LONG THẦN Ở RỂ

Dù sao thì ở tập đoàn Lâm thị, phúc lợi đãi ngộ dành cho nhân viên chính thức tốt hơn nhân viên thực tập nhiều.

Không nói đến năm quỹ bảo hiểm và một quỹ nhà ở.

Chỉ tính riêng tiền lương hàng tháng đã hơn hai ngàn! Điều này đối với một người không giàu có, cấp bách cần tiền như Hà Tình Tình mà nói, quả thực chính là một tin cực kỳ tốt.

Cho nên giờ phút này, khỏi nói Hà Tình Tình vui mừng cỡ nào.

Tất nhiên, cái gọi là uống nước không quên người đào giếng.

Hà Tình Tình cũng biết, bản thân mình có thể chuyển lên làm nhân viên chính thức là may nhờ có Diệp Thu.

Vì thế cô nhìn Diệp Thu, khuôn mặt cảm kích nói: "Diệp Thu, lần này may mà có anh, nếu không tôi đã bị đuổi việc thật rồi. Thế này đi, tối nay tan làm anh có rảnh không?

Tôi mời anh đi ăn cơm, tỏ lòng cảm ơn!"

"Đồng nghiệp với nhau, không cần khách khí thế đâu nhỉ?"

Diệp Thu mỉm cười nói.

"Không được, nhất định cần, anh không được từ chối tôi, nếu không sau này tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp anh nữa!"

Hà Tình Tình cong cong cái miệng, kiên trì nói.

"Được rồi, thế tối nay cô sắp xếp đi!"

Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười.

"Được, quyết định thế nha!"

Hà Tình Tình gật đầu, vui vẻ nói.

.....Buổi chiều.

Tin tức Diệp Thu đã thành công đòi về số tiền nợ một trăm vạn cho công ty nhanh chóng được truyền khắp Lâm thị.

Mặc dù một trăm vạn đối với công ty lớn như Lâm thị căn bản không tính là gì.

Nhưng bản thân chuyện này, lại cực kỳ có độ khó.


Tiếng xấu của công ty Khải Long, hơn tám mươi phần trăm nhân viên trong Lâm thị từng nghe nói qua.

Hơn nữa lúc trước Lâm thị vì đòi được tiền nợ, còn ra một cái hứa hẹn với toàn bộ người trong công ty rằng, nếu ai có thể đòi được số tiền nợ của công ty Khải Long về, thì sẽ được trích mười phần trăm tiền thưởng.

Trích phần trăm của một trăm vạn, đó là cả mười vạn đấy.

Điều này đối với phần lớn nhân viên trong công ty mà nói, cực kỳ có sức hấp dẫn. Cho nên đường thời có rất nhiều người xung phong nhận việc, đi trước thử nghiệm.

Kết quả, bọn họ đều bị đuổi về, bộ dạng đặc biệt nhếch nhác.

Thế mà bây giờ.

Khi bọn họ biết được Diệp Thu đã đòi được tiền nợ của công ty Khải Long về, vẫn là có chút khiếp sợ.

Vì thế.

Ngắn ngủi một buổi chiều.

Diệp Thu, một nhân viên mới vừa mới vào làm chưa được một ngày, lại trở thành người được thảo luận nhiều nhất trong tập đoàn Lâm thị.

Còn thân là đương sự Diệp Thu, ngồi trước bàn làm việc, gương mặt buồn thiu nhìn chằm chằm máy tính, hiển nhiên là vẫn chưa biết mình đã nổi tiếng rồi.

Đúng lúc này, Lý Soái ôm một túi tài liệu đi tới trước bàn của Diệp Thu.

Anh ta đặt túi tài liệu lên trên bàn của Diệp Thu, sắc mặt khó coi nói: "Diệp Thu, đây là trích phần trăm kinh doanh của cậu, tổng cộng là mười vạn, cậu mở ra đếm đi!"

Nghe thấy lời này.

Nháy mắt, tất cả mọi người của bộ phận kinh doanh đều nhìn về phía Diệp Thu.

Diệp Thu mở túi tài liệu ra, tất cả đổ lên trên bàn.

Qủa nhiên, tổng cộng mười bó tờ một trăm tệ, mỗi bó một vạn, cộng lại vừa tròn mười vạn.

Thấy vậy.

Ánh mắt mọi người tràn đầy hâm mộ.


Kia là mười vạn đấy, sắp bằng một năm tiền lương của bọn họ rồi.

Còn Diệp Thu, vừa tới được một ngày, đã lời được mười vạn.

Điều này làm cho bọn họ ước ao ghen tị chết mất thôi.

Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lý Soái, giờ phút này đang nhìn vào mười vạn đồng, cũng có chút đỏ mắt.

Mặc dù tiền lương của anh ta khá cao, không thiếu tiền, nhưng làm gì có ai chê nhiều tiền chứ?

Cho nên giờ phút này, khỏi nói trong lòng anh ta khó chịu thế nào.

"Đợi cậu đếm xong thì đi tới chỗ Lâm tổng một chuyến, cô ấy muốn đích thân gặp cậu!"

Lý Soái bực bội nói, sau đó anh ta trực tiếp xoay người dời đi.

Thấy vậy.

Diệp Thu cũng sững sờ, rất nhanh khóe miệng anh đã kéo ra một nụ cười, thầm nghĩ: Gặp mình?

Lẽ nào cô ấy muốn khen ngợi mình?

Vừa nghĩ tới đây.

Diệp Thu rất vui vẻ.

Bởi vì đây mới là mục đích mà anh đến công ty Khải Long đòi tiền.

Còn mười vạn tiền trích phần trăm, anh chẳng thèm để vào mắt đâu.

Tùy tiện thu dọn số tiền này rồi bỏ vào ngăn kéo.

Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Diệp Thu hoạt bát đi tới văn phòng tổng giám đốc.

Một đường đi thẳng tới cửa của văn phòng tổng giám đốc.


Diệp Thu nhấc tay gõ cửa.

"Vào đi!"

Không bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng nói của Lâm Thanh Nhã.

Nhưng mà vào trong tai Diệp Thu, giọng nói này lại êm tai đến thế.

Diệp Thu không chút do dự, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Còn Lâm Thanh Nhã nhìn thấy người đi vào là Diệp Thu, cô cũng ngẩn người, lành lạnh nói: "Anh tới rồi à!"

"Nghe nói Lâm tổng muốn gặp tôi, tôi liền tạm gác hết mọi việc, lập tức tới đây, không chậm trễ một giây phút nào."

Diệp Thu nhếch miệng cười nói.

"Miệng lưỡi trơn tru!"

Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, lạnh lùng hỏi: "Tiền của công ty Khải Long, là anh đòi về thật sao?"

"Đúng thế, chẳng nhẽ quản lý Lý chưa nói với em sao?"

Diệp Thu gật đầu, mỉm cười nói.

"Nói rồi, nhưng Hồ Bưu của công ty Khải Long không phải quả hồng mềm, nghe nói sau lưng ít nhiều còn có cả xã hội đen, sao mà anh làm đòi được tiền vậy?"

Lâm Thanh Nhã híp mắt nhìn Diệp Thu, lành lạnh hỏi.

"Nếu anh nói, lúc nhỏ Hồ Bưu từng bị rơi vào hố phân, sau đó suýt nữa thì mất mạng. Là anh đã cứu cậu ta một mạng, kéo cậu ta lên từ trong hố phân, cho nên hôm nay cậu ta vừa gặp anh, liền lập tức trả tiền, em tin không?"

Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch, mỉm cười nói.

"Đừng ba hoa nữa, mau nói đi!"

Lâm Thanh Nhã liếc Diệp Thu một cái, lạnh lùng nói.

"Khụ khụ, cũng không có gì a, chính là anh đi đòi nợ theo quy trình chính quy a, anh quấn lấy lải nhải không buông, về sau gã ta bực mình quá, liền trả tiền cho anh!"

Diệp Thu ho khan hai tiếng, nói.

"Đơn giản như vậy ư?"

Lâm Thanh Nhã nhíu mày.

"Đúng là đơn giản như vậy!"


Diệp Thu gật đầu.

"Được rồi, lần này tôi tạm tin anh!"

Lâm Thanh Nhã khoát tay, sau đó nhìn Diệp Thu, bình thản nói: "Lần này anh làm rất tốt, tôi thay mặt công ty biểu thị lòng cảm ơn và tuyên dương anh!"

"Lâm tổng, cái này có tính là em đang khen anh không?"

Diệp Thu nhếch miệng cười hỏi.

"Coi như là thế đi, nhưng mà anh cũng đừng đắc ý, anh là nhân viên kinh doanh, tất cả dựa trên đánh giá hiệu suất, nếu hiệu suất cuối tháng không đạt tiêu chuẩn, tôi vẫn sẽ đuổi anh!"

Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.

"Anh hiểu ròi, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Diệp Thu tập tức đứng thẳng người, vỗ ngực nói.

"Được rồi, không còn chuyện gì nữa, anh đi làm việc đi. Tối nay tôi phải tham gia một cuộc gặp gỡ, có khả năng sẽ về rất muộn, anh tan làm thì về trước đi!"

Lâm Thanh Nhã khoát tay, lạnh lùng nói.

"Được!"

Diệp Thu gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhưng lúc mà Diệp Thu sắp đi đến cửa phòng làm việc.

Chỉ nghe thấy Lâm Thanh Nhã đột nhiên lạnh lùng nói: "Phải rồi, quên nhắc nhở anh, Hồ Bưu đó không phải là loại người bình thường, trong khoảng thời gian sắp tới anh hãy cẩn thận một chút, buổi tối tốt nhất là đừng ra ngoài chơi linh tinh, phòng ngừa anh ta phái người lén lút báo thù!"

Nghe thấy vậy.

Diệp Thu sững sờ, vội vàng quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã, gương mặt cảm động hỏi: "Bà xã, em đang quan tâm anh à?

Xem ra em vẫn là yêu anh, anh thật sự rất cảm động, ô ô...." Nói nói Diệp Thu cũng phải gạt nước mắt, diễn diễn.

"Anh cút đi cho tôi!"

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Nhã nhất thời phát lạnh, lạnh lùng nói.

"Tuân mệnh!"

Diệp Thu gật đầu, nhanh chóng kéo cửa ra, tung tăng chạy ra ngoài.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi