LONG VƯƠNG TRỞ LẠI

Chương 711

Hứa Tinh bật cười: “Lêu lêu có người mắc cỡ!”

Đúng lúc Ngụy Tri bước ra: “Hứa Tinh, Sở Sở dễ ngại lắm, cô đừng có chọc cô ấy nữa.”

Hứa Tinh cười duyên: “Người ta còn chưa qua cửa mà anh đã bênh cầm cập rồi. Sở Sở, cậu xem, cậu Ngụy thật ân cần, ấm áp.”

Hứa Tinh vừa nói như vậy, Đường Sở Sở lại càng ngượng ngùng.

Chẳng qua, khi nhận thấy muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ phía dưới sân khấu, trong lòng cô trào dâng cảm giác vui sướng, cô cũng hiểu được, bây giờ mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất đời.

Hứa Tinh cũng không nói đùa nữa, cô ta cầm microphone lên và nói: “Kính thưa quý vị quan khách, kính thưa những nhân vật nổi tiếng khắp Giang Trung, xin hân hoan chào đón quý vị đến với nhà họ Ngụy, làm chứng cho nghi lễ đính hôn của Đường Sở Sở và Ngụy Tri”

Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn Ngụy Tri.

Ngụy Tri lập tức lấy ra một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, anh ta quỳ một gối xuống mặt đất, nhìn Đường Sở Sở với vẻ mặt dịu dàng trìu mến: “Sở Sở, từ lần đầu tiên gặp em, em đã mở cửa và bước vào tim anh, cho anh biết thế nào là tương tư, em có đồng ý làm vợ của anh không?”

“Đồng ý đi, đồng ý đi”

Phía dưới truyền đến âm thanh rôm rả.

Đường Sở Sở nhìn Ngụy Tri đang quỳ gối.

Trong đầu liền hiện ra hình bóng một người, Giang Thần.

Cùng lúc đó.

Bên ngoài cửa nhà họ Ngụy.

Một người đàn ông xuất hiện.

Đó chính là Giang Thần vừa vội vã trở về từ Nam Hoang.

Giang Thần ở quân khu, sau khi xác nhận tình hình của Tiểu Hắc cũng như điều tra rõ ngọn nguồn lý do Đường Sở Sở đính hôn với Ngụy Tri, anh lập tức phi nhanh tới nhà họ Ngụy, hiện giờ mới chỉ 11 giờ, hoàn toàn kịp lúc.

Bên ngoài sân của biệt thự nhà họ Ngụy vô cùng náo nhiệt và tập trung rất đông người.

Giang Thần đi tới gây nên sự chú ý của rất nhiều người.

“Đây chẳng phải Giang Thần, chồng của Đường Sở Sở sao?”

“Tại sao anh ta lại tới đây?”

“Chẳng phải anh ta đã ly hôn với Đường Sở Sở rồi sao?”

“Chắc là tới tìm Ngụy Tri, muốn vòi tiền đây mà”

Nhiều người bàn tán xôn xao.

Giang Thần bình tĩnh bước tới, mấy tay bảo vệ lập tức chặn đường anh.

Một bảo vệ lấy dùi cui điện ra, chỉ vào Giang Thần đang bước tới, và mắng: “Nhóc con, mày biết đây là đâu không, đây là nơi cái thứ bá dơ như mày muốn đến là đến sao, cút…”

Giang Thần liếc nhìn bảo vệ.

Ánh mắt của anh thật sắc bén.

Tên bảo vệ này cảm giác bản thân giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, cả người như mất khống chế, tên bảo vệ bất giác lùi lại mấy bước.

“Cút…!” Giang Thần lạnh lùng quát.

Bảo vệ hơi sững sờ, lập tức quát lên: “Thằng nhãi, đây là nhà họ Ngụy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi