LONG UY CHIẾN THẦN



Nhưng mà mặc kệ Lê Uy Long cố gắng rút nó ra thế nào, thanh kiếm vẫn không nhúc nhích tí nào, như thể nó đã bén rễ, cùng với phiến đá như hai làm một.

Lê Uy Long nghĩ rằng bản thân mình đã đủ mạnh, nhưng không nghĩ tới anh lại không thể rút thanh kiếm này ra!

Anh đã cố hết sức, kéo nó ra một lúc lâu, mệt đến nỗi trên đầu đổ đầy mồ hôi, vẫn không thể rút ra được một chút nào!

“Rút ra rất khó sao?” Chu Nhược Mai nhìn thấy khuôn mặt của Lê Uy Long đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, cũng không thể rút được kiếm ra nên vội hỏi.

“Đúng vậy, không ngờ thanh kiếm này lại khó rút ra như vậy.” Lê Uy Long thở hồng hộc nói.

"Có lẽ thanh kiếm này đã được cắm trong phiến đá quá lâu. Nó đã bị chôn vùi hơn hai nghìn năm, có thể đã bị gỉ sắt nên không thể rút ra được." Chu Nhược Mai nói.


“Vì nó có thể được gọi là một thanh kiếm tốt, anh nghĩ nó sẽ không dễ dàng bị gỉ sắt như vậy.” Lê Uy Long nói.

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu không rút được thanh kiếm ra, chúng ta sẽ không mở được cửa đá, chẳng phải chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây đến chết sao?" Chu Nhược Mai nói.

“Để anh nghĩ biện pháp.” Vừa rồi Lê Uy Long đã cố gắng hết sức rồi, biết dù cố sức thế nào cũng không thể rút thanh kiếm này ra, anh chỉ có thể nghĩ cách khác.

"Thanh kiếm này là chìa khóa duy nhất có thể mở cửa đá, ngoại trừ nó, còn cách nào khác để mở cửa đá đâu?" Chu Nhược Mai nói.

“Vậy thì anh sẽ tìm cách xem rút thanh kiếm này ra như thế nào.” Lê Uy Long nói.

"Không còn cách nào ngoại trừ dùng sức kéo ra, hay là, chúng ta cùng nhau hợp lực, thử xem có thể rút thanh kiếm này ra không!" Chu Nhược Mai nói.

“Bỏ đi, em là một cô gái yếu ớt thì có bao nhiêu sức lực.” Lê Uy Long nói.

"Vậy thì anh hãy thừa dịp vẫn còn sức lực mau chóng rút thanh kiếm ra! Nếu không, đợi đến khi bị đói cũng buồn ngủ, anh sẽ không còn sức để rút nó ra nữa." Chu Nhược Mai nói.

“Được.” Lê Uy Long cũng cảm thấy Chu Nhược Mai nói rất đúng, nếu muốn rút ra thì phải càng sớm càng tốt bằng không đợi đến lúc không còn khí lực muốn rút ra cũng không được.

“Cố lên chồng ơi!” Để Lê Uy Long vực dậy tinh thần, Chu Nhược Mai bắt đầu gọi chồng một cách ngọt ngào.

Lê Uy Long nghe thấy Chu Nhược Mai kêu ngọt như vậy, trái tim của anh lập tức ấm áp, trong nháy mắt cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống.

Vì vậy, Lê Uy Long cầm lấy chuôi kiếm bằng cả hai tay, dùng sức rút nó ra một lần nữa.

"Chồng ơi cố lên!"

"Chồng ơi dùng sức!"

"Chồng ơi anh giỏi quá!"

Chu Nhược Mai không ngừng cổ vũ Lê Uy Long, bởi vì cô biết rằng việc cổ vũ của các cô gái có thể tiếp thêm sức mạnh cho các chàng trai. Giống như khi chơi bóng rổ, các cô gái có mặt trên khán đài hò hét cổ vũ, còn các chàng trai ở trên sân thì bùng nổ sức mạnh vô tận, có thể phát huy thực lực mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Bây giờ, vợ chồng cô có thể ra khỏi căn phòng đá này hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc bọn họ có rút được thanh kiếm này ra hay không.

Nếu không rút ra được, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhất định sẽ bị mắc kẹt chết ở chỗ này!

Cô không muốn bị nhốt ở đây cho nên cô không tiếc công sức để cổ vũ cho Lê Uy Long.

Cô có thể góp một phần sức lực bằng cách này.

Sau khi Lê Uy Long được Chu Nhược Mai cổ vũ, anh cũng cố gắng hết sức, nhưng mà cố gắng thế nào thì anh vẫn không thể rút được thanh kiếm ra!

"Chồng ơi, em yêu anh!"

"Chồng ơi, tiếp tục cố gắng!"


"Chồng ơi, anh giỏi nhất!"

"Ollie đến! Yamate!"

Chu Nhược Mai hô lên, cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, cái gì dễ nói thì cô cứ nói ra thôi.

Trên mặt của Lê Uy Long mồ hôi nhễ nhại, hơi ngẩn người, dở khóc dở cười, than thở: "Vợ à, em đừng hô k1ch thích như vậy được không!"

Chu Nhược Mai sửng sốt, nhớ lại lời vừa mới thốt ra, sắc mặt đỏ bừng.

“Em... Em chỉ muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh?” Chu Nhược Mai xấu hổ giải thích.

“Có thể nhưng em không cần gọi yamate đâu!” Lê Uy Long nói.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi