LỤC HÀO

Trình Tiềm vừa mở mắt, đã bị một cái ót như chổi lông gà doạ sợ, sau đó hắn thẩn thờ nhìn chổi lông gà quay đầu, vô cùng hoạt bát chào hắn: “Tam sư huynh!”

Đêm hôm qua như một cơn ảo giác, Trình Tiềm có phần khó lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn hỏi: “Cái gì trên đầu muội vậy?”

Thuỷ Khanh vui vẻ nói: “Thất thải tước linh, có đẹp không?” (Lông đuôi chim tước/công bảy màu)

“…” Trình Tiềm chật vật nhìn kỹ, trầm mặc một lát, chân thành nói, “Hơi chói mắt.”

Hai hàng lông mày Thuỷ Khanh dựng lên, lập tức quan sát trường bào thuần trắng mộc mạc nửa cũ nửa mới của hắn, bình thường trở lại, ra vẻ khoan dung bất đắc dĩ nói: “Bỏ đi, nhìn được hay không huynh cũng không hiểu đâu —— nhanh nhanh, hôm nay chúng ta phải trở về sơn trang.”

Trình Tiềm rất muốn dán hai chữ “không hiểu” lên mặt nàng, nhưng do nhiều năm không gặp, có chút không quen. Vì vậy chẳng nói ra, chỉ hơi cúi đầu chút, dời ánh mắt, hỏi: “Sơn trang gì?”

Thuỷ Khanh: “Là nhà mới!”

Trình Tiềm thu dọn hành lý Niên cốc chủ cho hắn, giắt Sương Nhẫn lại, theo Thuỷ Khanh đi qua khoảng đất trống cạnh bìa rừng, ngửa đầu nhìn thấy Nghiêm Tranh Minh đợi ở trên cao. May là Trình Tiềm đối với chuyện ăn mặc các loại của người khác xưa nay không mấy quan tâm, bằng không đã bị chấn kinh rồi.

Mấy năm nay chẳng biết đại sư huynh tu luyện tâm pháp quỷ dị gì, ở nơi hoang vu này, y vẫn có thể mang theo quần áo thay đến thoả thích. Sửa soạn phong thái bản thân phơi phới, trong tay còn nắm một cây quạt chẳng biết lấy từ đâu, cứ chốc chốc lại gõ vào lòng bàn tay… Với vị đêm qua kia nhất định là hai người.

Còn có Thuỷ Khanh chim trĩ hình người châu ngọc phía trước, càng lộ ra y như tiên giáng trần khinh công tuyệt đỉnh.

Trình Tiềm phức tạp nhìn thoáng qua Thủy Khanh, nghĩ thầm đứa trẻ này coi như là bị chưởng môn sư huynh nuôi tàn phế, học được thói xấu trang điểm toàn thân, nhưng không học được bản lĩnh trang điểm của y.

Thủy Khanh tìm khắp nơi một vòng, ngạc nhiên nói: “Ơ? Nhị sư huynh đâu?”

“Hắn muốn tra trận pháp Hàn Uyên bày, đêm qua đã về sơn trang trước rồi,” Tranh Minh nhìn lướt qua Thuỷ Khanh đầu đầy lông gà, cảm thấy khó chịu muốn dạy bảo nàng một trận, vì lý do gì đó lại nhịn không nói, cứng rắn làm bộ tự nhiên nói, “Muội cũng thay ta đi một chuyến đi, Giả Thạch bên kia có truyền thư, đi nhanh về nhanh.”

Thủy Khanh ngẩn người, sau đó thất vọng nói: “Hả, muội còn muốn nán lại chút với tam sư huynh.”

Nghiêm Tranh Minh bất mãn thầm nghĩ: “Người lớn thế rồi, chút nhãn lực cũng không có.”

Đáng tiếc lời này nói ra quá kỳ cục, y đành ra vẻ đạo mạo nói: “Nếu đệ ấy về rồi sẽ không đi nữa, muội có gì muốn nói thì đợi về hẵng nói, chính sự quan trọng hơn.”

Thuỷ Khanh giương cánh ra, suy nghĩ đơn giản, lúc này tin sái cổ chuyện “chính sự” ma quỷ của đại sư huynh, lưu luyến nhìn Trình Tiềm, thấy hắn gật đầu hứa hẹn không đi, mới hoá thành một con chim nhỏ, vỗ cánh bay đi.

Nghiêm Tranh Minh đuổi được người chướng mắt cuối cùng đi, chưa kịp hân hoan, lòng đã dâng lên chút hồi hộp không rõ. Y yên lặng phỉ nhổ bản thân một hồi, lừa mình dối người mà thầm nghĩ: “Tiểu tử này là ta nhìn nó lớn lên, hồi hộp quái gì?”

Áy náy trong ngực Trình Tiềm chưa tan, thấy y như nói ra suy nghĩ của mình, thì đứng đàng hoàng đợi một bên, nhưng đợi hoài không thấy y nói gì, cảm thấy khó hiểu.

Nghiêm Tranh Minh quét mắt nhìn hắn một cái, trong lúc vô ý đối diện ánh mắt Trình Tiềm, rất nhanh đã dời đi, hấp tấp nghĩ: “Ôi mẹ ôi, còn hồi hộp, gặp quỷ rồi.”

Vì vậy y xoay người, trưng bộ mặt chưởng môn tiếc chữ như vàng, nói: “Đi thôi.”

Nói xong, dẫn đầu ngự kiếm lên trời, ống tay áo bay trên không trung đợi Trình Tiềm. Tư thế vô cùng doạ người, vừa nhìn, gần như có chút khí độ ung dung của một đại tông sư. Trình Tiềm vội vàng đuổi theo, ngẫm lại đại sư huynh hèn nhát trước đây, nhìn lại bóng lưng trước mặt của hiện tại, ngực xuất hiện cảm giác chưa từng nếm thử.

Ngực Nghiêm Tranh Minh thay nhau vang lên mấy câu hỏi, cuối cùng chọn một cái quan tâm nhất lúc này, hỏi: “Thanh kiếm kia của đệ là ai cho?”

Đồ chơi kia cầm trong tay rất giống cầm một cái răng vàng bự chảng, khẳng định không phải Trình Tiềm tự tìm, không chừng là do loại người vớ va vớ vẩn nào kín đáo đưa cho hắn.

Trình Tiềm đáp: “Niên cốc chủ cốc Minh Minh tặng.”

Nghiêm Tranh Minh liên hệ đến nguyên nhân ngày đầu tiên Thuỷ Khanh nói, liền đoán ra vị “Cốc chủ trưởng lão” kia trong miệng Niên Minh Minh chính là Trình Tiềm, một bụng lửa giận cố tình gây sự nói: “Cốc Minh Minh? Trước kia ta đến thì lão béo ấy chẳng hề nói gì, không lẽ muốn giành người với ta? Hừ, không biết tự lượng sức.”

Lúc này Niên cốc chủ vô tội chắc đang ngứa tai.

Nghiêm Tranh Minh tiếp tục hỏi: “Đệ chạy đến Minh Minh cốc làm gì?”

Trình Tiềm: “Mượn băng đàm nhà ông ta làm lại thân thể.”

Nghiêm Tranh Minh chau mày, rốt cục thu hồi những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, nghiêm mặt nói: “Theo ta được biết, trên đời ngoại trừ nguyên thần chuyển thế đầu thai, làm gì có biện pháp làm lại thân thể, nếu không năm đó sư phụ cũng sẽ không…”

Trình Tiềm suy nghĩ một chút, đáp ngắn gọn: “Có thể bởi vì đệ vừa đúng lúc tu ra nguyên thần trong Tụ Linh ngọc.”

“Tụ Linh ngọc lại là cái gì?” Nghiêm Tranh Minh không nhịn được nói, “Đệ không thể nói từ đầu sao?”

Việc trẻ con không có mẹ này, nói ra rất dài dòng(1), Trình Tiềm ngừng một chút, vất vả miễn cưỡng nảy ra một cái khởi đầu. Bắt đầu từ lúc hắn và Hàn Uyên vô tình gặp Đường Chẩn, nói đến Ôn Nhã cho hắn Tụ Linh ngọc, cuối cùng là đến việc làm lại thân thể trong Minh Minh cốc, chỉ bỏ bớt đi đoạn đau đớn khi ở trong Tụ Linh ngọc bị đao gió cắt hồn và bảy đạo thiên kiếp trong cốc Minh Minh.

Đáng tiếc Nghiêm Tranh Minh đâu phải chưa thấy việc đời, có thể nào không biết nguyên thần là chuyện gì xảy ra?

Tu luyện nguyên thần trong nhục thể của mình đều phải trải qua qua muôn nghìn thử thách rèn hồn, không phá thì không xây được lại thành, huống hồ là trong ngoại vật. Với lại loại chuyện lấy ngoại vật tu luyện thân thể, trước giờ mới nghe lần đầu. Nếu thật dễ dàng như Trình Tiềm nói, yêu ma quỷ quái các kiểu đã sớm thành người, còn khổ cực tu hành làm chi?

Đừng nói băng đàm, cho dù ngâm trong nham thạch nóng chảy vài thập niên, đại khái chỉ ngâm ra một khối ngọc đã nấu chín.

Nghiêm Tranh Minh ép hỏi: “Một khối ngọc, cho dù là linh vật thiên địa, ngâm trong băng đàm thì có thể thành sao? Không có khả năng, nói thật đi.”

Rất nhanh Trình Tiềm đã phải nhìn y bằng cặp mắt khác xưa. Trước đây chửi chó mắng mèo, mắng xong còn không biết vì sao người tức giận, không ngờ đại thiếu gia còn có một ngày cẩn thận thế này. Hắn thấy không gạt được, đành nói: “Nếu nghịch thiên mà đi, dĩ nhiên có thiên kiếp.”

Kiếm dưới chân Nghiêm Tranh Minh chợt dừng lại trên không: “Cái gì?”

Giọng của y trở nên khô khan: “Là… đại thiên kiếp hay tiểu thiên kiếp?”

Một số tu sĩ vượt cấp quá nhanh, sẽ phải chịu thiên kiếp. Thông thường là ba đến năm đạo, thay mặt cho cảnh cáo nhẹ. Là thiên đạo cảnh cáo người phàm tu tâm bớt đi, đừng coi trời bằng vung —— cái này gọi là “tiểu thiên kiếp”.

Chỉ có đại năng phi thăng, mới có thể đánh xuống đại thiên kiếp. Người trải qua kiếp này ở trần gian có thể dời núi lấp biển, làm mưa làm gió, mà đạo này cũng là cửu tử nhất sinh —— con sâu cái kiến mà muốn giành sống cùng trời, vốn là đại bất kính, đừng nói đến vọng tưởng cùng trời đồng thọ.

Lời truyền nhau về đại thiên kiếp thì, sấm sét như mưa trút nước, căn bản không thể chống lại. Thế gian cũng không có pháp bảo gì có thể che chở.

Trình Tiềm dừng một chút: “À…”

Nghiêm Tranh Minh lập tức khẳng định: “Là đại thiên kiếp.”

Trình Tiềm điềm nhiên như không nói: “À, cũng không phải. Đệ vẫn bế quan, kiến thức có hạn, chưa nghe nói qua thiên kiếp còn chia khổ.”

Ở phương diện này, từ bé Trình Tiềm đã giỏi vờ vịt hơn Thuỷ Khanh nhiều. Nói xong, hắn còn bồi thêm chút tò mò chẳng nhiều chẳng ít, thỉnh giáo: “Cái gì là đại thiên kiếp?”

Nghiêm Tranh Minh không nói một lời nhìn hắn.

Trình Tiềm lại qua loa bù thêm một câu: “Dù sao đệ cũng chịu qua rồi, trái lại không cảm thấy mãnh liệt gì, chắc là tương đối nhỏ nhỉ?”

Ánh mắt Nghiêm Tranh Minh bắt đầu có chút u ám, như thời còn bé bị người khác lật nhào lư hương của y vậy. Không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào người khác, mỗi một sợi lông mi đều dựng lên thành hình “Ta rất mất hứng, ngươi nhanh nói xin lỗi đi”.

Trước đây Trình Tiềm sẽ không nhịn được nghĩ thầm “quen được thói xấu của huynh”, sau đó thì xem xét chuyện nặng nhẹ để có nên miễng cưỡng trấn an chút không. Nhưng xa cách nhiều năm, hắn lại đột nhiên cảm giác được lòng rất mềm —— lúc bị nhốt trong Tụ Linh ngọc, lẽ ra hắn phải chết mà chưa chết. Tính tình của đại sư huynh thối, nhị sư huynh cóc nhái, tứ sư đệ xông vào hoạ, thậm chí tiểu sư muội chưa dứt tã, đều từng là hoài niệm nhìn thấy nhưng không thể với của hắn.

Đột nhiên Trình Tiềm mỉm cười, khoé mắt thoáng cong thành một nét móc tinh xảo, tránh không đáp chuyện thiên kiếp, chỉ dụ dỗ nói: “Sư huynh, đệ rất nhớ mọi người.”

Nghiêm Tranh Minh: “…”

Trong lòng y chợt kinh hoàng, hốt hoảng bỏ lại một câu “Sắp tới rồi”, liền bỏ Trình Tiềm, dứt khoác ngự kiếm lao xuống dưới mây, chạy trối chết.

Khi đó, Nghiêm chưởng môn vô cùng anh hùng thầm nghĩ: “Đừng có mơ ta không truy cứu, trở về ta sẽ truyền tin cho lão béo cốc Minh Minh hỏi rõ sự việc.”

Trình Tiềm vốn tưởng rằng cái gọi là “Sơn trang” là cái gì ở trong rừng sâu núi thẳm, ấy vậy mà nó lại là một sơn trang thật, là một nơi tựa vào núi ở ngoại thành, bên dưới có ruộng tốt trăm khoảnh (1 khoảnh = 6,6667 hecta), các tá điền ở ngoài đồng tới lui cày cấy, bận rộn nhưng không rối.

Hai người bọn họ đáp xuống dưới đỉnh núi, ở nơi cao trông về phía xa, có thể thấy cách đó không xa là phố phường nhân gian xe ngựa như nước.

Cho dù ai thấy, đều chỉ nói nơi này là chỗ của một địa chủ người phàm.

Nhưng mà vào sơn trang, Trình Tiềm lại hiểu tại sao Nghiêm Tranh Minh muốn mua toà nhà này.

Không biết chủ nhân đời trước sơn trang này là người ra sao, nơi này tựa núi gộp nước, địa thế khéo léo, linh khí ba mặt núi xanh đều tụ trong đó, một vòng đi xuống, so với tiên sơn đảo Thanh Long ở Đông Hải cũng không kém bao nhiêu.

“Tường viện được ta gia cố rồi,” Nghiêm Tranh Minh nói,”Mỗi viên gạch đều có phù chú, khiến linh khí trong nhà không tiết ra ngoài —— dù còn kém so với trong núi Phù Dao, so với cốc Minh Minh nhất định khá hơn chút.”

Vẫn còn đang giận lẫy… Trình Tiềm không lời chống đỡ, đành gật đầu nói phải.

Đi ngoại viện một vòng, đình đài lầu các đủ cả, ngẫu nhiên đi qua một tiểu tư quét sân, đều là lặng yên không một tiếng động. Đi xuyên qua một hoa viên, đã đến nhà trong, chỉ thấy nơi này cây xanh dày mát, trúc mọc thành biển, vừa bước vào đã cảm thấy thời tiết nóng bức bị quét sạch. Người đi bên trong, sẽ không tự chủ mà bước chậm lại, để tránh quấy rầy chốn thanh tĩnh này.

“Ở đây không cho bọn họ vào, có bế quan cũng không bị người quấy rầy,” Nghiêm Tranh Minh nói, “Đi theo ta.”

Y dẫn Trình Tiềm tiếp tục đi đến giữa rừng trúc, nơi này có một căn nhà nhỏ, cổng treo một tấm bảng gỗ, viết hai chữ “Thanh An”. Gió nhẹ kéo tới, lá trúc tuôn rơi, Trình Tiềm đứng trước cửa viện, nhất thời ngây người, cứ như trở lại núi Phù Dao xa cách rất lâu.

Cánh cửa thư phòng trong sân khép hờ, văn phòng tứ bảo đều bày sẵn trên bàn, một nửa mặt giấy chép Thanh Tĩnh kinh nằm ngang bên trên, như chủ nhân chưa từng rời đi.

Nghiêm Tranh Minh nhân lúc Trình Tiềm đang quan sát khắp nơi, vội cuốn nửa phần Thanh Tĩnh kinh nhét kỹ vào trong tay áo, nói với Trình Tiềm tỉnh rụi: “Ta… Khụ, ta nhớ Thanh An cư của đệ là như thế, nhìn có chỗ nào không giống không?”

Trình Tiềm nhìn cửa sổ khắc hoa sống động, phù chú khay trà, có thể hãm mùi hương vào ghế mềm và con dấu bên cạnh, quét mắt một cái cũng biết nơi đây là địa bàn của ai, thầm nghĩ: “Thật sự một chút cũng không giống.”

Thế nhưng thoáng nhìn ánh mắt Nghiêm Tranh Minh giả vờ bình tĩnh, hắn lại mở mắt lắc đầu: “Không có, không khác biệt lắm có thể lấy giả tráo thật.”

Nghiêm Tranh Minh thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó khó khăn kéo lại biểu tình, vô cùng “Chưởng môn” mà nói rằng: “Vậy là tốt rồi, đây là cho đệ, trở về thì ở đi.”

Nói xong, vẻ mặt y nghiêm lại, giọng mang uy hiếp mà trừng mắt Trình Tiềm nói: “Lời nói của ta có nhớ không? Còn dám không nói tiếng nào vô cớ rời nhà, ta sẽ thanh lý môn hộ.”

Trình Tiềm vừa buồn cười vừa hết cách, nhịn không được sặc một câu: “Huynh đã xong chưa?”

Dọc đường đi hắn không đánh trả, không cãi lại, kính cẩn nghe theo khiến lòng Nghiêm Tranh Minh bất an, luôn cảm thấy không nỡ. Cuối cùng nghe được ngữ điệu quen thuộc, tảng đá trong lòng như được gỡ xuống, dễ chịu.

Nghiêm chưởng môn chua xót để tay lên ngực tự hỏi lòng: “Đây là không để cho người khác thấy vẻ mặt hoà nhã của ngươi sao, tiện nhân?”

Sau đó tiện nhân bước lên một bước, ôm lấy Trình Tiềm từ phía sau, cánh tay siết chặt trong nháy mắt. Nghiêm Tranh Minh nhắm rồi lại mở mắt ra, nín thở, tựa như ổn định một tia tình cảm khác thường. Chỉ trong chớp mắt, y liền buông lỏng tay, thân mật vỗ vỗ vai Trình Tiềm, nói: “Được rồi, đệ nghỉ ngơi cho tốt.”

Y giấu nửa bản Thanh Tĩnh kinh xoay người rời đi, cho đến lúc ra khỏi rừng trúc, mới thở ra ngụm khí kia. Cứ thế mà vừa hài lòng vừa rầu rĩ, đi tới nhà sát vách, tập trung đưa nguyên thần vào trong ấn chưởng môn, cẩn thận mở phong sơn lệnh sư phụ để lại.

Tuy Trình Tiềm hỏi một câu nói một câu, nói rất sơ sài, nhưng Nghiêm Tranh Minh nhạy bén cảm giác được hắn bị dồn vào tử địa rồi mới sinh ra quá trình này. Dường như vừa đúng với ‘Thiên địa nhân’ ba kiếp, tương ứng với ba cái khoá trong phong sơn lệnh… Là trùng hợp sao?

Y thử dùng nguyên thần đối đầu thăm dò thần thức trong ấn chưởng môn một chút, ấn chưởng môn rất khoan dung, sẽ không đả thương y. Cứ như bao dung một tiểu bối không hiểu chuyện, chỉ hơi tăng thêm một ít, để y cảm giác được mình là con kiến rung cây, còn kém xa lắm, ít giở trò khôn vặt.

Nghiêm Tranh Minh lượn quanh ‘nhân toả’ trong lòng y, rồi chuyển tới phía sau ‘địa toả’ trước mặt. Y đưa thần thức dò vào, chỉ thấy bên trong có bốn ô màu xanh trắng đỏ đen, chia ra bốn phương. Trong mỗi một ô có một cái lỗ khoá, trong đó ba cái thì đóng chặt, duy chỉ có khoá thuộc về đảo Thanh Long đã mở ra.

Đây là chuyện gì?

(1): Nếu có người nói với bạn: “Đứa trẻ này không có mẹ”

Bạn sẽ hỏi: “Tại sao vậy?”

Sau đó người ta sẽ nói: “Bởi vì mẹ nó chết sớm”

Bạn lại hỏi: “Tại sao vậy?”

Người đó lại nói: …

Bạn chỉ có thể hỏi: “Tại sao vậy?”

Thế nên người đó cứ tiếp tục nói: …

Rồi bạn cứ hỏi: “Tại sao vậy?”

Nên mới nói đứa trẻ không có mẹ, nói ra thật quá dài…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi