LONG THẦN Ở RỂ

Ra khỏi cổng bệnh viện.

Diệp Thu cũng không định đi về nhà.

Vốn dĩ chuyến này anh tới đây là vì tìm một lý do thích hợp để đưa mười vạn cho Hà Tình Tình.

Bây giờ, bệnh của mẹ Hà Tình Tình anh đã tiện tay chữa khỏi.

Còn mười vạn kia, lúc anh châm cứu cho Diêu Tĩnh anh đã thuận tay để nó ở đầu giường Diêu Tĩnh.

Mục đích đã hoàn thành, anh không cần thiết phải ở lại đó nữa.

Vẫy tay gọi một chiếc taxi.

Diệp Thu tính quay về Hãn Hải Lam Thành.

Nhưng đúng lúc này.

Chuông điện thoại của Diệp Thu lại reo lên.

Là người đàn ông đẹp trai cấp dưới gọi tới.

Diệp Thu không hề do dự, trực tiếp nghe máy: "Có chuyện gì?"

"Alo alo alo, lão đại, anh có thể đừng lần nào cũng lạnh nhạt với người ta thế không, lấy vợ vào là khác rồi, thái độ cũng thay đổi, trước kia anh đâu có như thế này!"

Giọng nói u oán của người đàn ông đẹp trai từ đầu dây bên kia truyền đến.

Giọng điệu này, nói như kiểu Diệp Thu là kẻ phụ tình vậy.

Diệp Thu suýt nữa thì nôn ngay tại chỗ, giọng điệu không tốt nói: "Hoặc là cậu nói chuyện đàng hoàng, hoặc là tôi cúp máy!"

"Đừng mà lão đại, có chính sự!"

Người đàn ông đẹp trai vừa nghe thấy câu này, lập tức nóng nảy, vội vàng nói.

"Thế cậu nói đi!"

Diệp Thu bình thản nói.


"Thanh Long Đường mà lúc trước phái người ra tay với Giang Thi Kỳ, em đã điều tra ra thông tin địa chỉ của họ rồi, có cần chúng em bên này trực tiếp tiêu diệt không?"

Người đàn ông đẹp trai khôi phục bộ dạng nghiêm túc, hỏi.

"Không cần, các cậu quá lớn, nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý của toàn thế giới. Thôi để tôi tự đi đi, tiện thể còn có thể điều tra một chút về tên trùm phía sau màn!"

Diệp Thu thản nhiên nói.

"Vâng, vậy em sẽ gửi tài liệu về thành viên bang phái cùng với địa chỉ vào điện thoại của anh!"

Người đàn ông đẹp trai nói.

"Ừ!"

Diệp Thu gật đầu, sau đó hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

"Có ạ, gần đây Mã Vũ - chủ tịch tập đoàn Đào Bối Bối luôn hỏi thăm tin tức của anh, anh ta muốn gặp anh một lần, xin anh chỉ bảo về phương hướng phát triển của thương mại điện tử trong tương lai!"

Người đàn ông đạp trai cười nói.

"Nói với cậu ta, gần đây tôi không rảnh, không gặp!"

Diệp Thu bình thản nói.

Nói anh, anh liền cúp máy.

Khoảng 3 giây sau.

Điện thoại của Diệp Thu nhận được tin nhắn mà người đàn ông đẹp trai gửi đến.

Trên màn hình là thông tin và địa chỉ của Thanh Long Đường.

Liếc mắt nhìn một cái.

Diệp Thu nhìn tài xế taxi rồi nói: "Đi đến phòng bia a tốc độ!"

....Trước cửa chính của phòng bi -a tốc độ.


Diệp Thu nhìn địa chỉ, sau khi xác định là chỗ này, anh liền đẩy cửa đi vào.

Cửa chính vừa mở.

Một trận khói thuốc gay mũi xộc tới.

Mặc dù phòng bi a này trông không rộng, nhưng bên trong làm ăn đúng là rất được.

Cơ bản là trước mỗi bàn bi a đều có rất nhiều người vây xung quanh, rất là náo nhiệt.

Diệp Thu nhíu mày, quét mắt nhìn một vòng trong phòng bi a, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở chỗ chiếc ghế sô pha màu đen cách đó không xa.

Giờ phút này.

Một nam thanh niên mặc áo sơ mi hoa đang chơi đùa với một người phụ nữ trang điểm đậm trên sô pha.

Còn hai bên sô pha, lại có hai gã đại hán xăm trổ đầy cánh tay đang đứng.

Diệp Thu nhận ra hình xăm kia, hình xăm đó giống với hình xăm trên người những đại hán hôm đó muốn bắt Giang Thi Kỳ ở bãi đỗ xe.

Còn nam thanh niên đang ngồi trên sô pha.

Diệp Thu cũng nhìn thấy trong tài liệu mà người đàn ông đẹp trai gửi tới.

Cậu ta chính là đường chủ của Thanh Long Đường, Ngô Siêu.

Sau khi xác định thân phận.

Diệp Thu đi thẳng qua đó.

Ngô Siêu đang giở trò với người phụ nữ trong ngực, làm cho người phụ nữ liên tục thở dốc, đang chơi vui vẻ.

Thì đúng lúc này, Diệp Thu bất ngờ dừng lại ở trước sô pha.

Thấy thế.

Ngô Siêu nhướng mày, liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái, bực mình hỏi: "Gì vậy?


Có việc à?"

"Cậu chính là Ngô Siêu, đường chủ của Thanh Long Đường đúng không?"

Diệp Thu bình thản nói.

Nghe vậy.

Sắc mặt Ngô Siêu chợt biến, híp hai mắt, lạnh giọng hỏi: "Anh là ai?

Ở đường nào?

Sao lại biết tôi?"

"Diệp Thu, cái tên này chắc là không lạ đâu nhỉ?"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm nói.

"Là anh!"

Ngô Siêu nheo mắt lại, trên mặt xoẹt qua một tia sắc bén, sau đó cười lạnh nói: "Lần trước anh đã phá hỏng chuyện của tôi, nhưng tôi quá bận không rảnh tìm anh tính sổ, về sau nghe nói có người đang điều tra chúng tôi, tôi liền để lộ thông tin ra, dự định học Khương Thái Công câu cá, không ngờ đến hôm nay con cá quả nhiên đã cắn câu rồi!"

"Ồ?

Câu cá?

Thế cậu không sợ, câu câu lên không phải là cá mà là một con cá mập trắng à?"

Diệp Thu híp mắt, vẻ mặt dí dỏm hỏi.

Đối với việc Ngô Siêu có thể nói ra trước là biết có người đang điều tra cậu ta, Diệp Thu lại chẳng bất ngờ.

Anh rất rõ tác phong làm việc của thuộc hạ mình, từ trước tới nay làm việc đều quang minh chính đại, huống hồ là điều tra một băng nhóm cỏn con ở vùng Giang Châu, tất nhiên là càng không phải lén lút rồi.

Dù sao thì biết cũng đã biết rồi, chỉ là một đám kiến hôi mà thôi, biết thì cũng chẳng sao cả.

"Cá mập trắng?

Anh ư?

Anh coi trọng bản thân quá rồi đấy, đã đến chỗ của tôi, anh có là hổ thì cũng phải nằm xuống cho tôi, là rồng thì cũng phải ngoan ngoãn cho tôi. Cho dù anh có là cá mập trắng thật, thì hôm nay tôi cũng sẽ thịt anh, ăn vây cá, hiểu chưa?"

Ngô Siêu khinh miệt cười, gương mặt xem thường nói.


"Có tự tin là chuyện tốt, nhưng thường thì có lúc tự tin sẽ dẫn đến tai họa cho cậu, nói đi, tại sao muốn dùng cách bắt cóc Giang Thi Kỳ để uy hiếp Lâm Thanh Nhã, người đứng phía sau sai bảo các cậu là ai?"

Diệp Thu nhìn Ngô Siêu, sắc mặt bình thản hỏi.

"Muốn biết hả?

Được thôi, sống được đã rồi nói tiếp!"

Ngô Siêu lạnh lùng cười một cái, sau đó vỗ tay một cái.

"Bốp!"

Lập tức, những người vốn còn đang vây xung quanh bàn bi a đánh bi a đều đặt gậy xuống.

Bọn họ người thì lấy ống tuýt ở dưới bàn bi a, người thì lấy dao bầu, có người thì móc luôn con dao găm từ trong ngực ra.

Sau đó bọn họ nhao nhao xông về phía Diệp Thu, tạo thành một vòng vây, vây xung quanh Diệp Thu.

Hóa ra, bọn họ không phải là khách, mà đều thuộc hạ của Ngô Siêu.

Hơn nữa số lượng rất đông, ít nhất cũng phải năm mươi người! Cảm giác ánh mắt xung quang đều cực kỳ bất thiện.

Diệp Thu lắc đầu cười, sắc mặt anh vẫn bình thản như cũ nói: "Xem ra Ngô đường chủ đã có chuẩn bị từ sớm, vì để đón tiếp tôi mà bày trận đúng là không nhỏ a!"

"Tất nhiên rồi, lần trước nghe tài xế còn sống trở về nói với tôi là anh đánh nhau rất giỏi, vì thế tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho anh những thứ này, hôm nay tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc anh đánh giỏi đến đâu!"

Ngô Siêu lạnh lùng cười một cái, vẻ mặt đắc ý nói.

"Không được rồi, hôm nay tôi đi làm cả ngày, khá là mệt rồi, đổi người chơi với các cậu!"

Diệp Thu hoạt động cái cổ một chút, vẻ mặt nghiền ngẫm nói, sau đó nhẽ nhàng vẫy tay một cái.

"Phanh!"

Một bóng đen từ trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Diệp Thu.

Thấy vậy.

Trong mắt Ngô Siêu xoẹt qua một tia sắc bén, vẻ mặt khinh thường cười lạnh nói: "Ủ ôi, còn dẫn theo trợ thủ à?

Bất quá chỉ có một tên, anh cảm thấy anh ta có thể cứu được anh sao?

Đều đi chết hết đi!"

Nói xong, Ngô Siêu không nói nhảm với Diệp Thu nữa, trực tiếp ra lệnh cho thủ hạ của mình, nói: "Lên cho tôi, không cho một tên nào còn sống!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi