LONG UY CHIẾN THẦN



Lúc này, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai thông qua ánh sáng của dạ minh thấy trên nền có khắc mười mấy dòng chữ!

Những chữ này đều là cổ văn, vô cùng khó hiểu. Tuy nhiên, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đều là người có học, nên vẫn có thể xem hiểu đại khái.

Những chữ này, đại khái ý là, ở một triều đại hơn hai ngàn năm trước, có một vị tên là Trần Quảng Thành - thủ lĩnh nghĩa quân, bởi vì Hoàng đế ngu ngốc, gian thần lộng quyền, dân chúng lầm than, nên bất đắc dĩ phải khởi nghĩa.

Lúc đầu đã đánh bại một nửa giang san rồi, nhưng vì nhiều lý do, cuối cùng vẫn thua.

Lúc bên thua chạy trốn, Trần Quảng Thành bị bắt, sau đó bị trảm, dũng tướng mạnh nhất Hiên Viên Bá dẫn tàn quân trốn tới thành Nam Quảng cố sống chết để giữ lấy.


Đối mặt với quân địch trùng điệp vây thành, Hiên Viên Bá biết bại cục đã định, nên sai người tăng cường việc kiến tạo phòng chứa châu báu này, cất giữ tất cả vàng bạc châu báu ở đây, mong một ngày trở lại, để lô bảo vật này để chiêu binh mãi mã, Đông Sơn tái khởi.

Hiên Viên Bá tinh thông cờ tướng, cho nên đã cho người thiết kế cơ quan dùng phá giải ván cờ để mở ra phòng chứa châu báu. Nguyên do bởi vì ván cờ này, chỉ có hắn mới có thể phá, dù người khác tìm đến nơi này, cũng không có cách mở được phòng chứa châu báu.

Trừ cái đó ra, trước khi Hiên Viên Bá tham gia khởi nghĩa, còn là kiếm khách đệ nhất thiên hạ đương thời, kiếm pháp vô địch thiên hạ. Hắn dùng cờ để hiểu được kiếm và tạo ra một bộ kiếm thuật vô song.

Bởi vì thất bại đã định, Hiên Viên Bá định cải trang và trốn khỏi thành, quyết định quyết định chôn bảo kiếm tuyệt thế của mình ở đất này, sau này tới lấy lại kiếm.

Bởi vì kiếm quá lớn, nên mang theo người nhất định sẽ bị nhìn thấu.

Thế nhưng, Hiên Viên Bá cũng suy nghĩ đến khả năng mình không có cơ hội trở về lấy bảo vật và bảo kiếm này, nên ở phần cuối văn tự đã viết, nếu như hậu nhân hữu duyên có thể đi vào phòng chứa châu báu, thì cần rút ra bảo kiếm của hắn, lấy bảo kiếm làm chìa khóa, rồi xen vào khe hở bên phải cửa đá kia, lắc phía trái một cái, là có thể mở cửa đá đi ra.

Nếu như không nghĩ ra thì xoay bên phải, là có thể đóng cửa cửa đá lần nữa.

Xem xong văn tự, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đều cực kỳ kinh ngạc, rốt cuộc họ cũng biết, lai lịch của phòng chứa châu báu này.

“Hóa ra là một đội quân nổi dậy đã chôn kho báu ở đây hơn hai nghìn năm trước, lẽ nào lại có nhiều bảo vật quý giá như vậy!” Chu Nhược Mai nói.


“Đúng vậy! Thanh bảo kiếm này, là bảo kiếm của kiếm khách Hiên Viên Bá đệ nhất thiên hạ, kiếm này hẳn là càng đáng giá tiền hơn vàng bạc châu báu kia.” Lê Uy Long nói.

“Nhưng tại sao Hiên Viên Bá không quay lại để lấy những bảo vật này và thanh kiếm của mình?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Theo một số ghi chép lịch sử của dã sử, Hiên Viên Bá chạy ra thành Nam Quảng không lâu sau, do bị phản đồ bán đứng, nên bị hành quyết, vì vậy anh ta không có cơ hội quay lại để lấy nó.” Lê Uy Long nói.

“Đây là cái dã sử gì vậy, làm sao em chưa từng được học?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Dã sử, nó không có trong sách giáo khoa, nên tất nhiên là em chưa học rồi.” Lê Uy Long nói.

“Sao anh biết?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Từ nhỏ anh đã cảm thấy rất hứng thú với lịch sử, tự mình tra được.” Lê Uy Long nói.

“Nếu anh biết giai đoạn lịch sử kia, vậy vì sao anh không biết nơi này có phòng chứa châu báu?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Vì nó là một kho báu được giấu kín, nên phải là một bí mật, chưa được thế giới biết đến và nó không được nói đến trong dã sử.” Lê Uy Long nói.


“Ngay cả người Trung Quốc chúng ta cũng không biết, vậy tại sao những người nước ngoài như George này có thể biết?” Chu Nhược Mai lại hỏi.

“Ai biết bọn họ lấy thông tin từ đâu. Trước không cần quan tâm nhiều vậy đâu, nếu muốn mở cửa đá đi ra ngoài, thì phải lấy thanh bảo kiếm này làm chìa khoá, anh rút thanh bảo kiếm này ra rồi lại nói.” Lê Uy Long nói.

“Ừ, vậy anh mau ra kiếm rút. Em muốn nhìn một chút xem đây rốt cuộc là bảo kiếm tuyệt thế như thế nào.” Chu Nhược Mai nói.

“Tốt, vậy em tránh ra trước, anh lập tức rút nó.” Lê Uy Long cũng khẩn cấp muốn nhìn xem bảo kiếm tuyệt thế của kiếm khách Hiên Viên Bá đệ nhất thiên hạ chôn giấu hơn hai nghìn năm.

Chu Nhược Mai đi ra mấy bước, hai tay Lê Uy Long nắm chuôi kiếm, sau đó dùng lực rút...






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi