「Dựa dẫm và thủy chung gì đó ném hết cho chó ăn đi」
Chương 18: Chỉ là bạn bè
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ninh Lập Hạ mở cửa, nhìn thấy em gái và Tưởng Thiệu Chinh cùng đứng ở bên ngoài thì sững sờ, thật lâu không phản ứng lại.
Sau đó thấy Nhan Hàn Lộ len lén nháy mắt với mình một cái, vui vẻ gọi "Hàn Lộ", Ninh Lập Hạ mới hồi thần, khách sáo mời Tưởng Thiệu Chinh đứng ngoài cửa vào uống trà.
Tưởng Thiệu Chinh lịch sự từ chối, đang chuẩn bị rời khỏi thì âm thanh ngọt ngào nũng nịu của Nhan Hàn Lộ vang lên từ phía sau: "Cứ thế mà đi hả?"
"Còn việc gì sao?"
"Tự nhiên em thèm ăn kem, anh xuống tầng giúp em mua rồi mang lên đây nha?"
Tưởng Thiệu Chinh không nhận lời, chỉ nói: "Sáng mai anh có tiết, găp lại."
"Này! 'Cần giúp gì cũng đừng khách sáo, chỉ cần có thể làm anh nhất định sẽ làm', lời này là ai nói ấy nhỉ? Quay đi quay lại đã định nuốt lời?"
"Thèm ăn kem thì trong tủ lạnh có, không phải làm phiền người khác." Ninh Lập Hạ nói thay Tưởng Thiệu Chinh, "Thầy Tưởng, vậy em không tiễn anh nữa."
"Chị có làm phiền em đâu, nặng lời thế làm gì!" Vừa quay đầu, thấy được sắc mặt của chị gái, Nhan Hàn Lộ không dám nói tiếp nữa, le lưỡi, nói với Tưởng Thiệu Chinh, "Về đến nhà nhớ gọi cho em nha!"
"Em đang làm trò gì đây?" Tưởng Thiệu Chinh vừa đi xa, Ninh Lập Hạ lập tức nghiêm mặt hỏi.
"Em có làm gì đâu!" Nhan Hàn Lộ cười, trong mắt không có ý tốt, "Chị đang định mời Tưởng Thiệu Chinh và Đường Duệ Trạch đến nhà ăn cơm mà đúng không? Em cũng muốn gặp lại những người quen cũ. Nếu chị đã nói với người ta mình là Nhan Hàn Lộ, vậy em nói mình là Nhan Cốc Vũ là được rồi, thế thì sẽ không lo bị bắt gặp nữa. Mấy người đó cũng nhiều năm rồi không gặp chúng ta, chắc chắn sẽ không phân biệt được. Dù sao cũng không thể trong lúc tụ tập để Tưởng Thiệu Chinh thình lình gặp phải 'bạn gái cũ' rồi cảm động quá ngất ra đấy đúng chứ, để em chủ động đến gặp trước vẫn hơn."
"Rồi sao nữa?"
"Không phải mẹ của Tưởng Thiệu Chinh sợ chị quấn lấy con trai bà ta lắm à? Đã thế thì em càng phải dùng tên chị quấn lấy anh ta không tha, thuận tiện trị luôn cả anh ta. Không phải sợ chủ nợ của ba biết tin tìm đến gây phiền phức, Tưởng Thiệu Chinh đã nói sẽ giúp chúng ta giải quyết rồi."
"Em rảnh rỗi vậy à?"
"Rảnh mà, rảnh muốn chết luôn đó! Dù sao cũng phải giúp chị trút giận."
"... Em định trị mẹ anh ta thế nào? Đợi anh ta yêu em rồi đá anh ta, lợi dụng thân phận bạn gái chia rẽ quan hệ mẹ con của hai người đó, hay là âm thầm theo dõi anh ta, tìm một bí mật không thể công khai của anh ta tung ra bên ngoài, khiến anh ta thân bại danh liệt?"
Nhan Hàn Lộ vờ như không nghe thấy châm chọc trong lời chị gái mình, trịnh trọng nói: "Làm mấy chuyện đó thì đơn giản lắm. Quan trọng là chị còn thích anh ta không? Nếu chị muốn về lại với anh ta, thì em giúp chị trải phẳng con đường phía trước. Còn nếu như không thích nữa, thì bị em quấn lấy rồi anh ta sẽ không còn sức mà tiếp tục theo đuổi chị, chị đỡ mất công lần nào cũng phải tìm cách từ chối."
"Muốn về lại với anh ta? Em coi chị là đứa ngốc đấy à?" Ninh Lập Hạ liếc xéo cô ấy.
"Thế thì cứ tiến hành theo đúng kế hoạch cũ, vấn đề quan trọng trước mắt là làm thế nào để khiến anh ta thích em!" Nhan Hàn Lộ vừa soi gương vừa nói, "Anh ta còn theo đuổi chị chứng tỏ là không ghét khuôn mặt này của chúng ta, xem như đã thành công một nửa. Xét về kinh nghiệm yêu đương thì em có thừa, đi đến đâu được cả đống con trai theo đuổi đến đó, kiểu đàn ông cổ hủ cứng nhắc như anh ta chắc cũng dễ thôi ha?"
Ninh Lập Hạ lắc đầu cười, cô không muốn phá vỡ cuộc sống yên bình đang có, cũng cảm thấy ý tưởng của em gái quá ngốc nghếch, thế nhưng cô biết mình không lay chuyển được cô ấy, chỉ đành tùy cho Nhan Hàn Lộ muốn làm gì thì làm: "Tùy em, dù sao cái tên 'Nhan Cốc Vũ' này cũng đã làm không ít chuyện xấu mặt, thêm vài ba chuyện nữa cũng chẳng thể tệ hơn được."
Nhan Hàn Lộ nghe vậy thì nổi giận: "Chị mới xấu mặt đó! Em không phải quả hồng mềm dễ bóp như chị! Cứ chờ mà xem, em sẽ khiến anh ta đẹp mặt!"
Nhan Hàn Lộ là người hướng ngoại, trước đó Ninh Lập Hạ không cho cô ấy liên lạc với những người quen cũ, ngày ngày nằm trong phòng chán muốn chết, bây giờ rốt cuộc được nhìn thấy ánh mắt trời, chỉ hận không thể ngày ngày ôm điện thoại hẹn bạn bè cũ từ tiểu học đến sơ trung, hai người luôn học cùng một trường, vòng bạn bè cũng giống nhau, thời gian đã quá lâu, khó mà có người nhận ra được khác biệt giữa hai "Nhan Cốc Vũ."
Ninh Lập Hạ mở tiệc mời Tưởng Thiệu Chinh và gia đình Đường Duệ Trạch, không tính trẻ sơ sinh chưa ăn được cơm, người lớn chỉ có năm người, thực đơn cũng đã chuẩn bị xong đâu vào đấy. Ai ngờ giữa đường Nhan Hàn Lộ lại kéo thêm cả Tống Nhã Nhu, Trình Thanh Khanh và mấy người bạn trước đây tham gia. Nhìn thấy danh sách khách mời càng ngày càng dài hơn, Ninh Lập Hạ suy sụp đến mức chỉ hận không thể lập tức đuổi em gái về nơi sản xuất.
"Càng nhiều người càng vui mà, quan hệ bạn bè hồi nhỏ trong sáng biết bao nhiêu! Hơn nữa bọn họ bây giờ đều là người có máu mặt, làm thân trở lại rồi em xem sau này còn ai dám đến chỗ chị gây rối nữa? Đây gọi là lôi kéo quan hệ chị hiểu không!"
"Người nấu cơm có phải em đâu! Em muốn hại chị mệt chết hả? Còn nữa, nhà của chị cũng chỉ đến một trăm mét vuông, nhét được nhiều người như thế không?"
"Đến nhà Đường Duệ Trạch đi, em và anh ấy thỏa thuận xong rồi! Nhà anh ấy lớn." Hơi dừng lại, sau đó lại tiếp, "Hừ, vợ anh ấy cũng bình thường thôi, em mà không đi thì chưa biết được Đường phu nhân sẽ là ai đâu!"
"Em gặp vợ anh ấy rồi thì phải biết Đường Duệ Trạch thích kiểu người an tĩnh dịu dàng, đâu có giống cái đứa điên điên ngốc ngốc như em? Đừng có mơ mộng nữa."
"Xí! Chị đây là trả thù. Tự nhiên em nhảy ra nói mình là Nhan Cốc Vũ, khiến Tưởng Thiệu Chinh ngày ngày gửi quà đến đây, làm chị khó chịu rồi chứ gì?"
"Không phải."
"Đã thế," Nhan Hàn Lộ ngồi phịch xuống sô pha, dùng tông giọng quãng tám của mình nói, "Bắt đầu từ ngày mai em sẽ mở chiến dịch tấn công toàn diện với thầy Tưởng!"
"... Chúc em thành công."
Không thể thích nổi Nhan Hàn Lộ không chỉ có Đường Duệ Trạch, mà còn có Tưởng Thiệu Chinh.
Sau khi "Nhan Cốc Vũ" xuất hiện, hắn không liên lạc với Ninh Lập Hạ nữa, còn chưa tìm được cơ hội nói rõ với Nhan Cốc Vũ, hắn thật sự không thể thuyết phục bản thân tiếp tục theo đuổi em gái của cô.
Thế nhưng, mấy ngày liên tiếp, Nhan Hàn Lộ đều không cho hắn cơ hội này.
Tưởng Thiệu Chinh rốt cuộc cảm thấy Nhan Cốc Vũ trước mắt và Nhan Cốc Vũ của bảy năm trước đã thay đổi. Cô bé của bảy năm trước tuy cũng thích bám lấy hắn, cũng thích ăn vạ đòi hỏi hắn làm cái này cái kia, thế nhưng vẫn sẽ nghe lời hắn, hoàn toàn không giống như bây giờ không ngừng bày trò thông minh vặt, còn lợi dụng sự đồng cảm của hắn mà tùy tiện làm bậy.
Hắn xem sự biến hóa này là do sau bảy năm trong lòng mình đã có người khác.
Lần thứ ba lẳng lặng rút cánh tay bị ôm chặt ra, Tưởng Thiệu Chinh nói với Nhan Hàn Lộ: "Anh không muốn xem phim, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh ăn tối đi, có chuyện muốn nói với em."
Chờ cô ăn xong, Tưởng Thiệu Chinh từ đầu đến cuối chưa từng động đũa mới lên tiếng: "Bảy năm không tính là ngắn, rất cảm ơn vì thời gian qua lâu thế rồi em vẫn còn mang theo kỳ vọng với anh. Thế nhưng rất xin lỗi em, anh lại khiến em thất vọng rồi."
"Vì sao? Em làm gì khiến anh không vui hả?" Mắt thấy không thể giả ngốc thêm nữa, Nhan Hàn Lộ lập tức giả vờ đáng thương.
"Anh đã thích người khác rồi." Tưởng Thiệu Chinh biết, thà là đau ngắn còn hơn đau dài, hắn phải dứt khoát một lần với "Nhan Cốc Vũ."
Nhan Hàn Lộ im lặng rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiệu Chinh, hai mắt đã đỏ au: "Có người để thích rồi rất tốt mà, em nên chúc mừng anh mới phải."
Thấy cô ấy hiểu chuyện không khóc không nháo, Tưởng Thiệu Chinh hơi bất ngờ, càng thêm áy náy: "Anh nói biết em quay lại rất vui là nói thật, muốn giúp đỡ em cũng là thật, sau này em cần gì có thể tìm đến anh bất cứ lúc nào."
"Em không cần gì cả, chỉ muốn biết người anh thích là ai."
Tưởng Thiệu Chinh khựng lại, không trả lời.
"Yên tâm, em sẽ không tìm người đó gây sự đâu, chỉ muốn biết anh thích người như thế nào thôi." Nhan Hàn Lộ biết, với tính tình của Tưởng Thiệu Chinh, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra ba chữ "Ninh Lập Hạ."
Thấy hắn trầm mặc không nói, Nhan Hàn Lộ tiếp tục giả vờ đáng thương, đầu cúi thấp hơn, nhỏ nhẹ nói: "Chuyện anh không thích em, bảy năm trước dì Vương cũng đã nói cho em biết rồi. Dì Vương nói rất đúng, là em cứ quấn lấy anh, anh không có lỗi gì cả."
"Em nói mẹ anh?"
Nhan Hàn Lộ "ừm" một tiếng.
Tưởng Thiệu Chinh híp mắt: "Chuyện xảy ra khi nào? Bà ấy nói gì với em?'
"Chính là buổi sáng ngày em trốn đi, anh không biết? Nhưng nếu anh không nói thì sao dì biết được chỗ hẹn của chúng ta? Dì nói em không có mẹ dạy nên mới không biết xấu hổ quấn lấy anh. Nói ba em cũng là kẻ không ra gì, chắc là ba đã xúi giục em làm thế."
Tưởng Thiệu Chinh hít vào một ngụm khí lạnh, mất rất lâu mới lên tiếng: "Chỗ hẹn nào chứ? Anh không biết."
"Em kẹp một tờ giấy đặt trong hộp quà có mặt dây chuyền đựng ảnh đưa cho anh ấy, trên đó viết là đang chờ anh ở đâu... Sau khi trốn từ Trình gia ra ngoài em đã rất sợ, lại không biết phải đi đâu..."
"Sau khi ba đi, thái độ của chú dì Trình ngày càng tệ..." Nhan Hàn Lộ không biết quan hệ của Tưởng Thiệu Chinh và Trình gia, không nói rõ.
"Hiểu rồi. Nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy món quà nào như em nói, anh nhớ là em đưa cho anh một cái đồng hồ."
...
Nửa cái cuối tuần chạy đi chạy lại, còn phải đội mưa chạy về, Nhàn Hàn Lộ cảm thấy rất mất mặt, ngồi trên ghế sô pha mắng Tưởng Thiệu Chinh cả tiếng đồng hồ còn chưa hết giận.
"Loại đàn ông có mắt như mù thế mà chị cũng nhìn trúng!"
Ninh Lập Hạ dỗ dành em gái, tự thừa nhận: "Làm gì có ai không có thời trẻ trâu ngu xuẩn. Em kiên trì thêm tí nữa khéo thành công đấy."
"Chị nghĩ em ngốc đấy à? Kiên trì thêm chỉ khiến anh ta càng chán ngán em. Nhưng cũng không tính là công dã tràng, nhân lúc anh ta đối với em, à không, là vẫn còn áy náy với chị của quá khứ, em phải nắm giữ cái sự oan ức này mà kể toàn bộ xấu xa của mẫu thân đại nhân nhà anh ta ra. Hôm nay có thể nhìn ra anh ta không hề cảm kích những việc mẹ làm cho mình, còn có vẻ rất tức giận."
Ninh Lập Hạ không có biểu cảm gì: "Chuyện đã qua rồi thì nhắc lại làm gì. Người ta là mẹ con, biết rồi thì cũng chẳng thế nào được."
"Dù sao cũng không thể khiến chị ăn thiệt một mình, để họ cãi nhau một trận cũng đã. Đúng rồi, Tưởng Thiệu Chinh nói anh ta không thấy tờ giấy nào trong đó, còn nói anh ta nhớ là chị tặng đồng hồ cơ. Nhìn vẻ mặt đó thì chắc là không nói dối đâu."
Ninh Lập Hạ hơi ngẩn ra, sau đó lại cười lạnh: "Anh ta không nói dối, chỉ là nhìn nhầm thôi. Nhưng đúng là không trách anh ta được, không mở ra xem chỉ nhìn hộp bên ngoài thì không thể phân biệt được, hộp đựng hai loại này khá giống nhau."
Điều khiến Nhan Hàn Lộ cực kỳ thất vọng chính là Tưởng Thiệu Chinh không hề chạy đi chất vấn mẹ hắn, tính tình của hắn vốn là như vậy, dù tức giận thế nào cũng sẽ không lớn tiếng với ai. Với hắn, đã tổn thương rồi, lãng phí thời gian để tức giận bất bình thì chi bằng tìm cách thực tế nhất bù đắp lại.
Nhưng tuy là Tưởng Thiệu Chinh không muốn tính toán với bà, Tưởng phu nhân lại tự gọi điện đến.
"Có nhà không?"
"Ừm."
"Mẹ hầm canh cho con, bây giờ mang qua."
"Con đang bận, không cần đâu."
Bà không nhận ra giọng điệu lạnh nhạt của hắn, nhưng cảnh giác hẳn lên: "Ăn một bát canh thì mất bao nhiêu thời gian đâu, không lẽ nhà con đang có người khác mới không muốn mẹ đến?"
"Ý mẹ là gì ạ?"
"Nghe nói Nhan Cốc Vũ về rồi, còn mời con đến nhà ăn cơm. Con đồng ý rồi?"
"Vì sao phải từ chối? Tống Nhã Nhu nói với mẹ đúng không?" Tưởng Thiệu Chinh sớm đã đoán ra mẹ mình không chỉ muốn đến đưa canh, càng trở nên không kiên nhẫn, "Người mời ăn cơm là em gái của cô ấy."
"Con đang dùng cái thái độ gì nói chuyện với mẹ đấy? Chị em hai người đó đều như nhau cả thôi, gọi điện không nói rõ được, con ở nhà đừng ra ngoài, hai mươi phút mẹ đến nơi."
Vừa vào đến nhà, Tưởng phu nhân lập tức nhìn quanh phòng, không thấy có gì đáng nghi thì sắc mặt mới hòa hoãn xuống. Bà đi vào đến bếp, mới phát hiện tay trống không.
"Mẹ bị con chọc giận hồ đồ luôn rồi đây này, đến đưa canh lại quên canh ở nhà. Chỗ này của con có rau thịt gì không, mẹ làm luôn ở đây, suốt ngày ăn đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe."
"Mẹ muốn nói gì thì nói luôn đi, không cần phải mất công vậy. Con ăn tối rồi, bây giờ không đói."
"Con ăn tối với ai?"
"Nhan Cốc Vũ." Tưởng Thiệu Chinh thản nhiên đáp.
Nghe đến cái tên này, Tưởng phu nhân lập tức nhảy dựng: "Trên đời này sao lại có loại mặt dày như thế! Vừa quay lại đã muốn quấn lấy con."
"Bảy năm trước mẹ nói muốn tìm cô ấy nói chuyện, để cô ấy tránh xa con một chút, lúc đó con còn tưởng kể cả có đi gặp thì mẹ cũng sẽ biết chừng mực nói nhẹ vài câu thôi, thật không ngờ... Mẹ thật sự khiến con thất vọng, con cứ nghĩ một người có tri thức luôn ôn nhu như mẹ sẽ không biết dùng những từ 'không biết xấu hổ', 'mặt dày' để nói về người khác."
Một ngày trước ngày sinh nhật bảy năm trước, người mẹ vốn bận rộn đến mức không nhớ cả tuổi của hắn lại bỗng nhiên đến nhà ông nội, nhưng hóa ra không phải vì muốn chúc mừng sinh nhật hắn mà là ép hắn gọi điện thoại phân rõ ranh giới với Nhan Cốc Vũ, hắn không muốn thì bà lại tuyên bố sẽ tự tìm cô nói chuyện.
Lúc đó Nhan Cốc Vũ nhạy cảm thế nào, hắn không thể ngăn mẹ mình, chỉ đành tìm cách ngăn cô không đến nhà ông nội. Chỉ cần qua ngày sinh nhật này, mẹ hắn sẽ phải quay về bệnh viện, không có thời gian để tâm đến chuyện này nữa.
Không ngờ mọi chuyện lại biến thành phức tạp hơn hắn tưởng, hèn gì sau ngày hôm đó hắn không gọi được cho Nhan Cốc Vũ nữa.
Tưởng phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Mẹ biết ngay con nhỏ đó sẽ cáo trạng với con. Có phải con vẫn cảm thấy nó đáng thương tội nghiệp? Mẹ nhổ vào! Cái trò vặt cổ lỗ sĩ đó mà con cũng dính, con mới khiến mẹ thật thất vọng!"
Tưởng Thiệu Chinh từ nhỏ đã được giáo dục không thể cãi lời người lớn, hắn cực lực đè xuống tức giận, trầm trọng nói: "Mẹ đã vất vả cả một ngày rồi, về nghỉ sớm đi ạ, con không tiễn nữa."
Thế nhưng Tưởng phu nhân còn tức giận hơn cả hắn, dĩ nhiên không thể cứ thế mà đi, bà khó tin hỏi: "Con đuổi mẹ? Con thích con nhỏ kia đến nỗi không phân biệt được tốt xấu đúng không?"
"Chuyện này và thích hay không không liên quan. Mẹ đã dạy con, làm người thì không thể bỏ đá xuống giếng. Thế nhưng cô ấy đã đáng thương đến mức không còn gia đình rồi, vậy mà mẹ vẫn nhẫn tâm bóp nát chút tự tôn cuối cùng của cô ấy. Chỉ là thích con thôi mà, cô ấy đã làm sai cái gì? Sao mẹ còn mang cả ba mẹ cô ấy ra mà xỉ nhục như thế?"
"Câu dẫn con trai mẹ mà nói là không sai? Mẹ cũng chẳng nhớ khi đó nói gì với nó, nhưng những câu này cũng chẳng sai, chẳng phải đổ oan cho ai! Nói cho nó biết ba nó đã làm những việc ghê tởm thế nào mà gọi là xỉ nhục? Ha ha, có trách thì trách nó có người ba quá đáng để tự hào thôi!"
Lần đầu tiên trong đời Tưởng Thiệu Chinh phát hiện mẹ mình lại là một người không thể nói lý như vậy, dứt khoát quay về thư phòng.
Tưởng phu nhân đuổi theo: "Con muốn chọc mẹ tức chết có phải không hả!"
"Mẹ đừng nhúng tay vào chuyện của con nữa, càng đừng đi tìm Nhan Cốc Vũ. Con giun xéo lắm cũng quằn, đạo lý này hẳn là mẹ hiểu."
Thấy trong mắt con trai đã thoáng qua tức giận thật sự, Tưởng phu nhân dừng lại, mất một hồi lâu mới ổn định được tâm tình, nhẹ giọng nói: "Vậy con cũng nên hiểu là mẹ muốn tốt cho con thôi. Con luôn là niềm tự hào của mẹ, con bảo mẹ sao mà đứng trơ mắt nhìn con tự hại mình thế được! Mẹ nhất định không thể để con bị dính một vết nhơ nào! Từ nhỏ đến lớn, những chuyện mẹ không cho con làm nhưng con không nghe lời nhất quyết phải làm, có chuyện nào mà sau đó không phải hối hận không?"
Nói mấy câu tâm tình lại kích động lên: "Con của bao nhiêu đồng nghiệp của cả mẹ cả ba con, con của người quen bạn bè, thiếu gì những cô gái trong sạch? Con thì lại cứ nhất định muốn dính vào con gái của tội phạm bỏ trốn!"
"Quan hệ của ba mẹ con bé Nhan Cốc Vũ kia đã rối như tơ vò, mẹ thì vừa ly hôn đã vội tái hôn, còn không biết được có phải trước khi ly hôn đã ở ngoài vụиɠ ŧяộʍ gì rồi không, phẩm hạnh không thể chấp nhận được! Ba nó thì càng không phải nói, nợ nần khắp nơi, tính riêng những người chúng ta quen biết đã không đếm nổi. Gia đình thành cái dạng đó nếu thật sự thích con thì phải tự giác tránh đi mới đúng, đỡ khiến con dính phải xui xẻo theo! Con cứ để nó quấn lấy thế thì lấy đâu ra chuyện tốt đẹp? Chẳng lẽ phải giúp nhà nó trả nợ? Hay muốn ở bên cạnh nó rồi bị người ta đuổi gϊếŧ cùng sao? Số nợ đó vốn không thể nào trả hết được!"
Tưởng Thiệu Chinh không nghe nổi nữa, đóng sầm cửa đi ra ngoài.
...
Bữa tiệc ngày hôm sau vẫn diễn ra như bình thường tại nhà Đường Duệ Trạch, người tham dự rất đông, Ninh Lập Hạ bận nên không thể đến sớm, chỉ có thể đặt hai bàn giao từ Nguyệt Quang Vân Hải đến, rồi chuẩn bị thêm mấy món sở trường.
Chỉ là đến cuối cô lại không có cơ hội xắn tay vào làm, có không ít các cô gái bà vợ được đưa theo đến bữa tiệc, người nào người nấy lên được phòng khách vào được nhà bếp, muốn khiến chồng mình bạn trai mình nở mày nở mặt, người không có bạn trai thì càng hăng hái năng nổ muốn phát huy, dù sao Nhan Hàn Lộ đã gọi đến không ít thanh niên tuấn tú.
Tưởng Thiệu Chinh hôm nay có lớp nên đến muộn hơn cả Tống Nhã Nhu. Nhan Hàn Lộ mặt dày, hoàn toàn coi như đã quên mất chuyện bị "từ chối", cười tít mắt ra đón hắn.
Thấy tâm trạng cô ấy tốt như vậy, cũng không quá mức đau thương như trong tưởng tượng của hắn, còn đi xung quanh tìm những anh chàng dễ nhìn tán gẫu thì Tưởng Thiệu Chinh khẽ thở ra một hơi, xoay người tìm Ninh Lập Hạ.
Tiếc là Ninh Lập Hạ cũng chỉ nói vài câu khách sáo với hắn rồi nhanh chóng rời khỏi, hoàn toàn không có ý định cùng hắn trò chuyện tâm tình.
Nhân lúc không có ai đến bắt chuyện với mình, Tưởng Thiệu Chinh đuổi theo cô giải thích.
"Gần đây không liên lạc với em là vì có chị gái em ở đây."
"Anh có chuyện gì cần liên lạc với em?" Ninh Lập Hạ cười.
"Có hai chuyện. Một là muốn hỏi chị em gần đây thế nào, có gì cần anh giúp không, việc học hoặc là công việc anh đều có thể hỗ trợ, anh sợ hỏi trực tiếp em ấy sẽ khách sáo không nói."
"Chị ấy rất tốt, không cần phiền đến anh đâu."
Nghe ra được giọng nói lạnh nhạt của cô, Tưởng Thiệu Chinh nhẫn nại giải thích: "Lúc đầu đúng là anh không muốn thừa nhận đã thích em, cũng từng muốn trốn tránh, nguyên nhân duy nhất chính là Cốc Vũ. Không chỉ có em, anh cũng cảm thấy rất khó xử, không biết phải đối mặt thế nào với em ấy, nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ em. Phía Cốc Vũ anh sẽ giải quyết tốt, nhất định sẽ không khiến em phải khó xử. Hi vọng em đừng vì chuyện này mà trốn tránh anh."
Ninh Lập Hạ liếc mắt nhìn Nhan Hàn Lộ ở cách đó không xa, khẽ cười, nói với Tưởng Thiệu Chinh: "Lo lắng của anh hoàn toàn là không cần thiết. Dù là 'Nhan Cốc Vũ' hay là "Ninh Lập Hạ' thì đều không có hứng thú với anh, càng sẽ không vì anh mà đau lòng. Nếu em né tránh anh, thì nguyên nhân chỉ có một là em không thích anh. Nếu anh không muốn em khó xử, vậy thì đừng để em phải nhắc lại những lời này thêm một lần nào nữa."
Thấy Ninh Lập Hạ đi rồi, Tống Nhã Nhu mới đi đến bên cạnh Tưởng Thiệu Chinh.
Cô ấy khẽ mỉm cười gật đầu với Đường Duệ Trạch đứng ở đằng xa đang chào mình, sau đó đưa cốc mật ong táo đỏ câu kỷ cho Tưởng Thiệu Chinh: "Sắc mặt kém thế, hôm qua không ngủ đủ giấc hả?"
Tưởng Thiệu Chinh chỉ nói cám ơn, không trả lời.
"Nếu là vì chuyện của dì khiến cậu buồn bực không vui thì cho mình xin lỗi. Lúc đó thật sự chỉ là vô tình nói ra, không ngờ khiến dì quay sang trách mắng cậu."
"Không liên quan đến cậu. Dù cậu không nói thì bà ấy sớm muộn cũng biết chuyện Cốc Vũ quay về."
"Đêm qua dì gọi điện cho mẹ mình, nói cậu cãi nhau với dì rồi đóng cửa bỏ đi. Dì lo lắng mới đuổi theo ra ngoài, ngã trẹo chân, nhờ mẹ mình đến đón, lúc về đến nhà mình thật sự nhìn dáng vẻ của dì rất đáng thương... Tuy là mình không phải người trong cuộc, nhưng vẫn có vài câu muốn nói."
"Cậu nói đi."
Nhận được sự đồng ý của Tưởng Thiệu Chinh, Tống Nhã Nhu mới tiếp tục: "Dù đúng dù sai, có những người ba mẹ đều là vì muốn tốt cho con cái mình. Nếu không phải bảo vệ con cái thì ai muốn làm kẻ ác đâu? Dì nói những lời khó nghe với Cốc Vũ là không đúng, nhưng cũng là vì lo cho tương lai của cậu, cậu không muốn nghe thì cứ để tai trái chui qua tai phải là được, sao phải quan trọng hóa lên làm gì? Ầm ĩ một trận, dì chỉ càng không vừa mắt với Cốc Vũ, con đường sau này của hai người lại càng khó khăn trắc trở hơn... Hôm nay dì nghỉ ở nhà một ngày dưỡng thương, cậu cũng về nhìn một cái đi?"
"Mình và Cốc Vũ bây giờ chỉ là bạn bè thôi, không có đường gì cần đi. Phía mẹ mình tạm thời sẽ không đi. Nhờ cậu nói với bà ấy giúp là mình lớn rồi, sẽ tự biết chừng mực."
***
88: 2 chương truyện này thay lời cám ơn đến Hồng Giang đã donate cho Bát ^^~