LỤC HÀO

“Leng keng” một tiếng, kiếm Nghiêm Tranh Minh tuột tay rơi trên mặt đất. Một đời kiếm tu, ngay cả kiếm rớt đập chân cũng không phát hiện.

Lúc này, hoàng hôn dần buông, người trước mặt tựa như tâm ma biến thành, như bộ dáng miếng đậu phụ khô trong đêm lạnh rớt ra từ bức hoạ cuộn tròn chưa xong. Khoảnh khắc ba hồn doạ tan bảy phách, chỉ liếc mắt Nghiêm Tranh Minh đã quên sạch tất cả mọi thứ quanh mình.

Có lẽ có người sau khi biết rõ đã mất đi, còn lừa mình dối người mà ôm ấp trong lòng một chút vận may, ảo tưởng suy nghĩ “cùng trời cuối đất, luôn có ngày gặp lại”, thế nhưng Nghiêm Tranh Minh sẽ không. Năm đó là đích thân y mai táng Trình Tiềm, tự mình cắt đứt tia suy tưởng cuối cùng.

Y luôn luôn cảm thấy mình đã đủ yếu mềm rồi, không cần nâng thêm một tầng nữa.

Nghiêm Tranh Minh không rõ đây có phải sự thật không, hay chỉ do y nằm mơ. Y cảm thấy tất cả như quay ngược trở lại, nhìn khuôn mặt khắc tận trong tim kia, cùng với Hàn Uyên cách đó không xa hắc khí lượn lờ… Loáng thoáng như trở về trên hoang đảo ở Đông Hải, là cái ngày cả đời y không muốn nhớ lại nhất.

Đột nhiên Nghiêm Tranh Minh nhấc tay nắm lấy vai Trình Tiềm, không để ý đến lợi kiếm trong tay hắn, một tay kéo người từ trước ngực đến phía sau, như bị vô số ác mộng làm tỉnh giấc nửa đêm, kéo qua tất cả oán hận.

Hiển nhiên Trình Tiềm nào nghĩ tới người đánh với hắn lại là chưởng môn sư huynh nhà mình, hắn còn chưa kịp ổn định tâm tình phức tạp, đã bất ngờ gặp nhau, nhất thời bối rối, đồng thời luống cuống tay chân thu lại thanh kiếm lấp lánh vàng, để tránh vừa gặp mặt đã ngộ thương, bị Nghiêm Tranh Minh kéo loạng choạng hai bước mới đứng vững.

Trong bí cảnh kín đáo núi Phù Dao, các đệ tử gần trong gang tấc có người khiếp sợ, có người mê man, có người giãy dụa, có người đang khóc.

Trăm năm đồng môn tái tụ, chẳng ngờ lại trong tình cảnh này.

Cả người Nghiêm Tranh Minh bị vây trong khe hỡ giữa điên cuồng và tỉnh táo, y dứt khoát che đậy suy nghĩ hỗn loạn trong mình, không dám ngoảnh đầu nhìn Trình Tiềm, chỉ đối diện với Hàn Uyên cảnh còn người mất trước mặt nói: “Nếu đã tới rồi thì ở lại đi.”

Nói xong, y cũng không thèm nhìn thanh kiếm rơi trên mặt đất, chân nguyên như mũi kiếm xông thẳng tới Hàn Uyên, ngưng tụ thành vô số lợi kiếm trên không trung, thít chặt lại, che kín trời đất.

Dường như ma tu đã hoàn toàn khống chế thân thể Hàn Uyên, há miệng phun ra một luồng hắc vụ. Hắc vụ hoá thành một con đại bàng mặt quỷ to lớn, đại bàng mặt quỷ ré lên một tiếng, mở to hai cánh, bao kín lại Hàn Uyên bên trong.

Kiếm phong ép tới, một người một đại bàng có lẽ nhìn ra ngày hôm nay không chiếm lợi được, chẳng biết dùng công pháp tà ma ngoại đạo gì, cứ thế hoá sương mà tan, biến mất không thấy.

Nhìn lại, trên mặt đất chỉ để lại người giấy màu trắng, bị một mũi tên xuyên tim rớt lại.

Hàn Uyên… Gã ma tu thấy tình thế không ổn, chạy rồi.

Nghiêm Tranh Minh trố mắt đứng đó một lúc, dường như làm sao cũng không gom đủ dũng khí quay đầu lại nhìn. Lát sau, y mới hít sâu mấy hơi, cả người cứng đờ quay lại, nhìn Trình Tiềm không chớp mắt.

Cả đời Trình Tiềm, cho dù sống hay chết cũng chưa từng tránh né, vậy mà cách xa gặp lại, ánh mắt đại sư huynh đột nhiên khiến hắn có loại kích động muốn chạy trối chết.

Lý Quân mộng du nhìn người này rồi nhìn người khác, một lát mới nói như mê sảng: “Tiểu… tiểu Tiềm? Này, này là chuyện gì vậy?”

Thuỷ Khanh nén khóc, kể lộn xộn: “Tam sư huynh, muội ở Thục Trung nhìn thấy kiếm của huynh, đến khi đuổi theo thì huynh đã đi rồi, muội… Muội đoán, nếu thật là huynh, tất nhiên sẽ trở lại… Nhưng lại không biết muội có nhìn đúng hay không, không dám nói cho các sư huynh…”

Nàng cúi đầu, trên cánh tay còn vướng xiềng xích chưa gãy, soạt soạt chùi nước mắt, nghẹn ngào rất lâu giống như một tiểu cô nương, tủi thân hỏi: “Huynh… Huynh làm gì mà không đợi muội với.”

Tấm lòng không nao núng mấy chục năm ở trong băng đàm của Trình Tiềm hầu như bị túm chặt, nhất thời chẳng biết nói gì.

Nghiêm Tranh Minh chậm rãi giơ lên một tay, vuốt khuôn mặt Trình Tiềm, cảm thấy lạnh lẽo, dường như nhiệt độ thấp hơn cơ thể người thường. Sương Nhẫn kiếm y mang theo bên người quanh năm hình như cũng cảm nhận được, phát ra âm thanh xao động không yên, run khẽ. Ngực Nghiêm Tranh Minh nhấp nhô như đất rung núi chuyển, muốn hỏi Trình Tiềm mấy năm nay đi nơi nào, muốn hỏi ngực hắn còn bị thương không, muốn hỏi hắn làm sao đến đây, có trải qua đau khổ nào không… Ngàn vạn lời nói, lấp đầy đầu óc trống rỗng.

Nhưng không thể nói thành lời, bởi vì so với nỗi lòng, dường như bất kỳ câu nói nào cũng cảm thấy qua quýt.

Cuối cùng, mọi thứ trộn lẫn thành một, hoá thành một lời khẩn cầu tầm thường gần như tuyệt vọng, Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ: “Chuyện này là thật sao?”

Trình Tiềm khẽ rũ mắt, tránh né ánh mắt y, cúi đầu gọi một tiếng: “Sư huynh.”

“Ừ,” Nghiêm Tranh Minh vụng về lên tiếng, “Đệ còn…”

Y phun ra một hơi như tơ nhện, mới nói ra hai chữ đã khó tiếp tục, nửa câu sau hầu như đè trong cổ họng, chỉ thấy môi động đậy: “… Đệ còn nhớ ta sao.”

Trình Tiềm vỗ nhẹ tay y, hô hấp có phần khó khăn.

Vành mắt Nghiêm Tranh Minh bị nhuộm đỏ từng chút từng chút một: “Vì sao nhiều năm như vậy không về tìm chúng ta?”

Trình Tiềm không trả lời.

Đột nhiên Nghiêm Tranh Minh rút tay mình ra khỏi Trình Tiềm, không lưu tình mà đấm một quyền vào bụng hắn. Trình Tiềm không tránh, miễn cưỡng chịu đựng, tức thì kêu lên một tiếng đau đớn, trong miệng bốc lên mùi tanh, còn chưa kịp nuốt trở về, quyền thứ hai của y đã đến, một búng máu chặn ngang cổ họng. Trình Tiềm quỳ một chân trên đất, ho đến chết đi sống lại.

Lý Quân chết lặng nãy giờ mới tỉnh mộng, vội vàng nhào tới, ôm hông Nghiêm Tranh Minh, liều mạng kéo y về sau: “Huynh làm gì thế?”

Đại khái Nghiêm Tranh Minh tấn công không phân biệt, trở tay thúc cho Lý Quân một chõ: “Buông ra!”

Lý Quân gào ngay lỗ tai y: “Điên rồi sao!”

Giọng Nghiêm Tranh Minh khàn khàn như đao kiếm rỉ sét chạm nhau, lạc giọng nói: “Con mẹ nó ta điên sắp trăm năm rồi!”

Bên tai Trình Tiềm vo ve, nhưng không tức giận.

Hắn ở trong băng đàm bế quan hơn năm mươi năm, lại bị Đường Chẩn lấy đi ký ức. Thời điểm các sư huynh đệ lang bạt khắp nơi, hắn như kẻ lười nhác không biết gì, lòng tràn đầy yên bình không dao động. Trình Tiềm nghĩ tới điều này, nên cơn giận đều nguội đi, chìm xuống bụng, hoá thành bụi áy náy ngập hồn.

Trong lòng hắn vừa hổ thẹn vừa oan ức, hai bên không thể giải quyết, dường như muốn theo khe hở vết máu cùng vẽ sống động.

Trình Tiềm chợt cảm thấy, cả đời hắn không thể nào lại đối với ai bận lòng sâu sắc như vậy.

Thuỷ Khanh lớn tiếng: “Các huynh đủ chưa!”

Nàng bung mạnh cánh, quẳng hết xiềng xích trên người xuống, chạy đến bên cạnh Trình Tiềm, cẩn thận đỡ lấy hắn: “Tam sư huynh…”

Ngay cả tiểu quỷ năm đó bị già trẻ trên dưới bọn họ nuôi như linh vật, chớp mắt đã lớn như vậy, ngoại trừ đôi cánh hơi quen mắt, cả người nàng đều thay da đổi thịt thành một đại cô nương, có phần xa lạ.

Nàng dựa sát vào, Trình Tiềm cảm thấy mất tự nhiên, vội vàng nhích người một chút, phất tay một cái, tạm thời không biết nói gì, chỉ có trong mắt lộ ra một chút ý cười hoài niệm và ngại ngùng.

Nghiêm Tranh Minh và Lý Quân ầm ĩ đến hết hơi hết sức, cũng tạm thời an tĩnh lại. Y kinh ngạc nhìn nhìn Trình Tiềm một hồi lâu, nhắm mắt lại, thở dài đi tới chỗ Trình Tiềm. Chỉ trong hai ba bước ấy, nhưng đau khổ đã từng chịu trước đây, không người nào có thể kể hết những oán giận và không cam lòng trong ngần ấy năm tháng, đột nhiên tan thành mây khói.

Tựa như vừa tỉnh lại sau cơn ác mộng năm này tháng nọ.

Nghiêm Tranh Minh gỡ tay Trình Tiềm đang bụm miệng xuống, lau khô từng chút từng chút máu nơi khoé miệng hắn, hỏi: “Đau không?”

Trình Tiềm do dự một lát, gật đầu.

“Đau là đúng rồi,” Nghiêm Tranh Minh cúi người ôm lấy hắn, tựa cằm vào hõm vai Trình Tiềm, thấp giọng lẩm bẩm, “Lần sau còn dám rời nhà lâu như vậy, ta nhất định sẽ đánh chết đệ… Một trăm năm đấy Trình Tiềm, một đời người phàm đã trôi qua vô ích…”

Đến tận đây, vẻ mạnh mẽ bình tĩnh của y đều vỡ nát, Nghiêm Tranh Minh ôm Trình Tiềm hết khóc lớn lại cười như điên, như một người đem tất cả buồn vui đều giải bày. Khiến những người khác chẳng màng đến chuyện biệt ly gì, tất cả đều nơm nớp lo sợ cho y, sợ phái Phù Dao sau chưởng môn Bắc Minh quân và chưởng môn chồn, sẽ là một chưởng môn điên.

… Cái này thật đúng là quá thể diện rồi.

Ồn ào đến tận nửa đêm, Nghiêm Tranh Minh mới bình tĩnh lại được. Thuỷ Khanh theo thường lệ đốt lên một đống lửa, khí trời vốn oai bức, các sư huynh đều tránh nàng rất xa.

Trình Tiềm đặt Sương Nhẫn ngang đầu gối, mượn chút lạnh lẽo từ thân kiếm nhập định điều tức, Nghiêm Tranh Minh thì lặng lẽ ở một bên trông chừng hắn.

Lý Quân xấu xa chọt sau lưng Nghiêm Tranh Minh một chút, hỏi: “Chưởng môn, huynh đỡ điên chưa?”

Nghiêm Tranh Minh miễn cưỡng bố thí cho gã một cái liếc mắt, hơi tự giễu cười khổ nói: “Hình như nặng hơn.”

Lý Quân “xì” một tiếng, hỏi: “Sao tiểu Tiềm sợ nhiệt như vậy, trước đây đâu có thế?”

“Hửm?” Vẻ mặt Nghiêm Tranh Minh ngỡ ngàng, hỏi, “Thật sao?”

Lý Quân bồi thêm: “Đệ nhớ rõ năm đó chúng ta tự tay chôn đệ ấy trên hoang đảo, hô hấp với mạch đập của đệ ấy đều đã ngừng, huynh cứ rề rà, đến lúc cả người nó lạnh ngắt không còn sức sống. Huynh nói xem đã có chuyện gì xảy ra?”

Nghiêm Tranh Minh lơ đãng đáp: “Không biết.”

Lý Quân nhíu mi, nói theo ý mình: “Giờ nghĩ lại, lúc đó quả thực rất kỳ quái. Gã Châu Hàm Chính kia lúc đầu ghê gớm lắm, nhưng tiểu Tiềm xuất hiện một cái, tu vi của gã như bị áp chế hơn phân nửa. Huynh nói có phải liên quan đến chuyện này? Này, đại sư huynh, đệ có ý này, huynh nói có thể không nha… Lúc tiểu Tiềm lạc khỏi bọn mình đã gặp ai đó lấy được thứ gì quan trọng, nên mới giữ mạng được?”

Lý Quân nói bừa, chẳng ngờ mèo mù vớ cá rán đoán được hơn phân nửa, đáng tiếc linh trí thế mà chẳng người tán thưởng, vì Nghiêm Tranh Minh một chữ cũng không nghe lọt, chút phản ứng cũng không có.

Lý Quân không thể nhịn được nữa nói: “Đại sư huynh!”

“Mấy chuyện tào lao này đệ không thể chờ nó tỉnh lại hỏi sao?” Nghiêm Tranh Minh giơ tay đuổi Lý Quân, “Làm sao ta biết? Đệ có để yên không? Lắm mồm, đi đi!”

Lý Quân: “…”

Rốt cuộc gã đã nhìn ra, đầu óc chưởng môn sư huynh lúc này nhồi đầy tam sự đệ, căn bản không chứa nổi những thứ khác, ngay cả nguyên nhân hậu quả việc này cũng không quan tâm.

Nghiêm Tranh Minh không hề để ý Lý Quân, lấy từ trong lòng ra một sợi dây buộc tóc trắng như tuyết —— nghe nói là bện từ tơ tằm của Tắc bắc tuyết tằm. Tuyết tằm không dễ sống, mỗi một con tuyết tằm có thể sống ba nghìn năm, ba nghìn năm nhả tơ, chỉ mới được lượng vải dài chừng một tấc, sợi vải sinh lạnh. Ở chợ đen rất đắc giá, “Công tử vét tiền” như Nghiêm Tranh Minh cũng chỉ có được một cái, trước giờ đều không nguyện lấy ra.

Chỉ thấy y dùng chân nguyên ép đến đầu ngón tay thành một tia mảnh, xuyên châm dẫn tuyến khắc một khôi lỗi phù lên dây buộc tóc ngàn vàng khó mua này. Y làm rất cẩn thận, cứ như trong mắt chỉ mỗi chuyện này, loáng cái đã xong, dây buộc tóc tự hướng tới Trình Tiềm.

Lý Quân chán nản hít một hơi: “Đại sư huynh, huynh giữ bình tĩnh chút đi!”

Trình Tiềm doạ Kim Ti thiền sợ đến không dám mở mắt, tất nhiên tu vi đã là nguyên thần, thậm chí còn cao hơn. Đến mức cao thủ thế này, nhập định đả toạ thì sẽ tự phóng thần thức ra ngoài, cho dù vô thức, bất kỳ vật gì cũng không thể tuỳ tiện gần hắn.

Lý Quân dường như đã nhìn thấy bó sợi vàng bị vỡ vụn trên không trung, vẻ mặt bi phẫn nhìn Nghiêm chưởng môn —— cuối cùng gã đã hiểu câu “nặng hơn” vừa nãy của Nghiêm chưởng môn là có ý gì.

Nghiêm Tranh Minh: “Suỵt, đệ xem.”

Chỉ thấy dây buộc tóc lướt nhẹ bay đến trên người Trình Tiềm, vén lên mớ tóc bị Nghiêm Tranh Minh đánh rối bời lúc nãy, khéo léo buộc lại, từ đầu tới cuối, không gặp ngăn trở nào.

Điều này đại biểu Trình Tiềm đả tọa nhập định căn bản không hề phòng bị.

Lý Quân đổi sắc mấy lần, cuối cùng nhẹ thở dài: “Bãi bồi đều đã hoá nương dâu, vì sao đệ ấy vẫn chưa từng thay đổi?”

Nghiêm Tranh Minh cười cười, tựa hồ có chút buồn ngủ mà híp mắt một cái, thấp giọng nói: “Ta thật muốn mở núi Phù Dao về nhà.”

Lý Quân nghe vậy nghiêm mặt nói: “Chưởng môn sư huynh, huynh đừng có manh động. Huynh cho rằng bây giờ là thời cơ tốt sao? Những người đó có thể đang nhìn chằm chằm đó.”

Nghiêm Tranh Minh hơi nhếch khoé miệng, lộ ra mộ chút ý cười châm biếm: “Một đám trẻ trâu múa may thôi, dám đến, ta nhất định để bọn họ có đến mà không có về… Ta chần chừ không giải niêm phong không phải vì điều này.”

Lý Quân chưa từng nghe y nói, còn cho là mình biết nguyên nhân mà không nói, bấy giờ rất ngạc nhiên hỏi: “Chứ vì cái gì?”

“Bởi vì ta mở không được.” Nghiêm Tranh Minh bình thản nói.

Lý Quân vùng mạnh lên: “Cái gì?”

“Đệ yên chút đi, nhảy dựng lên làm gì,” Nghiêm Tranh Minh bất mãn mặt nhăn nhíu, rồi mới nói tiếp. “Phong sơn lệnh trong ấn chưởng môn có ba khoá quan trọng, ‘Thiên, địa, nhân’. Khoá chữ nhân đầu tiên, năm đó sư phụ phong sơn để lại khoá này là chân nguyên năm người chúng ta. Lúc đó ta cho rằng tiểu Tiềm… Cho nên chưa từng nhìn kỹ khoá ‘Thiên’ và ‘Địa’.”

Lý Quân: “...”

Trách không được sau khi đại sư huynh lần đầu tiên dùng nguyên thần vào trong ấn chưởng môn thì sắc mặt khó coi như vậy!

Lý Quân thấp giọng nói: “Sao trước đây huynh không nói?”

“Nói có ích gì?” Nghiêm Tranh Minh ngáp một cái, “Ta luôn tìm biện pháp lách phong sơn lệnh, nhưng ấn chưởng môn có thần thức tuy chẳng biết nông sâu nhưng mấy năm nay ta đã có thể cảm giác được sự tồn tại của nó. Ta vốn tưởng nếu có một ngày tu vi của ta có thể mạnh đến mức áp chế được thần thức trong ấn chưởng môn, nói không chừng có thể cưỡng ép mở phong sơn lệnh.”

Lý Quân kinh hồn bạt vía hỏi thăm: “Mạnh đến cỡ nào?”

Nghiêm Tranh Minh hơi nhắm mắt lại, có chút mập mờ nói: “Thần thức trong ấn chưởng môn là chất chồng thần thức qua các đời chưởng môn phái ta, đệ cứ nói đi?”

Lý Quân: “...”

Nghiêm Tranh Minh thấp giọng nói: “Cho nên nói với bọn đệ cũng không được gì, đường còn dài lắm đây…”

Thanh âm của y càng ngày càng thấp, đoạn cuối không thể nghe được, Lý Quân thật thà nói: “Đệ thấy con đường này đừng gọi dài, đây căn bản là đi không đến đâu!”

Nghiêm Tranh Minh không hé răng, Lý Quân mệt mỏi thở dài một cái, ngửa mặt nằm ra sau, tự an ủi mình: “Nói chung bây giờ tiểu Tiềm trở về rồi, tiểu Uyên… Ôi, tuy rằng khó khăn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách, vẫn còn hy vọng, phải không?”

Không ai trả lời —— Trình Tiềm lặng yên nhập định, Thủy Khanh đã cuộn mình ngủ ở bên cạnh đống lửa. Nàng trời sinh thuộc hoả, tóc rơi vào trong cũng không sợ đốt, tóc đen của nàng tựa như ngọn lửa nhỏ vui vẻ nhảy lên.

Đêm khuya mùa hạ tiếng ve râm rang bốn phía, càng trở nên yên bình, chỉ có dải ngân hà vắt ngang bầu trời đêm như ươm, thắp lên vạn ánh sáng, vằng vặc đến muôn thu.

Hạ qua đông đến, thăng trầm sáng tắt.

Lý Quân vừa quay đầu lại, đã thấy Nghiêm Tranh Minh nghiêng đầu tựa một bên ngủ, bị một trận vừa vui vừa buồn tổn thương nội tâm một hồi, giữa hai đầu mày y mang theo chút mệt mỏi hiếm gặp, nhưng mất đi niềm lo lắng.

Dù sao vẫn có hy vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi