Diệp Thu vừa đi.
Cát Hồng Viễn tất nhiên là nhanh chóng đi theo.
Lúc đi qua Quách Dương, Cát Hồng Viễn hung hăng đạp vào cái mông của Quách Dương một phát, lạnh giọng nói: "Ra ngoài quỳ cho ta!"
"Vâng....Vâng!"
Quách Dương không dám không tuân theo, vội vàng đứng dậy đi ra bên ngoài.
Còn những người khác thấy vậy, cũng rất biết ý đi ra khỏi phòng bệnh, trả phòng bệnh cho mẹ con Hà Tình Tình.
Ra tới ngoài hành lang.
Quách Dương không dám chậm trễ, "bùm bụp" một tiếng quỳ xuống trước mặt DiệP Thu.
Thấy vậy.
Khóe miệng Diệp Thu nhếch ra một nụ cười nghiền ngẫm, bình thản nói: "Giáo sư Quách, không biết hứa hẹn của ông lúc nãy thì thế nào?"
"Hả?"
Quách Dương sửng sốt.
"Hả cái gì hả?
Sư gia đang hỏi cậu đấy, đừng có mà giả vờ hồ đồ!"
Cát Hồng Viễn hung hăng trừng mắt nhìn Qúach Dương một cái, quát lớn.
"Không...Không thành vấn đề, tôi đi làm ngay đây!"
Quách Dương sợ tới mức vội vàng gật đầu, sau đó ở trước mặt mọi người, hét lớn: "Tôi là lang băm! Tôi là lang băm! Tôi là lang băm!"
Mọi người nghe thấy vậy, cả đám đều cố nén cười.
Sau khi hét xong ba tiếng.
Sắc mặt Quách Dương cũng đã đỏ lên.
Bởi vì ông ta cảm thấy mình sắp mất hết thể diện rồi, nếu giờ mà có một cái lỗ ở trên mặt đất, ông ta tuyệt đố sẽ không chút do dự mà chui vào.
"Sư phụ, ngài hài lòng chưa, nếu chưa hài lòng, em lại để cho cậu ta hét thêm một nghìn lần!"
Cát Hồng Viễn nhìn Diệp Thu, vẻ mặt nịnh nọt hỏi.
Nghe thấy vậy, Quách Dương bị dọa cho tái mét mặt.
Một ngàn lần?
Thế thì khuôn mặt mình có còn nữa không a! Cho dù không cần mặt, cổ họng cũng không chịu nổi a.
Nghĩ tới đây.
Quách Dương đáng thương nhìn về phía Diệp Thu, ánh mắt mang vẻ cầu xin tha thứ.
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng phải lắc đầu cười, anh khoát tay nói: "Bỏ đi, đây là bệnh viện, sẽ làm ồn tới các bệnh nhân khác!"
"Vâng!"
Cát Hồng Viễn gật đầu, sau đó cúi đầu hung hăng liếc mắt trừng Quách Dương một cái, lạnh giọng nói: "Còn không mau cảm ơn sư gia!"
"Cảm ơn sư gia khoan dung!"
Quách Dương vội vàng dập đầu một cái với Diệp Thu, cảm kích nói.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, đám người tương đối chấn động.
Một đời danh y, đường đường là giáo sư y khoa Quách Dương, thế mà lại khom lưng uốn gối như vậy, cái này thật đúng là hiếm gặp.
Nhưng mà vừa nghĩ tới y thuật xuất thần nhập hóa của Diệp Thu.
Mọi người cũng bình thường trở lại.
"Xin hỏi sư phụ về sau đang định cư ở Giang Châu à?"
Cát Hồng Viễn nhìn Diệp Thu, cung kính hỏi.
"Trước mắt thì chắc là vậy!"
Diệp Thu gật đầu.
"Tốt quá rồi, sau này ngu đồ có chỗ nào không hiểu, mong sư phụ chỉ giáo nhiều cho!"
Cát Hồng Viễn kích động nói.
"Không thành vấn đề!"
Diệp Thu khoát tay, thoải mái nói.
Bởi vì anh biết, mình dạy y thuật cho Cát Hồng Viễn, Cát Hồng Viễn chắc chắc sẽ cầm nó đi trị bệnh cứu người.
Đây là chuyện tốt, tất nhiên anh sẽ không từ chối.
"Cảm ơn sư phụ!"
Cát Hồng Viễn cảm kích cúi người với Diệp Thu, sau đó thẳng người lên, nhìn Diệp Thu, hơi ngại ngùng nói: "Sư phụ, nếu bên này ngài đã không còn việc gì, bên kia của em còn có một bệnh nhân cần đi xem xem, xin thứ cho ngu đồ không thể ở bên cạnh sư phụ, hôm khác ngu đồ nhất định sẽ tự mình tới nhà thăm thầy!"
"Trị bệnh cứu người quan trọng hơn, đi đi!"
Diệp Thu khoát tay.
"Thế sư phụ à, ngu đồ xin đi trước!"
Cát Hồng Viễn ôm quyền, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Quách Dương một cái, lạnh giọng nói: "Còn quỳ ở đó làm gì?
Cái đồ mất mặt, đi theo ta!"
Quách Dương không dám do dự một tí nào, vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn theo Cát Hồng Viễn rời đi.
Thấy thế.
Viện trưởng bệnh viện là Hàn Thần Quang đảo mắt, lập tức đi lên trên nhìn Diệp Thu, vẻ mặt cung kính nói: "Xin hỏi đại danh tên tuổi của tiên sinh là gì?"
"Diệp Thu!"
Diệp Thu bình thản nói.
"Diệp Thu?
Nhìn lá rụng biết mùa thu tới, tên hay! Không biết Diệp tiên sinh có đồng ý tới bệnh viện chúng tôi chỉ bảo nghiệp vụ không?"
Hàn Thần Quang vẻ mặt nịnh nọt hỏi.
"Ồ?
Làm việc ở bệnh viện các ông sao?"
Diệp Thu ngẩn ra một lát, nghi hoặc nói.
"Đúng thế, nhưng ngài không cần phải thường xuyên thăm khám, chỉ cần báo tên là một chuyên gia đặc biệt, nếu bệnh viện chúng tôi thực sự có bệnh tình không thể giải quyết nổi, ngài lại ra tay là được. Về phần thù lao, một tháng tôi sẽ đưa cho ngài một khoản ít nhất là sáu chữ số!"
Hàn Thần Quang nói thẳng vào vấn đề.
"Nói thế có nghĩa là, một tháng ít nhất mười vạn hả?"
Diệp Thu cười nhạt hỏi.
"Đúng a, không biết Diệp tiên sinh có cảm thấy hứng thú không?"
Gương mặt Hàn Thần Quang mong đợi hỏi.
"Không có hứng thú, bình thường tôi rất bận, sáng mai còn phải đi làm đây!"
Diệp Thu lắc đầu, thản nhiên nói.
"Đi làm?
Không biết hiện tại Diệp tiên sinh đang nhận chức vụ cao ở đâu?
Công việc cụ thể là làm gì?
Hàn Thần Quang sửng sốt, thử thăm dò hỏi.
Theo như ông thấy, Diệp Thu có thể từ chối công việc có tiền lương hơn mười vạn một tháng, thế thì công việc hiện tại chắc chắn là cực kỳ trọng đại.
"Nhân viên kinh doanh, tập đoàn Lâm thị!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Nhân...Nhân viên kinh doanh?
?
?"
Hàn Thần Quang kinh ngạc, cả người không thể bình tĩnh được nữa rồi.
Lúc đầu Diệp Thu từ chối.
Ông ta còn tưởng công việc của Diệp Thu là công việc còn to lớn hơn.
Không ngờ lại chỉ là một nhân viên kinh doanh! Cái này hoàn toàn không xứng đôi với y thuật xuất thần nhập hóa của Diệp Thu a.
Một người có được y thuật cao siêu như vậy, vì sao phải hạ mình đi làm một nhân viên kinh doanh chứ?
Cho dù tùy tiện mở một phòng khám, cũng đã phát tài rồi a! Chẳng lẽ nhân viên kinh doanh trong miệng Diệp Thu, khác với nhân viên kinh doanh bình thường, tiền lương đặc biệt cao, thậm chí còn cao hơn số tiền mà mình đưa ra sao?
Vừa nghĩ tới đây.
Hàn Thần Quang ho khan hai tiếng, nói bóng nói gió hỏi: "Diệp tiên sinh, thu nhập của nhân viên kinh doanh này của ngài chắc là không thấp phải không?"
"Cũng được, hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào làm, còn đang trong kỳ thực tập, một tháng ba ngàn, không bao ăn ở!"
Diệp Thu nhếch miệng cười nói.
"Ba ngàn một tháng..." Hàn Thần Quang co rút khóe miệng, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Thậm chí hiện tại, ông ta hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của Diệp Thu.
Vì một công việc có lương ba ngàn một tháng, từ chối một công việc tiền lương hơn mười vạn một tháng.
Cái này....Cái này hình như không giống với lựa chọn mà người bình thường có thể làm ra được.
Hàn Thần Quang rất muốn biết nguyên do trong đó, nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ đành cười khổ nói: "Diệp tiên sinh, cậu thật sự không định xem xét lại tới chỗ của tôi à?"
"Không được, tôi rất thích công việc hiện tại của mình, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây. Ngày mai tôi còn phải dậy sớm đi làm!"
Nói xong.
Diệp Thu khoát tay, cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp xoay người theo hành lang đi về phía cửa bệnh viện.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Thu.
Hàn Thần Quang mấp máy môi, cuối cùng chỉ đành thở dài một hơi, cũng không đuổi theo cưỡng cầu nữa.
Bởi vì ông ta biết, cao nhân giống như Diệp Thu, dùng cách bình thường chắc chắn không thể mời được dễ dàng như thế, hết thảy chỉ có thể tùy duyên...