LÚC TÀN CANH

「Đôi khi chúng ta nên học cách im lặng」

Chương 19: Cầu hôn

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Dù vậy thì công đoạn chuẩn bị trước cũng rất bận rộn, mấy ngày sau đó Ninh Lập Hạ đều trong trạng thái mệt mỏi, giống như cơ thể đã hoàn toàn kiệt sức. Hiệu suất làm việc quá thấp khiến công việc chồng đống, đợi người phụ trách của Tưởng thị và Vạn Phong gửi mail thúc giục một lần Ninh Lập Hạ mới nhớ phải mang hàng mẫu qua.

Tòa nhà của Tập đoàn Tưởng thị nằm ở đoạn đường sầm uất nhất, bãi đỗ xe xung quanh đều đã kín chỗ, Ninh Lập Hạ loanh quanh một vòng lớn, cuối cùng dứt khoát bỏ xe ở khu cấm đậu xe -- thà bị phạt tiền còn hơn là đến muộn.

Ai ngờ lúc Ninh Lập Hạ từ trong Tưởng thị đi ra đã không thấy xe đâu, hỏi cảnh sát ở gần đó mới biết là xe bị kéo đến một bãi đỗ xe còn trống gần đây. Mà cái gọi là "gần đây", thật ra cũng cách chỗ này mấy cây số.

Không còn cách nào khác, Ninh Lập Hạ chỉ đành vẫy taxi qua đó, đứng bên đường năm phút vậy mà chờ được chiếc xe dừng lại đầu tiên là của Tưởng Thiệu Chinh.

"Sao em lại ở đây?"

"Xe bị cảnh sát giao thông kéo đi rồi."

"Lên xe đi."

"Không cần, em tự gọi xe được."

Tưởng Thiệu Chinh không nhiều lời, trực tiếp xuống xe mở cửa cạnh ghế tài xế.

Dù không tình nguyện, Ninh Lập Hạ vẫn phải ngồi lên.

Suốt đoạn đường hai người đều không nói với nhau một câu, bầu không khí rơi vào lúng túng.

Nộp tiền phạt và tiền gửi xe xong, Ninh Lập Hạ cố không đau lòng vì vết xước mới trên xe, nhanh chóng nói cám ơn với Tưởng Thiệu Chinh rồi chuẩn bị ngồi vào xe quay về.

Thế nhưng hắn đã nhanh tay hơn chặn trước cửa xe cô.

"Không muốn nhìn thấy anh đến thế à?"

"Nào có. Anh giúp em hết lần này đến lần khác, em phải cám ơn anh mới đúng."

"Anh không muốn nghe 'cám ơn', chỉ muốn nghe lời nói thật. Em chán ghét anh là vì chị gái của em?"

Ninh Lập Ha không lên tiếng, cứ coi là vậy đi.

Nhớ lại khuôn mặt rưng rưng nước mắt kia của "Nhan Cốc Vũ", Tưởng Thiệu Chinh hơi ngừng lại, nói: "Anh từ chối em ấy dứt khoát như vậy là vì không muốn làm tổn thương em ấy thêm nữa."

Ninh Lập Hạ cũng hết sạch kiên nhẫn, đầu óc nóng lên: "Nhan Cốc Vũ của bảy năm trước dính lấy anh không buông chắc chắn đã khiến anh chán ghét lắm đúng không? Thế nhưng vì giữ cái thứ gọi là phong độ của mình mà anh không chịu nói ra, để cô ấy ngu ngốc tin bản thân cũng chiếm vị trí nào đó trong lòng anh, khiến cô ấy tin rằng cho dù cả thế giới quay lưng với mình thì vẫn còn có anh. Không sai, em cũng cho rằng nếu như không thích một người, thì dứt khoát một lần còn tốt hơn rất nhiều so với liên tục cho người ta hi vọng, thế nhưng vì sao năm đó cũng giống như vậy, anh lại không dứt khoát được một lần đi?"

"Sau khi biết Nhan Cốc Vũ từ giờ sẽ không lượn lờ trước mặt nữa chắc anh đã vui đến mức hận không thể mở tiệc chúc mừng nhỉ? Ba tháng trước gặp lại em còn giả vờ giả vịt nói lo lắng cho Nhan Cốc Vũ, cái gì mà bảy năm rồi không quên được? Em còn tưởng tuy là anh rất giả tạo, nhưng vẫn còn xíu xiu lương tâm cắn rứt cơ đấy!"

"Lúc trước chính miệng anh nói 'Cô ấy là hôn thê của anh', đúng không? Bây giờ Nhan Cốc Vũ quay về rồi đấy, sao lại nói chia tay?"

"Tưởng Thiệu Chinh, thà rằng anh né tránh cô ấy, xỉ nhục cô ấy, hay là làm gì càng quá quắt hơn cũng được. Nếu không có anh thì mỗi lần nhớ lại quá khứ đã không khiến cô ấy cảm thấy bản thân giống như một con hề."

"Em luôn nghĩ như thế về anh sao?" Bàn tay chặn trên cửa của Tưởng Thiệu Chinh buông thõng, khó tin hỏi.

Ninh Lập Hạ lười tốn nước bọt với hắn, cười lạnh một cái rồi ngồi vào xe, nhanh chóng rời khỏi.

Chưa đến một phút sau cô đã hối hận rồi. Chỉ vì nhất thời không kiểm soát được bản thân mà nói ra những lời không suy nghĩ, đúng là ấu trĩ ngu xuẩn chẳng khác gì ở quá khứ.

...

"Người không biết mà nhìn thấy dáng vẻ này còn tưởng là em bị đàn ông đá đấy."

Ninh Lập Hạ đang thất thần đứng trước cửa sổ lúc này mới giật mình nhận ra Ninh Ngự đã ở ngay đằng sau.

"Muốn bị đá cũng phải có đàn ông đã." Cô cười đặt cốc cà phê trong tay sang bên cạnh, hỏi: "Anh đến lúc nào thế?"

"Sáng nay đã đến rồi."

"Sao không gọi cho em?"

"Có hẹn bàn chuyện làm ăn, cũng vừa mới xong thôi." Anh ta cầm cốc cà phê còn nguyên xi lên nhấp một ngụm, "Nguội rồi, lãng phí quá."

"Để em pha ly khác cho anh."

"Tôi muốn ăn cháo."

"Từ khi Hàn Lộ đến bọn em đều ăn ở nhà, phòng làm việc không có nguyên liệu nấu nướng gì, về nhà em đi."

"Em gái em vẫn ở nhà?"

"Không nghe nói là hôm nay ra ngoài."

"Thế thì đi chỗ khác."

Ninh Ngự đưa cô đến một tiểu khu khác cách khá gần nhà cô.

"Anh thuê nhà này từ bao giờ thế?" Anh ta vốn rất ít khi đến đây, đến thì đều ở khách sạn.

"Mua ngay sau ngày gặp em gái của em. Con bé đó quá ồn ào, nhìn mặt là mất hết hứng ăn."

"... Chỉ vì muốn có chỗ yên tĩnh để ăn mà mua căn nhà này? Đúng là tư bản, mua nhà cứ như mua rau ngoài chợ. Ngày nào em cũng chạy đông chạy tây bận tối mắt tối mũi mà vẫn phải ở nhà đi thuê này."

"Nếu em chịu ngoan ngoãn nấu cơm cả đời cho tôi, thì căn nhà này tặng cho em."

Ninh Lập Hạ luôn phản ứng chậm hơn nửa nhịp, nhất thời không nhìn ra hàm ý trong câu nói đó, cười vui vẻ cảm thán: "Vì cái ăn mà Ninh tổng cũng chịu bỏ vốn thật."

Ninh Ngự không nói nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn biểu tình trên mặt anh ta, trong lòng lộp bộp vài cái, miễn cưỡng tiếp tục giả ngốc: "Em cố gắng học đủ thứ, không ngờ cuối cùng lại làm giàu bằng con đường nấu nướng."

"Tôi vẫn luôn không đành lòng nói với em, đồ ăn em làm tôi phải cố gắng lắm mới nuốt được vào bụng."

Ninh Lập Hạ đang nhặt rau, nghe thấy lời này thì lập tức bỏ việc trên tay xuống: "... Ai bắt anh ăn hả? Không ăn được còn bắt em làm!"

"Dù sao cũng phải thích ứng dần. Tôi đang cầu hôn, không lẽ em không hiểu?"

"Cầu hôn em? Anh mới chịu phải đả kích gì hả? Em còn không phải bạn gái của anh... Mà em vẫn nghĩ người giàu có như anh mà cầu hôn thì phải bày trận địa hoành tráng lắm, tặng biệt thự gì đó đại loại thế."

"Thời gian em ở bên tôi lâu hơn tất cả những người bạn gái trước, hơn nữa yêu đương cũng không phải điều kiện tất yếu để kết hôn. Biệt thự? Được thôi, dù sao tôi cũng bị em nhân lúc cháy nhà mà hôi của không ít lần rồi."

"Phương thức cầu hôn của anh đặc biệt thật đấy, hôm nay không phải ngày cá tháng tư đấy chứ?"

"Không phải em không biết tôi thích em."

"Em vẫn tưởng giữa chúng ta là tình hữu nghị thuần khiết, chuyện anh thích thầm em này chắc cần thời gian để tiêu hóa."

"Một đêm đủ không?"

"..."

"Tôi đã cân nhắc rất lâu, nếu em đã khăng khăng muốn ở lại đây, vậy tôi không ép em nữa. Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải trở thành vợ tôi. Hoặc là kết hôn hoặc là cùng tôi rời khỏi đây, chọn hai trong một."

"Nhưng anh là anh trai trên danh nghĩa của em đấy."

"Em không cần bận tâm chuyện này."

"Nếu em nói không thì sao... Anh sẽ không thẹn quá hóa giận mà đuổi em đi đấy chứ?"

"Em cứ thử xem." Ninh Ngự cũng không biết phải làm sao với cô, lắc đầu cười, "Thế giới này làm sao thế nhỉ, tôi còn nghĩ người không có giá trị thị trường như em mà nghe tin có người muốn lấy mình thì sẽ mừng đến mức lệ rơi đầy mặt cơ đấy."

***

88: Bữa nay đọc bình luận của 1 cô nàng cực kỳ tâm đắc, nam 9 là của nữ 9, còn nam phụ là dành cho độc giả, mọi người thích thì ký nhận lẹ thôi chần chờ gì nữa :>>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi