LONG THẦN Ở RỂ

Cùng lúc đó.

Cát Hồng Viễn cũng ôm quyền, cúi người thật sâu trước Diệp Thu, cung kính nói: "Ngu đồ Cát Hồng Viễn, ra mắt ân sư!"

Lời này vừa nói ra.

Mọi người ở đây nháy mắt khiếp sợ, một đám người nhìn về phía Diệp Thu, tròng mắt mở tròn xoe.

Ân sư?

Chàng trai trẻ này lại là sư phụ của thần y Cát Hồng Viễn! Thế thì cậu ta phải lợi hại cỡ nào chứ?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều không bình tĩnh được. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu lại càng giống như nhìn thấy thần vậy! Cảm nhận được ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Lão gia hỏa Cát Hồng Viễn này, còn vạch trần thân phận của mình nữa chứ.

Bất quá việc này chẳng sao cả.

Dù sao thì lát nữa mình chữa bệnh cho mẹ của Hà Tình Tình, khó tránh khỏi cũng sẽ bại lộ.

Còn bây giờ có Cát Hồng Viễn ở đây, ngược lại anh bớt được không ít phiền toái.

Tối thiểu thì lúc mình ra tay, sẽ không có người quấy rầy.

Nghĩ tới đây.

Diệp Thu khoát tay, bình thản nói: "Được rồi, đứng lên đi!"

"Cảm ơn ân sư!"

Cát Hồng Viễn vội vàng cảm kích nói, sau đó lúc này mới dám đứng thẳng người.

Mà Quách Dương thấy vậy, cũng muốn đứng lên khỏi mặt đất.

Nhưng ông ta còn chưa kịp nhích người.


Cát Hồng Viễn đã hung hăng trừng mắt nhìn Qúach Dương một cái, lạnh giọng nói: "Sư gia cậu chưa cho cậu đứng lên, cậu cứ quỳ ở đó cho tôi, dám nhúch nhích một tí, lão phu không tha cho cậu!"

"Vâng....Vâng!"

Quách Dương sợ tới mức vội vàng gật đầu, không dám có bất kỳ ý kiến gì.

Sau đó, Cát Hồng Viễn trực tiếp đi qua chỗ Diệp Thu, nhìn Diệp Thu, vẻ mặt kích động nói: "Sư phụ, làn trước ở Lâm gia vội vội vàng vàng từ biệt, không ngờ hôm nay lại gặp được ở chỗ này, chúng ta thật là có duyên a!"

"Lúc ở nhà họ Lâm, đều dựa vào ông hỗ trợ giải vây!"

Diệp Thu nhếch miệng cười nói.

"Nên làm, nên làm mà, đây đều là việc mà ngu đồ nên làm!"

Cát Hồng Viễn vội vàng khoát tay, sau đó nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Chỉ là...Với thân phận của ngài, tại sao lại muốn hạ mình làm con rể tới cửa của nhà họ Lâm?

Ngay từ đầu tôi đã không dám tin đây là sự thật.

"Rất nhiều chuyện mà bây giờ tôi còn chưa nói cho ông biết được, tóm lại là tôi có nguyên nhân của tôi, ông không nói với nhà họ Lâm thân phận của tôi đấy chứ?

Diệp Thu bình thản hỏi.

"Không, tất nhiên là ngu đồ không dám tùy tiện quyết định cho Sư phụ!"

Cát Hồng Viễn vội vàng lắc đầu, cung kính nói.

"Ừ, thế thì tốt!"

Diệp Thu nhếch miệng cười, sau đó nhìn sang Diêu Tĩnh đang nằm trên giường bệnh, bình thản nói: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải cứu người rồi, có thời gian thì nói chuyện tiếp!"

Nói xong, Diệp Thu trực tiếp đi tới giường bệnh.

"Ngu đồ trợ thủ cho sư phụ!"

Cát Hồng Viễn vội vàng đi theo.

Đám người viện trưởng thấy vậy, cũng ào ào vây tiến lên.


Bọn họ rất muốn xem xem, chàng trai trẻ có thể được Cát thần y gọi là sư phụ, rốt cuộc y thuật cao siêu đến nhường nào! "Chuẩn bị cho tôi ba cái ngân châm!"

Diệp Thu bình thản nói.

"Vâng!"

Cát Hồng Viễn nhanh chóng rút ra ba cây châm từ trong gói châm, tiêu độc, chuẩn bị xong.

Diệp Thu nhìn lướt qua Diêu Tĩnh trên giường bệnh, trạng thái coi như ổn định.

Còn những ngân châm mà Quách Dương châm trước đó đều đã bị bác sĩ cấp cứu rút ra rồi. Đây đúng là đã giảm bớt không ít việc cho Diệp Thu.

Hít sâu một hơi.

Diệp Thu giơ tay phải lên.

Cát Hồng Viễn lập tức hiểu ý của Diệp Thu, nhanh chóng đưa cho Diệp Thu một cây ngân châm.

Diệp Thu híp mắt, một tay cầm châm, châm thẳng vào nhân trung của Diêu Tĩnh.

Cát Hồng Viễn nhanh chóng đưa cây châm thứ hai cho Diệp Thu.

Mà cây châm này, Diệp Thu chọn châm xuống đỉnh đầu của Diêu Tĩnh.

Nhìn theo hai cây châm mà Diệp Thu châm xuống.

Cát Hồng Viễn đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt che kín khiếp sợ: "Đây...Đây là tam thánh hoàn hồn châm!"

"Tam thánh hoàn hồn châm?

Cát thần y, đó là châm pháp gì a, tại sao chúng tôi chưa bao giờ nghe đến cái này a!"

Viện trưởng và đám giáo sư y khoa đều có vẻ mặt khó hiểu nhìn Cát Hồng Viễn trong mắt che kín nghi hoặc.

Nghe vậy.


Cát Hồng Viễn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tam thánh hoàn hồn châm, chính là một trong những châm pháp rất khó cũng cực kỳ hiếm thấy

trong y thuật cổ xưa của Hoa Hạ. Mặc dù nhìn bên ngoài chỉ đơn giản có ba cây châm, không giống với những châm pháp hoa hòe hoa sói."

"Nhưng nếu là muốn thi triển ra tam thánh hoàn hồn châm chân chính, thì nhất định phải đạt đến một cảnh giới cực kỳ cao mới được. Bởi vì mỗi một châm trong đó đều ẩn chứa lý giải sâu sắc về thuật châm cứu và y thuật cùng với sự điều khiển thành thục. Cái này không có một cái mười năm hai mươi năm thì không luyện ra được!"

"Mặc dù tôi đã đi theo ân sư học được một đoạn thời gian, y thuật tăng vọt, nhưng đến giờ cũng chỉ có thể bắt chước theo hình thôi, thủy chunh không thể thi triển ra tam thánh hoàn hồn châm chân chính, thậm chí đến cả cái da lông, tôi cũng không học được!"

Nghe Cát Hồng Viễn nói vậy.

Mọi người đều hết sức kinh ngạc, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu đã tràn ngập kính nể.

Đúng là, nhìn người không thể nhìn tướng mạo, Diệp Thu tuổi còn trẻ, đã có thể có được y thuật cao siêu như vậy. Điều này quả thực là không thể tưởng tượng nổi! "Châm thứ ba!"

Lúc này, Diệp Thu lại giơ tay phải lên một lần nữa về phía Cát Hồng Viễn.

Cát Hồng Viễn nhanh chóng đặt cây châm thứ ba vào tay Diệp Thu.

Diệp Thu tay cầm ngân châm, không hề do dự mà nhắm ngay vào vị trí đan điền của Diêu Tĩnh, đâm xuống.

Tan thánh hoàn hồn châm, thành hình! Diệp Thu khẽ thở phào một hơi, hoạt động cái cổ một chút.

Mà vào lúc này.

Một cảnh tượng kỳ diệu đã xuất hiện.

Diêu Tĩnh vốn đang hấp hối sắp chết, ngay cả Cát thần y cũng bó tay không giúp được, thế nhưng chậm rãi mở hai mắt ra.

Hơn nữa các số liệu hiển thị trên công cụ giám sát bên cạnh đều đang phục hồi theo hướng tốt! Thấy thế.

Mọi người ở đây sợ ngây người.

Diệp Thu đã làm được rồi, anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho Diêu Tĩnh thật rồi! Căn bệnh mà ngay cả Cát thần y cũng không chữa được.

Diệp Thu đơn giản dùng ba châm đã trị được rồi.

Vào giờ khắc này, bọn họ muốn không phục Diệp Thu cũng không được! "Tiên sinh thật là thần y a!"

Viện trưởng nhìn Diệp Thu, kính nể nói.

"Quả không hổ là sư phụ của Cát thần y, thật sự là làm cho tôi được mở rộng tầm mắt!"


Một ông giáo sư cũng đi ra khen tiếp.

"Qúa là thần kỳ, Hoa Hạ có được thần y như ngài thì y đạo của Trung Hoa ta lo gì không mạnh chứ?

"Đây quả thực chính là Hoa Đà thời nay, y thánh hạ phàm!"

....Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng bệnh vang lên tiếng khen ngợi, không có ai là không phục Diệp Thu.

Còn Qu ách Dương lúc trước cứ luôn mồm học theo theo cách hoang dã, giờ phút này lại cực kỳ xấu hổ, đầu cúi thấp tới nỗi sắp vùi vào trong đũng quần rồi.

Bởi vì ông ta thật sự là không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.

Mà giờ phút này, ông ta mới hiểu ra, câu nói nhân ngoại hữu nhân thật là có ý nghĩa! "Mẹ!"

Giờ phút này Hà Tình Tình là người kích động nhất.

Cô thấy mẹ mình đã tỉnh lại, không nói hai lời vội vàng vọt qua chỗ Diêu Tĩnh.

Thấy vậy.

Diệp Thu vội vàng ngăn Hà Tình Tình lại, mỉm cười nói: "Cô đợi một lát, hiện tại Dì ấy còn hơi suy yếu, đợi tôi thu châm xong, mẹ con hai người lại nói chuyện tiếp!"

"Ừ!"

Đối với lời của Diệp Thu, tất nhiên là nói gì thì Hà Tình Tình nghe nấy.

Mặc dù cô không biết y thuật, nhưng cũng nhìn ra được, hôm nay người đã cứu mẹ cô chính là Diệp Thu.

Điều này làm cô cực kỳ cảm kích Diệp Thu.

Hít sâu một hơi.

Diệp Thu bắt đầu thu hồi ba cây châm trên người Diêu Tĩnh.

Vào lúc thu lại cây châm cuối cùng, Diệp Thu động một cái thông qua cây châm truyền một dòng nước ấm vào trong cơ thể Diêu Tĩnh.

Theo dòng nước ấm này tiến vào.

Sắc mặt Diêu Tĩnh đã tốt lên nhiều, thậm chí còn hơi có huyết sắc, các phương diện khác cũng phục hồi rất nhanh.

Lúc này Diệp Thu mới thu hồi một cây châm cuối cùng, sau đó trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Thời gian kế tiếp, anh muốn để phòng bệnh cho mẹ con Hà Tình Tình để hai người có không gian riêng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi