LỤC THIẾU PHU NHÂN YÊU EM NHẤT ĐỜI


Vừa mới nghe tin hôm nay Mặc Hân Nghiễn xuất viện, thím Trương và người làm trong nhà đã tất bật chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để chào đón cô về nhà.

Ông bà Lục cũng đã mua thêm bao nhiêu là đồ bổ và những bộ quần áo cho trẻ sơ sinh rồi gửi tới.

Vì chưa biết giới tính của em bé nên quần áo, đồ chơi cho trai hay gái ông bà Lục đều mua đủ cả.

Bà Lục đã đợi cái khoảnh khắc này lâu lắm rồi nên lúc mới chỉ vừa nghe tin con dâu đậu thai một phát là phòng đi mua đồ ngay lập tức.
"ây dô, tiểu Nghiên à, trưa nay thím và mọi người đã làm rất nhiều món con thích đó, có sườn sào, trứng hấp và cả..."
Mặc Hân Nghiên nhìn bàn thức ăn mà loá hết cả mắt
"tiểu Nghiên à, ăn nhiều một chút, món này, món này, món này nữa" thím Trương và Lục Triết Hạo liên tục gắp đồ ăn vào bát cô, đồ ăn trong bát cô sắp chất thành núi tới nơi rồi
"em không ăn nổi nữa" Mặc Hân Nghiên nhăn mặt nhìn bát cơm vẫn còn hơn phân nửa
"bà xã, còn chưa hết nửa bát mà"
"em muốn ăn dưa hấu, nhé!" Mặc Hân Nghiên nũng nịu xin xỏ
Giờ mà có mấy miếng dưa mát lạnh, cắn vào là ứa nước ra, vị thì ngọt lịm.


Cô chỉ mới nghĩ đến thôi là đã muốn ăn rồi.
Tối đến, trong phòng ngủ, ánh đèn ngủ vàng vàng nhạt rọi sáng.

Lục Triết Hạo ngồi tựa lưng vào thành giường phủ da mềm mại, trên đùi là một chiếc máy tính, hai tay lướt trên bàn phím tạo ra những tiếng lạch cạch vui tai.

Cứ lâu lâu là anh lại liếc nhìn cô gái nhỏ đang say giấc nồng nằm bên cạnh.

"ông xã" Mặc Hân Nghiên bỗng tỉnh dậy, nheo mắt, quay lên gọi anh
"tỉnh?"
"dạ"
"còn đau đầu không?" Lục Triết Hạo vuốt mấy sợi tóc vướng trên trán cô
"em đỡ rồi"
"mai anh gọi Tuấn Kiệt đến khám cho em"
"cậu ấy sẽ giết anh" Mặc Hân Nghiên phì cười, Vương Tuấn Kiệt là bác sĩ giỏi được nhiều người săn đón, muốn được anh khám cho còn không được vậy mà lại bị Lục Triết Hạo hành lên bờ xuống ruộng
"anh không thiếu bác sĩ khám cho em"
"muộn rồi đấy" Mặc Hân Nghiên biết mình có cố gắng thể nào cũng không nói lại được anh, thấy máy tính vẫn còn sáng trưng liền nhắc nhờ
"ngủ thôi"
Lát sau, tay anh bỗng luồn qua lớp áo mỏng manh của cô, thật nhẹ nhàng đặt lên phần bụng vẫn còn thon gọn mà ân cần âu yếm, xoa nhẹ.

Lục Triết Hạo cảm thấy như được rót mật vào lòng.

Ngọt lịm! Cảm giác sung sướng khó tả.

Nhưng rồi một lúc sau lại hư hỏng lần mò tới nơi mềm mại cao ngất ngưởng mà xoa nắn
"anh đang sờ con hay sờ gì thế?" Mặc Hân Nghiên cảm thấy có gì đó không đúng

"anh đang sờ con" Lục Triết Hạo áp mặt vào sau gáy cô, nhắm mắt hưởng thụ
"hình như sai chỗ rồi"
"anh lại cảm thấy đúng chỗ rồi"
"đừng, nhột em" cô khúc khích cười
Lục Triết Hạo nổi tiếng sủng vợ, Mặc Hân Nghiên vốn đã được anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa giờ lại mang trong mình một sinh linh nhỏ nên lại càng được sủng hơn
Phụ nữ có thai cảm xúc thật thất thường.

Có những lúc Mặc Hân Nghiên nằm tủi thân khóc thầm một mình mà không ai hay biết khiến anh cảm thấy đau xót nhưng Lục Triết Hạo nhiều lúc cũng phải nhức óc với cô vợ nhỏ này
"bà xã, em lại làm sao thế?"
"bảo bối, là ba không thương mẹ con mình, ba có người khác ở ngoài rồi...oa..huhu"
Lục Triết Hạo: "....."
Vào buổi sớm mai của một ngày đẹp trời, Lục Triết Hạo đến tập đoàn xử lý việc gấp, về liền bị cho là đi ngoại tình dù có giải thích hết nước hết cái.
- -------
"bảo bối, có phải là con khát nước rồi không?"
"khát rồi à?"
"ừm, mẹ con cũng khát nhưng mẹ đau chân quá! Phải làm sao đây?" Mặc Hân Nghiên vừa nói vừa liếc liếc ra chỗ Lục Triết Hạo đang ngồi làm việc rồi lại nhìn ra chiếc bàn tròn trước mặt mình
"bảo bối, con có muốn ăn mấy trái quýt kia không?" một tay cô vỗ vỗ nhẹ bụng mình, một tay chỉ vào mấy trái quýt vàng ươm, căng tròn và bóng bẩy ở trên bàn
"ừm, mẹ cũng muốn ăn lắm nhưng mẹ đau tay quá con ạ! Mẹ không bóc được cho con rồi, mẹ xin lỗi bảo bối nhé!"
"hửm? Con nói gì cơ? Con nói con cũng muốn ăn bánh ngọt nữa sao?"

"ừm ừm, mẹ cũng muốn ăn lắm nhưng đâu ai mua cho mẹ con mình đâu?"
Mặc Hân Nghiên ngồi ở sopha trong thư phòng, đầu cô lúc thì lắc lắc, lúc thì gật gật gù gù như đúng rồi.

Cô ân cần âu yếm, vuốt ve bụng bầu mới hơn 4 tháng hơi nhô ra của mình.
Lục Triết Hạo đang ngồi làm việc nhìn cô tự biên tự diễn một hồi rồi đứng dậy, lần lượt đi lấy nước, bóc quýt, cho người đi mua bánh kem...
Tới lúc Mặc Hân Nghiên đã xử gọn mọi thứ, anh bước tới hỏi
"bà xã, có thể hết giận anh chưa?"
"bảo bối hôm nay thật ngoan quá!" Mặc Hân Nghiên tiếp tục làm ngơ, vuốt ve bụng
"không như ai kia con nhỉ?"
Lục Triết Hạo: "......"
Ai bảo suốt ngày nhốt cô ở nhà, sinh nhật bạn không được đi, đến Cá Khô cũng không được chơi cùng, điện thoại thì chỉ được dùng 30 phút một ngày.

Hôm nào cũng chỉ chăm cây cảnh, đánh đàn với đọc sách, Mặc Hân Nghiên sắp cuồng chân cuồng tay đến sắp điên lên rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi