nhìn Diệp Thu, dĩ nhiên là không nhịn được hỏi: "Diệp Thu, làm sao mà anh..." "Suỵt!"

Diệp Thu giữ ngón tay bên khóe miệng ra hiệu, ý bảo Hà Tình Tình đừng nói gì, sau đó anh nhìn Lý Soái, thản nhiên hỏi: "Quản lý Lý, tiền nợ đã ở đây rồi, không biết chúng tôi có được tính là hoàn thành nhiệm vụ không?

Nếu như có được tính, thì xin quản lý Lý thu lại quyết định đuổi việc Hà Tình Tình, và chuyển cô ấy lên chính thức!"

Nghe vậy.

Lý Soái híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó sắc mặt trầm xuống, cắn răng nói: "Là giả, tờ chi phiếu này chắc chắn là giả, Diệp Thu, không phải là cậu muốn dùng cách làm giả này để lừa bịp qua cửa đấy chứ?"

Lý Soái vừa nói ra lời này.

Mọi người nhao nhao nhìn Diệp Thu, trong mắt phủ đầy nghi ngờ.


Dù sao thì số nợ của công ty Khải Long khó đòi như vậy, công ty không biết là đã cử bao nhiêu người đi đòi số tiền này.

Hơn nữa mềm cứng bám dai cái gì cũng dùng hết rồi, đều không có ai có thể đòi được số tiền này về.

Sao mà Diệp Thu vừa đi một chuyến, liền đòi được thoải mái như vậy chứ?

Trong này chắc chắn là có điểm kỳ lạ! Cho nên giờ phút này, bọn họ cũng đều nghĩ rằng tờ chi phiếu mà Diệp Thu lấy ra là giả! Đối diện với ánh mắt hoài nghi của mọi người.

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, bình thản nói: "Có phải là giả hay không, anh tìm tài vụ của công ty kiểm chứng một cái là biết, đúng không?"

"Diệp Thu, tốt nhất là cậu nghĩ cho kỹ đi, nếu kiểm chứng ra tờ chi phiếu này là giản, thì chắc chắn cậu cũng sẽ bị đuổi việc. Công ty chúng ta không chứa chấp một người gian dối! Tất nhiên, nếu bây giờ cậu thu tờ chi phiếu giả này về, không nhúng tay vào chuyện của Hà Tình Tình, tôi sẽ không truy cứu nữa!"

Lý Soái trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.

Nghe vậy.

Hà Tình Tình nhanh chóng nháy mắt với Diệp Thu, ý bảo Diệp Thu nhanh chóng thu tờ chi phiếu này về.

Bởi vì cô cũng sợ Diệp Thu vì giúp mình mà đi in chi phiếu giả.

Như thế lại làm liên lụy tới Diệp Thu, lương tâm cô sẽ áy náy! "Không sao!"

Diệp Thu cười với Hà Tình Tình một cái, sau đó nhìn Lý Soái, bình thản nói: "Không cần đâu, tìm tài vụ đến kiểm chứng đi. Nếu tờ chi phiếu này là giả, tôi lập tức sẽ rời đi. Nhưng nếu như là thật, anh bắt buộc phải xin lỗi Hà Tình Tình, đồng thời chuyển cô ấy lên làm chính thức!"

"Tôi thấy cậu chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, đi, bên cạnh chính là bộ phận tài vụ, bây giờ chúng ta đi kiểm chứng thật giả!"

Lý Soái trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó cầm tờ chi phiếu đi sang bộ phận tài vụ bên cạnh.

"Diệp Thu, rốt cuộc tờ chi phiếu kia có phải là thật không?"


Hà Tình Tình nhìn Diệp Thu, gương mặt lo lắng hỏi.

"Có phải là thật hay không, tài vụ kiểm tra là biết, đi thôi!"

Diệp Thu mỉm cười, lập tức đi sang bộ phận tài vụ.

Hà Tình Tình nhíu mày, chỉ có thể đi theo.

Còn những người còn lại của bộ phận kinh doanh đều muốn xem náo nhiệt, nhốn nháo đi theo sau.

Cứ thế, một đoàn người đi tới bộ phận tài vụ.

Lý Soái trực tiếp tìm đến một người tài vụ mà mình quen, đưa tấm chi phiếu qua, rồi nói: "Tài vụ Trương, anh nhìn giúp tôi xem tấm chi phiếu này có phải là thật không!"

Nói xong.

Lý Soái quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu và Hà Tình Tình, thầm cười lạnh nói: Hừ, đôi cẩu nam nữ các người, định cầm tờ chi phiếu giả lừa ông, một chút cửa cũng không có đâu, chỉ cần tài vụ kiểm tra ra tờ chi phiếu này là giả, ông đây nhất định khiến cho hai người cùng cút xéo! Thế nhưng, vào lúc này.

Chỉ nghe thấy tài vụ Trương cười nói: "Quản lý Lý, tờ chi phiếu này là thật, được đấy nhở, đến cả tiền nợ của công ty Khải Long bộ phận các ông cũng đòi được, ai làm vậy?

Đây là lập công lớn đấy!"

Lời này vừa nói ra.

Cả người Lý Soái run lên, suýt nữa thì đứng không vững mà ngã trên mặt đất.

Còn Hà Tình Tình và mọi người ở bộ phận kinh doanh đi sang cùng cũng sợ ngây người.

Giờ phút này.

Tất cả bọn họ đều nhìn về phía Diệp Thu, trên mặt đầy kinh ngạc.

Tờ chi phiếu này là thật. Thế cũng có nghĩa là Diệp Thu đã làm được thật rồi. Anh thật sự đã đòi được tiền nợ của công ty Khải Long về! Điều này làm cho bọn họ cảm thấy cực kỳ kỳ diệu! "Tài vụ Trương, anh xác định không nhìn nhầm chứ?"

Lý Soái vẫn chưa từ bỏ, lại hỏi lại.


"Quản lý Lý, tôi làm tài vụ ít nhất cũng được mười năm rồi, một tờ chi phiếu thì chưa nhìn nhầm được. Tấm chi phiếu này, có thể cầm tới ngân hàng rút ra bất cứ lúc nào!"

Tài vụ Trương mỉm cười nói.

Nghe được câu này.

Sắc mặt Lý Soái thoáng cái đã cực kỳ khó coi....Đi ra khỏi bộ phận tài vụ, ra ngoài hành lang.

Diệp Thu nhìn Lý Soái, anh khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi: "Quản lý Lý, bây giờ chắc là anh có thể thực hiện hứa hẹn của anh rồi nhỉ?"

Lý Soái cắn răng, chỉ có thể nhìn Hà Tình Tình, tâm không cam tình không nguyện nói: "Hà Tình Tình, rất xin lỗi cô, lúc trước là tôi sai sót, suýt nữa thì đuổi công thần của công ty đi. Cô quay lại làm việc đi, tôi sẽ đích thân làm đơn gửi lên công ty xin chuyển cô lên làm chính thức. Bắt đầu từ tháng sau, cô sẽ được hưởng đãi ngộ của nhân viên chính thức!

Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Diệp Thu, tiếp tục nói: "Nhiệm vụ lần này cậu hoàn thành rất tốt, dựa theo quy định, cậu sẽ được hưởng 10% trích từ phần trăm kinh doanh, đợi sau khi tôi báo cáo lên công ty, tiền tôi sẽ đích thân quyết toán cho cậu!"

"Vậy thì cảm ơn quản lý Lý!"

Diệp Thu nhếch miệng cười nói.

Khóe miệng Lý Soái run rẩy, sau đó cũng không còn mặt mũi nào mà đứng ở đây tiếp nữa, anh ta vội vàng xoay người đi về phía phòng làm việc của mình.

Những người còn lại của bộ phận kinh doanh thấy vậy, cũng ào ào tản đi.

Chẳng mấy chốc, trên hàng lang chỉ còn lại Diệp Thu và Hà Tình Tình.

"Diệp Thu, tôi...Tôi được chuyển lên chính thức rồi à?"

Hà Tình Tình nhìn Diệp Thu, có chút không dám tin hỏi.

"Tất nhiều rồi, chúc mừng cô a!"

Diệp Thu mỉm cười nói.

"Thật tốt quá, tôi thật sự đã đợi ngày này lâu lắm lâu lắm rồi!"

Hai mắt Hà Tình Tình đỏ hoe, vẻ mặt kích động nói.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi